CHƯƠNG 145: NGƯỜI MUỐN TÌM
Hiếm lắm Du Tiểu Mặc mới có thể nghe được trọng điểm đó, việc này cũng khiến Lăng Tiêu có chút bất ngờ.
Nhưng y cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, mà chỉ mập mờ nói: “Ngươi có biết vì sao linh hồn của đan sư đỉnh cấp* lại dùng thất thải để hình dung không?”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ vì nó do bảy loại màu sắc tạo thành sao?”
Cũng không đúng, lúc nãy hắn có nhìn thấy màu trên đá khảo nghiệm mà, rõ ràng không có tới bảy màu, tuy màu sắc có chút kì quái, hắn không thể miêu tả được, nhưng hẳn là không phải bảy màu hợp thành đâu, hắn không mắc bệnh mù màu, sao có thể không nhìn ra được.
“Ngươi đoán đúng phân nửa.” Lăng Tiêu đưa tay chạm vào đá khảo nghiệm, mỉm cười.
“Là sao? Đúng là linh hồn của đan sư đỉnh cấp có bảy màu, nhưng màu sắc của linh hồn thất thải cũng được phân ra thành nhiều đẳng cấp, đại lục Long Tường chỉ biết linh hồn của đan sư đỉnh cấp có bảy màu, nhưng không hề biết thất thải cũng chia ra làm nhiều cấp bậc, dù sao thì mảnh không gian như đại lục Long Tường này có đẳng cấp khá thấp, cho nên bọn họ không biết cũng chẳng có gì lạ.” Lăng Tiêu giải thích.
Du Tiểu Mặc nghe tới hồ đồ luôn, thật sự là càng nói càng ảo diệu, vượt quá phạm vi tiếp thu của hắn rồi.
Lăng Tiêu nhìn thấy trong mắt hắn sắp thành hình nhang muỗi luôn rồi, xoa đầu hắn, sủng nịch nói: “Không hiểu cũng được, bây giờ ngươi còn chưa tiếp xúc với vị diện cao hơn, nhưng sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Du Tiểu Mặc nhìn nụ cười trên mặt y, hắn cảm thấy Lăng Tiêu lúc này hình như không giống bình thường, đột nhiên thông minh, không khỏi suy đoán: “Lăng sư huynh, ngươi nói vị diện cao hơn, có phải là nơi trước kia ngươi đã sinh sống không?”
Kể từ sau khi biết tu vi đại khái của Lăng Tiêu, hắn đã cảm thấy Lăng Tiêu không giống như người của đại lục Long Tường, bởi vì thực lực của y quá cao, có đôi khi còn có những giải thích không hợp với lý thuyết về đan sư và tu luyện giả, toàn những điều hắn không thể đọc được trong sách, cho nên lúc y nhắc tới, hắn cảm giác ‘vị diện cao hơn’ trong lời nói của y chính là nơi y đã từng sinh sống.
Lăng Tiêu chép miệng, nghe được sự quan tâm trong giọng nói của hắn, mỉm cười, “Đương nhiên, bằng không thì ngươi cho rằng cái nơi chật hẹp nhỏ bé như đại lục Long Tường có thể sinh ra một người lợi hại như ta sao?”
Tự kỷ, tuyệt đối là tự kỷ!
Du Tiểu Mặc nhìn không được lườm y khinh bỉ một cái, không khí đang tốt đẹp lại bị y phá hỏng rồi.
“Lăng sư huynh, nếu thế, tại sao ngươi phải rời khỏi nơi đó đến mảnh đất chật hẹp nhỏ bé này?” Du Tiểu Mặc đột nhiên trở nên ranh mãnh, còn chớp mắt lia lịa, lông mi lên lên xuống xuống, rất có cảm giác giống một tiểu hồ ly gian trá.
Lăng Tiêu bị phản kích, không những không giận, nụ cười càng tươi hơn, nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức cảm thấy ngứa tay, thò tay đang muốn búng trán hắn một cái, Du Tiểu Mặc đã kịp phát hiện, vội vàng che trán.
