Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 406: Chương 406: Nghi Ngờ Lẫn Nhau




CHƯƠNG 405: NGHI NGỜ LẪN NHAU

Lăng Tiêu cúi người xuống múc lấy chất lỏng sền sệt kia, chất lỏng vàng óng chảy qua khẽ ngón tay y, tản ra mùi kim loại nồng nặc, bởi vì đáy giếng quá sâu, cho nên nhìn từ phía trên mới không cảm giác được.

Du Tiểu Mặc tìm xung quanh đấy giếng, phát hiện ngoại trừ chất lỏng màu vàng óng dưới chân thì không còn thứ khác, chẳng lẽ thứ Lăng Tiêu muốn tìm là chất lỏng này?

“Tiểu Mặc, lấy bình chứa ra để đựng chất lỏng này.” Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng.

Du Tiểu Mặc chặn lại nói: “Đây là thứ anh muốn tìm hả?” Bị hắn đoán trúng rồi!

“Không.” Lăng Tiêu đáp, “Ta muốn tìm nguyên tố chi tâm Kim, nơi này là Thái Dương Chi Nhãn, cũng là nơi có khả năng thai nghén ra nguyên tố chi tâm Kim nhất, lúc ở thành Lục Nguyệt, ta đã từng nói với em muốn xác nhận một việc, chính là nguyên tố chi tâm Kim, bởi vì Thôn Kim thú chỉ có thể sinh ra ở bên cạnh nguyên tố chi tâm Kim.”

“Thế nhưng mà, ở đâu không giống như nói có nguyên tố chi tâm Kim.”

Du Tiểu Mặc đã đoán được, nhưng hắn mới tìm xung quanh rồi, còn chẳng thấy bóng thứ gì cơ.

“Có!” Lăng Tiêu khẳng định: “Ngay dưới chân chúng ta.”

Du Tiểu Mặc cúi đầu xuống, “Không phải nguyên tố chi tâm Kim nên là một viên như Mộc sao? Chất lỏng này là gì thế?”

Lăng Tiêu lấy ra mấy chai linh thủy rỗng đã dùng để giúp Du Tiểu Mặc lên cấp, “Phát huy chỉ số thông minh âm của em mà ngẫm lại đi, đương nhiên là nguyên tố chi tâm Kim giống như nguyên tố chi tâm Mộc, nhưng đấy giếng chỉ có chất lỏng màu vàng này, chẳng phải nó chứng tỏ một điều, là nguyên tố chi tâm Kim đang ẩn giấu trong đám chất lỏng màu vàng này sao?”

Cái chữ sao cuối cùng được nhấn rất mạnh.

Du Tiểu Mặc biết mình lại bị khinh bỉ rồi, khóe miệng giật giật, xin lỗi nha, chỉ số thông minh của hắn đã âm rồi, làm sao có thể đoán được mấy thứ có “độ khó cao” như vậy chớ!

Thấy Lăng Tiêu bắt đầu múc chất lỏng, Du Tiểu Mặc lấy một cái thùng gỗ lớn và ba cái gáo gỗ trong không gian, “Dùng cái này nhanh hơn.”

Đưa cho Lăng Tiêu và Tiểu Cầu mỗi người một cái, hiệu suất nhanh hơn thật.

Thôn Kim thú lơ lửng giữa trời, cặp mắt xanh như bảo thạch của nó hiện ra hình ảnh ba người ra sức múc chất lỏng màu vàng óng kia, trên mặt hiện lên một tia mê hoặc.

Bọn họ đã múc được nửa thùng, chất lỏng dưới đáy giếng cũng không còn nhiều, nếu dùng gáo gỗ thì chẳng múc được bao nhiêu, Du Tiểu Mặc dứt khoát cất mấy cái gáo đi, lấy ra mười mấy cái bình ngọc chưa dùng bao giờ.

Đang lúc hắn chuẩn bị bỏ thùng gỗ vào không gian, Lăng Tiêu bỗng đưa tay ngăn hắn lại, “Bỏ thùng gỗ này vào không gian của ta.”

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi một câu.

Lăng Tiêu vừa bỏ thùng gỗ vào không gian, vừa giải thích: “Nguyên tố chi tâm đã sinh ra linh thức sẽ có lực công kích, chúng khá mẫn cảm thấy mới thứ liên quan tới sinh mệnh, như nguyên tố chi tâm Mộc mà chúng ta lấy được ở biển Vô Tận, ta bỏ nó vào không gian của mình cũng là vì lý do này, nếu như nguyên tố chi tâm Kim kia đã bị bỏ vào trong thùng gỗ, đợi lúc bỏ vào không gian của em, rất có thể nó sẽ phá hỏng hết đồ đạc bên trong.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngoại trừ một mảnh ruộng linh thảo lớn, thì bên trong không gian của hắn còn có hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng đang lột xác, nếu như bị công kích, rất có thể sẽ làm quá trình lột xác thất bại.

