Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 259: Chương 259: Ở Chung




CHƯƠNG 259: Ở CHUNG

Sự thật chứng minh, Du Tiểu Mặc đã đoán trúng tám chín phần rồi.

Có thể nói Lăng Tiêu vì muốn ở cùng phòng với hắn, thật sự đã hao tốn không ít tâm tư.

Mượn những chuyện lúc trước y làm mà nói thì, đi khắp nơi khiêu chiến mấy người đứng ở đầu bảng xếp hàng, lại còn đòi đặt cược cao như vậy, cuối cùng chẳng ai thèm đấu với y, việc này đã thành một loại thống nhất ở khu một rồi, cả đám đều nhao nhao dùng lý do bế quan tu luyện để từ chối.

Cho nên, bây giờ danh tiếng của Lăng Tiêu ở khu một có chiều hướng thành tiếng xấu rồi.

Vốn Du Tiểu Mặc còn định đi tới điểm tiêu thụ linh đan, nhưng trên đường đã bị Lăng Tiêu kéo tới chỗ Cống trưởng lão để xử lý chuyện thuê phòng, nồng độ linh khí ở phòng lầu một người ở không khác gì phòng lầu hai người ở, cho nên thuê phòng hai người vẫn rẻ hơn một chút, cũng vì thế mà rất nhiều người đều chọn thuê chung phòng, như vậy mỗi người chỉ cần tốn mười điểm mà thôi.

Hiển nhiên Cống trưỡng lão đã nghe thấy chuyện của Lăng Tiêu, cũng không cần y lấy thẻ tím ra chứng minh, đã nói thẳng: “Quy định thuê phòng các ngươi đã biết rồi, nếu trả phòng chỉ có thể lấy lại mười một điểm…”

“Không cần phiền như vậy, chúng ta không phải muốn tới thuê phòng lầu hai người.” Lăng Tiêu cắt ngang lời lão, y lấy được thẻ tím không phải vì muốn cùng Du Tiểu Mặc thuê phòng hai người, mà là vì chuyển đến ở trong phòng của Du Tiểu Mặc.

Cống trưởng lão kinh ngạc nhíu mày, lời này là có ý gì?

Du Tiểu Mặc đỏ mặt, không biết phải giải thích với Cống trưởng lão thế nào nữa, thực ra hắn cũng đoán được, nếu đã chuyển đến ở chung, sao Lăng Tiêu có thể ngủ riêng chứ, tốn những tám điểm số chỉ để che che lấp lấp, còn không bằng nói thẳng với Cống trưởng lão luôn, nhưng nói thẳng cũng cần dũng khí à nha.

Lăng Tiêu khoác vai Du Tiểu Mặc, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, “Vì tiết kiệm chút điểm số, chúng ta quyết định ngủ chung một giường, dù sao giường trong phòng cũng đủ lớn.”

Trên mặt Cống trưởng lão hiện lên ý nghi ngờ, nhưng lý do này cũng rất hợp lý.

Bởi vì cũng có vài tu luyện giả muốn tiết kiệm điểm mà thuê chung một phòng lầu đơn, nhưng quan hệ giữa hai người đó thường thường phải thân hơn mạng sống, hoặc cũng là quan hệ anh (chị) em trong nhà.

Chỉ là, hai người này lại mang đến cho lão một cảm rất kì lạ.

Nghĩ không ra, mà có nghĩ ra cũng chẳng liên quan tới lão, cho nên Cống trưởng lão không nghĩ nhiều, lập tức gạt qua một bên, thay Lăng Tiêu làm xong thủ tục trả phòng.

Mặc dù Du Tiểu Mặc biết dọn đến ở chung với Lăng Tiêu sẽ không thoát khỏi cái vụ bị “ức hiếp” thê thảm, nhưng hắn cũng không thể phản kháng được, Lăng Tiêu vất vả lắm mới lấy được thẻ tím, nếu hắn dám từ chối, thì hắn nhất định sẽ phải chết rất thảm thiết đó.

Vì vậy, cuộc sống ở chung cứ bắt đầu như vậy.

Sau khi rời khỏi chỗ Vạn trưởng lão, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lập tức đi về điểm tiêu thụ linh đan.

Từ sau khi bày quầy bán đan mấy lần, những người mua linh đan của hắn có lẽ đã nếm được ngon ngọt rồi, gần như đã trở thành khách quen, kết quả là hắn vừa mang linh đan tới chưa được nửa canh giờ đã có người lục tục tới mua, nhìn thấy hắn đẩy ra linh đan cấp năm, ai ai cũng kinh ngạc, nhưng sau khi hết kinh ngạc thì cả đám bắt đầu tranh nhau mua.

Thiên Linh đan và Thiên Tâm đan của Du Tiểu Mặc rẻ hơn những quầy hàng khác một điểm, hơn nữa linh đan hắn luyện lúc nào cũng có hiệu quả tốt, không tranh giành mới là lạ, còn nữa, nếu sau này dang tiếng của hắn vang dội rồi, chắc sẽ không ít người đến mua, không biết lúc đó họ còn mua kịp không.

Thời điểm Du Tiểu Mặc dọn quán, Bách Lý Tiểu Ngư mới khoan thai đếm chậm.

Vốn Du Tiểu Mặc còn tưởng Bách Lý Tiểu Ngư sẽ phàn nàn mình không đợi hắn, ai dè, Bách Lý Tiểu Ngư không những không phàn nàn, còn ra vẻ thấu hiểu vỗ vỗ vai Du Tiểu Mặc, như thể muốn an ủi hắn vậy đó.