Sau khi phòng thủ đầy đủ, Du Tiểu Mặc mới thè lưỡi trêu tức, không búng được đâu không búng được đâu nha.
Lăng Tiêu cười lớn, dứt khoát kéo hắn vào trong ngực, sau đó ra sức giày vò tóc hắn, nhóc con, đừng tưởng phòng thủ kịp là ta không trị được ngươi, ngươi còn non lắm.
Du Tiểu Mặc phình má tức giận nhìn y lên án, cộng với mái tóc rối như ổ gà, đáng yêu cực kỳ.
Lăng Tiêu chẳng ngượng ngùng chút nào, tháo sợi dây đỏ trên tóc hắn xuống, sau đó lại giúp hắn cột tóc, mười ngón tay vuốt ve mái tóc trơn bóng, loại cảm giác này vô cùng dễ dịu, Lăng Tiêu cũng không kiềm chế được mà thở ra thoải mái, rồi tiếp tục đề tài lúc nãy.
“Ta hả, đương nhiên có việc thì mới đến đây chứ.”
“Việc gì?” Du Tiểu Mặc thốt lên, hỏi xong mới nghĩ hình như vấn đề này có chút xâm phạm đời tư rồi thì phải.
Từ sau khi Lăng Tiêu thay thế Lâm Tiếu trở thành đại đệ tử của Võ Hệ, trong lòng Du Tiểu Mặc vẫn luôn thắc mắc vấn đề này, nhất là từ lúc biết y là một người vô cùng lợi càng, hắn càng thêm tò mò không biết phái Thiên Tâm có chỗ nào hấp dẫn y tới, rốt cục thì hôm nay cũng hỏi ra được rồi.
Chỉ là…
Hắn không cố ý đâu mà, thật đó, ai bảo câu từ của Lăng Tiêu khiến cho hắn nói tiếp thuận miệng như vậy, người bình thường lúc nghe tới lời nói này, ai mà chả thuận miệng hỏi ‘Việc gì’, cho nên không thể trách hắn được.
Nói xong, Du Tiểu Mặc liền cúi gằm xuống, không dám nhìn Lăng Tiêu nữa.
Dường như Lăng Tiêu cũng không chú ý tới sự lúng túng của Du Tiểu Mặc, ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng dưng trở nên nặng nề, thật lâu sau mới thốt ra một câu, giọng nói chỉ toàn sự tĩnh mịch, “Ta đang tìm một người.”
Nghe vậy, Du Tiểu Mặc lập tức ngẩng đầu lên, còn trùng hợp nhìn thấy ánh mắt căm hận mà Lăng Tiêu chưa kịp che giấu, giống như người y cần tìm là kẻ thù giết cha vậy, im lặng một chút, hắn vẫn không nhịn được, lại hỏi: “Kẻ thù giết cha?”
Cái âm thanh kia còn kèm theo một chút hưng phấn khó mà nén được, trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra một thân thế hết sức bi thảm.
Hắn cảm thấy, sở dĩ Lăng Tiêu sẽ tới đại lục Long Tường rất có thể vì đuổi giết kẻ thù giết cha mình, nhưng kẻ thù này cũng lợi hại như y vậy đó, cho nên Lăng Tiêu mới không thể tìm ra gã ngay lập tức, vậy là y phải ở lại đại lục Long Tường, đợi ngày nào đó tìm được kẻ thù, rồi báo thù cho cha mình, lúc ấy sẽ rời khỏi nơi này…
Kết quả là vừa dứt lời, đầu hắn đã vang lên một tiếng ‘Cốp’ nghe kêu cực kì, bạn nhỏ Du Tiểu Mặc hôm nay đã phá vỡ kỉ lục rồi, trong vòng một ngày bị Lăng Tiêu gõ đầu tới bốn lần.