Múc hết hai mươi ba bình chất lỏng, đang lúc bọn họ chuẩn bị tới nơi hẻo lánh một chút để cất bình ngọc, phía trên đột nhiên truyền tới tiếng người đối thoại.

Du Tiểu Mặc và Tiểu Cầu đều giật mình, tuy đáy giếng rất sâu, nhưng người nói chuyện kia đứng ngay trên miệng giếng, sinh ra tiếng vọng, lúc này mới rơi vào tai bọn họ.

Không chỉ có thế, mấy giọng nói này còn rất quen thuộc.

Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn rất có duyên với mấy người này.

Bởi vì bọn họ chính là mấy thế lực lớn kia, không biết gì sao, tất cả mọi người lại cùng chạy tới một chỗ, chẳng lẽ mục đích thực sự của họ cũng giống Lăng Tiêu, không phải là Thôn Kim thú, mà là nguyên tố chi tâm Kim.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ mấy thứ này, bọn họ đã muốn tìm nguyên tố chi tâm, đương nhiên phải đi xuống, nếu đứng thêm nữa sẽ bị phát hiện ngay.

“Ta nghĩ, mục tiêu của họ hẳn là nguyên tố chi tâm và Thôn Kim thú, chỉ có điều Thôn Kim thú đã chạy mất, vì để tránh bị người khác cướp mất nguyên tố chi tâm, liền lùi lại để cầu việc khác, chạy tới đây trước.” Lăng Tiêu cất cái bình cuối cùng vào, đưa mắt nhìn Thôn Kim thú.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Nếu đi lên sẽ bị phát hiện mất.” Du Tiểu Mặc quan tâm tới vấn đề này hơn, bởi vì một khi bị phát hiện, sẽ rất khó để lấy nguyên tố chi tâm Thổ.

“Vậy phải xem Thôn Kim thú có muốn giúp chúng ta hay không?” Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thôn Kim thú.

Du Tiểu Mặc nghi ngờ, tên nhóc này có thể giúp bọn họ hả? Chẳng lẽ bảo nó lên để dụ kẻ địch đi, nếu làm thế cũng chưa chắc đã dụ được bọn họ đi hết đâu, bởi vì có vài người cho rằng nguyên tố chi tâm quan trọng hơn mà.

Đúng lúc này, Thôn Kim thú di chuyển.

Nó bay đến trước một vách trường, duỗi móng vuốt thịt thịt của mình ra cào cào.

Lăng Tiêu đi qua ôm nó lên ném vào trong lòng Du Tiểu Mặc, sau đó dùng lực ấn vào nơi nó mới cào, vách tưởng đột nhiên lõm xuống.

Cùng lúc đó, dưới chân bọn họ đột nhiên chấn động, tiếp theo, đáy giếng bỗng dâng lên.

“Bà mẹ nó!”

Du Tiểu Mặc không nhịn được mà chửi thề một câu, đây chẳng phải là chuẩn bị đưa bọn họ tới trước mặt đám người gia tộc Xích Huyết kia sao?

Lúc này, động tĩnh dưới đáy giếng đã thu hút sự chú ý của đám người bên trên, âm thanh càng ngày càng lớn dần, “Có chuyện gì dưới đáy giếng thế?” “Đừng bảo dưới đáy giếng đã có người?” sau một đống câu hỏi đầy lo lắng, hình như những người kia đã nhảy xuống.

Du Tiểu Mặc càng nôn nóng hơn, không ngờ lúc này, vách tường phía trên đầu họ đột nhiên thay đổi, xuất hiện từng chỗ từng chỗ lõm xuống, đợi tới khi đáy giếng đưa bọn họ tới chỗ lõm kia, rốt cục cũng nhìn thấy hình ảnh thật của nó, đó là một cái động đen không thấy đáy, giống như… Một đường trượt?

Chuông báo động trong đầu Du Tiểu Mặc réo vang không ổn.

Đáy giếng dùng tốc độ sét đánh nghiêng về phía lỗ đen, tựa như một cái nắp có thể tùy ý chuyển động vậy đó, tiếng động ầm ầm vang lên, ba người một thú biến mất trong lỗ đen.

Một khắc mấy phút sau, đám người Du Minh cũng tới nơi.