Vì vậy, bạn nhỏ xui xẻo nào đó tựa vào ngực Lăng tiêu, thiếu chút nữa còn dán thêm hai hàng nước mắt cho chân thật, tại sao lần nào cũng gõ mạnh như vậy chớ, đầu hắn đâu có làm bằng sắt đâu, không thể nhẹ tay một chút sao?
Người ra tay lúc này đang nhẹ nhàng vuốt vuốt chính nơi mình vừa mới gõ, dịu giọng khẽ nói: “Nghĩ bậy gì thế, không phải là muốn ăn đòn sao!” Lại còn kẻ thù giết cha? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc lớn lên thế nào vậy?
Du Tiểu Mặc vừa rơi lệ, vừa âm thầm mắng… Ta hận!
Trở về chủ đề chính, Du Tiểu Mặc vẫn không ngừng cố gặng hỏi: “Nếu không phải thế, vậy rốt cuộc ngươi muốn tìm ai, người kia thì liên quan gì tới việc ngươi trà trộn vào phái Thiên Tâm.”
“Đương nhiên là có.” Lăng Tiêu gật đầu cho hắn một đáp án khẳng định, cũng không thừa nước đục thả đâu.
“Nguyên nhân đó là gì?” Du Tiểu Mặc tiếp tục hỏi.
“Bởi vì… phái Thiên Tâm có nhiều người chứ sao!” Lăng Tiêu cười híp mắt.
“…” Du Tiểu Mặc câm nín rồi.
Đây là cái đáp án gì thế? Chẳng lẽ cứ tới chỗ nhiều người là thấy được người ngươi cần tìm sao, vậy sao ngươi không tới Thanh Thành hay thành Hồn Cực ấy, mấy chỗ đó không phải nhiều người hơn sao? Mười vạn câu hỏi tại sao trôi qua trong đầu Du Tiểu Mặc, thuận tiện còn có mười vạn con thảo nê mã chạy ngang qua nữa.
Tâm hồn nhiều chuyện không ngừng sinh sôi!
Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, đã y nói ra rồi thì ta phải bới tới cùng mới được, nếu không hắn sẽ tò mò tới chết mất.
Vì vậy hắn lại dò xét, “Rốt cuộc ngươi muốn tìm ai thế? Quan hệ gì tới việc phái Thiên Tâm có nhiều người chứ?”
Lăng Tiêu nhìn hắn cười mập mờ.
Du Tiểu Mặc nhận được tín hiệu này, rốt cục cũng nhận ra mình hỏi quá nhiều, chột dã vuốt vuốt mũi, sau đó yên lặng che đầu mình, hỏi thì cũng hỏi rồi, ngươi tranh thủ thời gian trả lời đi nha, cùng lắm thì, khụ khụ, lại bị ngươi gõ một cái là cùng chứ gì, nếu như bị gõ một cái mà đổi được bí mật của Lăng Tiêu, bạn nhỏ Du nào đó cảm thấy, cái này quá đáng giá!
Lăng Tiêu đã nhìn thấu tính cách của Di Tiểu Mặc, nói trắng ra chính là mềm lòng nhưng sợ cứng, giống như lúc tới Tứ Phương trấn, rõ ràng vì đồng tình với hai mẹ con nọ, cho nên mới chủ động mua bằng giá gốc, nhưng đáng tiếc hắn cũng chỉ có thể nói chuyện thoải mái với những người như vậy thôi, nếu như gặp ai mạnh mẽ hơn chút hắn sẽ chẳng có lực chống cự, chỉ là… cũng may người đầu tiên hắn gặp được là mình.
“Ta hả, ta muốn tìm một đan sư, phái Thiên Tâm là một môn phái lớn như vậy, có rất nhiều đan sư, tìm cũng rất tiện, về phần tại sao ta lại tìm người này, tạm thời không thể nói cho ngươi biết, còn chưa tới lúc đó, đợi sau này thời cơ tới rồi, tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lăng Tiêu nói.
Rốt cuộc thì Du Tiểu Mặc cũng hiểu, vì sao Lăng Tiêu lại tới phái Thiên Tâm, thì ra là vì nguyên nhân này, Lâm Tiếu đáng thương, Du Tiểu Mặc lại tặng cho Lâm Tiếu một giọt nước mắt đồng tình, rốt cuộc là ngươi phải xui xẻo tới mức nào mới gặp phải Lăng Tiêu đây?
“Ngươi muốn tìm một đan sư cao cấp sao? Đã tìm được chưa?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.
“Không phải là đan sư cao cấp, nhưng ta đã tìm được rồi.” Trong mắt Lăng Tiêu còn mang theo một chú vui vẻ khó hiểu, chỉ thấy y cười tủm tỉm mà nhìn Du Tiểu Mặc.
“Ngươi nọ là ai?” Con mắt Du Tiểu Mặc sáng lập lòe.
Tuy rằng không phải đan sư cao cấp khiến hắn khá ngạc nhiên, nhưng câu sau lại khơi dậy tâm hồn nhiều chuyện của hắn, vậy mà tìm được rồi sao, quá bất ngờ, nhưng nếu đã tìm được vì sao vẫn còn ở lại phái Thiên Tâm? Có một chút khó chịu đi kèm với suy nghĩ này, chỉ là Du Tiểu Mặc không kịp nhận ra thì cảm xúc kia đã biến mất.
“Hắn à…” Lăng Tiêu dừng một chút, cố ý tỏ ra mờ ám, sau khi khiến Du Tiểu Mặc tò mò muốn chết luôn, mới nói: “Thực ra hắn là một đan sư nho nhỏ ngốc đến nhân thần cộng phẫn, mỗi lần bị ta khi dễ đều bày ra cái bộ dạng giận mà không dám nói gì, lúc xù lông nhìn giống con nhím cực kỳ, chỉ là gai của hắn đều mềm mềm, đâm vào người ta như gãi ngứa vậy đó, lúc làm việc cũng ngốc, bị người ta bắt nạt cũng không lên tiếng, ngươi nói, có phải hắn rất ngốc hay không?”
Du Tiểu Mặc, “…”
Vì sao, vì sao người được Lăng Tiêu hình dung này lại giống mình vậy?
Không đúng không đúng, hẳn là người y nói không phải hắn đâu ha, hắn nào có thê thảm tới vậy? Đúng không đúng không đúng không?
Bà nó, căn bản là Lăng Tiêu đang nói tới hắn mà!
Đan sư nho nhỏ trong lời Lăng Tiêu nói đã xù lông rồi, hóa ra hắn tưởng tượng cả buổi, cái kẻ bị hắn tưởng tượng thành ‘kẻ thù giết cha’ lại chính là hắn, sao lại có thể đùa giỡn người khác như vậy chứ?
Thế nhưng mà thế nhưng mà, tại sao Lăng Tiêu lại phải tìm hắn?
Bé nhím nhỏ đang xù lông không kịp đợi Lăng Tiêu vuốt lông cho mình đã tự mềm nhũn rồi, so với mấy câu Lăng Tiêu miêu tả hắn, hắn càng để ý hơn vì sao mình lại trở thành người y muốn tìm, chẳng lẽ, trước khi hắn xuyên qua thì Lăng Tiêu và ‘Du Tiểu Mặc’ đã quen biết nhau sao?
Trên thực tế, rất có thể hai người đã từng là tình nhân, sau đó ‘Du Tiểu Mặc’ bất mãn với lối hành xử bá đạo cùng độc tài của Lăng Tiêu, vì vậy cãi nhau một trận thật lớn rồi bỏ nhà trốn đi, kết quả là may mắn được phái Thiên Tâm tuyển vào, sau đó thuận lợi thành đệ tử nhập môn của phái Thiên Tâm, rồi thì thân là tình nhân của hắn, Lăng Tiêu cảm thấy người yêu của mình rất có thể đã vào phái Thiên Tâm rồi, liền đuổi theo, kết quả cả hai người đều không hề hay biết, Du Tiểu Mặc lúc này đã không còn là ‘Du Tiểu Mặc’ của ngày xưa nữa rồi, vì vậy hai người âm dương cách biệt…
Mười vạn con thảo nê mã lại xuất hiện trong đầu hắn một lần nữa.