Nhìn đáy giếng vốn phải có nguyên tố chi tâm, giờ lại trống rỗng, nét mặt tức giận tới vặn vẹo.

Đám người Du Minh chưa từ bỏ ý định, lục xoát đáy giếng một lượt, sau khi xác định không có người ẩn thân, và nguyên tố chi tâm Kim đã thật sự biến mất, bọn họ mới trở lại miệng giếng, rất không cam lòng.

“Sao rồi?” Kiều Vô Song nhìn về phía Tề lão.

Nét mặt Hoàng Phủ Lập nghiêm túc tới mức âm trầm, lão lắc đầu, “Dưới đáy giếng không có cái gì, hẳn là đã bị người khác nhanh chân hơn một bước, mang nguyên tố chi tâm đi rồi.”

Kiều Vô Song suy tư nói: “Chấn động vừa rồi chỉ phát sinh sau khi chúng ta tới đây, nói chung, trừ khi phía dưới có người, nếu không thì sẽ không thể nào có động tĩnh kia, mọi người không thấy ai ở dưới đó sao?”

“Ngươi đoán không sai, lúc nãy ta nghe thấy một tiếng kêu hơi yếu, đây tuyệt đối là tiếng của người vọng lại, nhưng sau khi xuống dưới lại chẳng thấy ai, chỉ có một giải thích, rất có thể kẻ đó đã nhờ mật đạo dưới đáy giếng để đào tẩu.” Hùng Tiếu đi tới, lúc nãy y cũng là một trong những người nhảy xuống dưới giếng.

Bởi vì đáy giếng khá hẹp, cho nên chỉ có mấy người xuống dưới thôi, những người khác chờ ở phía trên, bởi vậy cũng có thể loại bỏ khả năng người kia bay ra khỏi giếng để đào tẩu.

“Mượn mật đạo dưới đáy giếng để bỏ chạy, rất có thể người này vô cùng quen thuộc với tình hình nơi này, hoặc là…” Kiều Vô Song chống cằm suy tư.

Đúng lúc này, tiếng cười lạnh của Du Minh bỗng vang lên, “Ta thấy các ngươi đừng có đóng kịch nữa, kẻ trộm mất nguyên tố chi tâm lúc trước là người của các ngươi đúng không, cố gắng để chúng ta gặp nhau ở đây, làm chúng ta tưởng rằng các ngươi cũng mới tới như chúng ta, trên thực tế, các ngươi đã sớm phái người tới đây, ta nói không sai chứ?”

Hoàng Phủ Lập trầm mặt, “Du Minh, nói chuyện khách khí một chút, người khác sợ gia tộc Xích Huyết các ngươi, nhưng Ngự Thú Công Hội chúng ta không sợ đâu.”

“Tốt, xem ra ngươi có ý định thừa nhận đúng không, thừa nhận các ngươi chính là kẻ lấy trộm nguyên tố chi tâm.” Du Minh cũng không sợ uy hiếp của Hoàng Phủ Lập, ngược lại còn quy chụp bọn họ chính là thủ phạm.

Hoàng Phủ Lập phẫn nộ phất tay áo, mạnh mẽ lên án, “Đúng là không biết điều, Du Minh, ta thấy ngươi càng già càng sống lùi phải không, ngươi nói là chúng ta lấy mất nguyên tố chi tâm, chúng ta cũng có thể nói là các ngươi sợ bị vạch trần, cho nên đánh đòn phủ đầu.”

“Hoàng Phủ Lập, nếu hôm nay ngươi không giao thứ đó ra, thì đừng mơ tưởng bước ra khỏi đây một bước.” Nét mặt Du Minh trở nên thập phần hung ác, lão nói như vậy cũng là có nguyên nhân.

Từ lúc bọn họ tiến vào địa cung tới giờ, ban đầu là để Thôn Kim thú chạy mất, bây giờ tới nguyên tố chi tâm cũng bị kẻ khác trộm mất, bảo họ trở về bàn giao với chủ nhân thế nào đây. Vừa nghĩ tới thủ đoạn của chủ nhân, lão đã nghĩ dù bất chấp giá nào cũng phải mang đồ trở về.

“Hoàng Phủ trưởng lão, chúng ta không cần tốn thời gian ở đây với lão nữa, không đuổi theo, chỉ sợ thật sự không tìm thấy nguyên tố chi tâm nữa đâu.” Kiều Vô Song bỗng lên tiếng, ngăn lại lão giả mặt mũi tràn đầy giận dữ, đang chuẩn bị làm một vố lớn với Du Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.