Có điều không đợi mười vạn con thảo nê mã kia chạy qua đầu hắn thì đã bị bóp chết nửa đường rồi, nguyên nhân là, Lăng Tiêu đang bóp cổ hắn lắc lắc, trên mặt đang treo một nụ cười u ám cực kỳ, còn phóng đại trước mặt hắn nữa chứ.
“Tiểu sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?” Lăng Tiêu hỏi.
Du Tiểu Mặc khó khăn lè lưỡi, “Không có… nào có suy nghĩ gì…”
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn hắn đột nhiên tối sầm, sau đó cúi về phía trước, nuốt trọn cái miệng đang khép mở kia.
Du Tiểu Mặc, “…”
Không khí đang nghiêm túc như vậy sao có thể làm cái việc mập mờ này chứ, mặt Du Tiểu Mặc đã đỏ ửng rồi, đáng ghét, hắn không thở nổi, vốn cổ đang bị bóp, hiện tại ngay cả miệng cũng bị chặn cho khỏi thở luôn, đây là hận hắn tới mức nào?
Sau nửa ngày…
Lăng Tiêu rốt cục cũng buông tha cho đầu lưỡi của Du Tiểu Mặc, cười ha ha: “Thật sự không suy nghĩ gì sao?”
Du Tiểu Mặc thở dốc, vội vàng nhấc tay giải thích: “Có có có… thực ra ta đang nghĩ tại sao ngươi lại tìm ta, chỉ là nghĩ mãi mà không ra.” Hắn sợ Lăng Tiêu sẽ hỏi mình đang nghĩ gì, cuối cùng lại đính thêm một câu ở cuối.
Rốt cục thì Lăng Tiêu cũng buông tay ra, ánh mắt giống như đang này ‘Tạm thời bỏ qua cho ngươi lần này’.
Sau khi đạt được tự do, Du Tiểu Mặc lập tức hít một hơi thật sâu, thực ra cái thế giới này vẫn tốt đẹp lắm, cho nên có thể sống vẫn là tuyệt nhất.
Một màn nho nhỏ xen giữa, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng nhớ ra việc chính.
Cái tay vừa nãy còn muốn buông áo Lăng Tiêu ra, lại vội vàng túm chặt hơn, “Không đúng, trước kia ta và ngươi đâu có gặp nhau phải không? Sao tự nhiên lại tìm ta làm gì?”
Tuy hắn không có trí nhớ của ‘Du Tiểu Mặc’, nhưng hắn cảm thấy cả ‘Du Tiểu Mặc’ và Lăng Tiêu đều là người của hai thế giới khác nhau, căn bản là không có khả năng từng quen biết nhau mới phải.
“Đừng lo lắng, bản thân ta cũng mãi tới hôm nay mới biết, người ta cần tìm chính là ngươi.” Lăng Tiêu cầm chặt tay Du Tiểu Mặc, dường như biết hắn đang lo lắng cái gì, nhẹ nhàng an ủi.
“Chẳng lẽ… là đá khảo nghiệm?” Du Tiểu Mặc há miệng, hắn chỉ có thể nghĩ đến lý do này thôi, thế giới này quá huyền ảo, tuy rằng nó vốn đã rất huyền huyễn rồi.
.
Đỉnh cấp: cấp cao nhất
Cấp bậc đan sư trong truyện này được chia làm bốn bậc: 1 – 3 là đan sư cấp thấp, 4 – 6 là đan sư trung cấp, 7 – 10 là đan sư cao cấp, 11 và 12 là đan sư đỉnh cấp.