Sau khi hỏi thăm mới biết Bách Lý Tiểu Ngư đã đi nghe ngóng, bởi vì hắn không tin Du Tiểu Mặc sẽ vô duyên vô cớ cho hắn leo cây.

Du Tiểu Mặc không đứng bày quầy hàng cùng Bách Lý Tiểu Ngư, hắn đi qua điểm tiêu thụ linh thảo bên cạnh để mua linh thảo của Đường Ngọc Lân, tuy hiện tại hắn đã là đan sư cấp năm, nhưng mấy loại linh đan cấp bốn kia bán chạy như vậy, hắn không có ý định ngừng bán, sau này có cơ hội lại luyện thêm vài loại linh đan đắt hàng khác là được.

Đường Ngọc Lân vẫn như cũ, qua mấy lần tiếp xúc, Du Tiểu Mặc đã hiểu hiểu đại khái về con người của Đường Ngọc Lân rồi.

Lần trước hắn còn cho rằng Đường Ngọc Lân cố ý đối xử với Bách Lý Thiên Dật như vậy, nhưng sau đó hắn phát hiện, thực ra đó mới là tính cách của Đường Ngọc Lân, nhìn như đạm bạc, thực ra đầu óc có chút ngốc, không biết quanh co.

Chỉ là một người ngốc như vậy, nếu không có Bách Lý Thiên Dật thường xuyên đứng trong bóng tối giúp đỡ, đoán chừng đã sớm bị người ta lừa hết sạch rồi.

Vừa nghĩ tới đó, Du Tiểu Mặc cảm thấy Bách Lý Thiên Dật cũng không dễ dàng chút nào, rõ ràng muốn giúp Đường Ngọc Lân nhưng lại không thể giúp đỡ quang minh chính đại, chỉ có thể len lén chạy đến chạy đi, sau đó lại để Đường Ngọc Lân bán hộ mấy cây linh thảo mà y “tình cờ” lấy được trên đường đi săn.

Đúng vậy, lúc trước Du Tiểu Mặc cứ thắc mắc mãi không biết Đường Ngọc Lân lấy đâu ra lắm linh thảo thế, thực ra tất cả đều nhờ công lao của Bách Lý Thiên Dật, chỉ có điều bản thân Đường Ngọc Lân vẫn không biết mà thôi.

“Đường Ngọc Lân, mỗi ngày ngươi đều chạy tới đây bán linh thảo, vậy bình thường ngươi tu luyện thế nào?”

Du Tiểu Mặc cũng phát hiện thời gian mỗi ngày Đường Ngọc Lân bày quầy bán hàng không hề ngắn, bởi như vậy nếu bán xong thì cũng chẳng còn có bao nhiêu thời gian để tu luyện, đối với đan sư mà nói, luyện đan cũng là một cách tu luyện, cho nên họ không bị thiệt thòi.

Đường Ngọc Lân sững sờ, “Bán xong, hoặc sớm dọn quán thì trở về phòng tu luyện.”

“Thế chẳng phải thời gian tu luyện còn rất ít sao, ta thấy mỗi ngày người bán hàng cũng lời không ít điểm số, không phải đủ dùng là được sao?” Vì sạo mỗi ngày đều phải chạy tới đây bày quầy?” Du Tiểu Mặc tiện thể hỏi thăm luôn.

Đường Ngọc Lân cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm, liền nói: “Ta muốn mua một quyển công pháp cao cấp trung phẩm, nhưng vẫn chưa đủ điểm.” Thực ra Bách Lý Thiên Dật đã từng đề nghị mua giúp hắn, nhưng Đường Ngọc Lân không đồng ý.

“Một quyển công pháp cao cấp cần bao nhiêu điểm?” Du Tiểu Mặc hỏi.

“Hai ngàn điểm…”

“… Đắt quá đi.”

“Ừa, ta còn thiếu có hai trăm điểm là đủ rồi.”

“Vậy thì cũng sớm thôi, nếu mỗi ngày ngươi đều bán được hơn trăm điểm, thì không đến mấy hôm là đủ rồi.”

“Ta còn phải chia phần 5:5 cho người cung cấp linh thảo nữa.”

“… Vậy đi, ta biết mấy người, có lẽ họ cũng cần linh thảo, mấy ngày tiếp theo ngươi cứ mang linh thảo cho ta là được, ta giúp người chào hàng với họ, như vậy ngươi không cần phải bày quầy mỗi ngày rồi.”

Đường Ngọc Lân suy tư một chút, nghiêm túc nói: “Cám ơn ngươi!”

Du Tiểu Mặc cười nói: “Không khách khí.”

Mỗi ngày Đường Ngọc Lân chỉ bán được hơn mười bộ nguyên liệu, số lượng khá ít, thực ra cũng không cần chào hàng quá nhiều, ví dụ như Giang Tiểu Phong, bây giờ cũng đang buồn phiền vì vụ kiếm điểm, liền dứt khoát cho hắn làm thuận nước giong thuyền đi.

Về sau, Du Tiểu Mặc mua hết linh thảo, sau đó lại đến phòng Đường Ngọc Lân lấy nốt chỗ linh thảo cấp năm kia, tất cả hết ba trăm điểm, lúc này trong thẻ của hắn chỉ còn dư lại khoảng hơn bốn trăm điểm, nhìn thì nhiều lắm, nhưng kỹ pháp linh hồn hắn muốn mua cũng đắt như công pháp của Đường Ngọc Lân, vì vậy hắn còn cần phải cố gắng gấp bội.

Sau khi làm xong những việc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi về phòng.

Từ sau khi Lăng Tiêu đổi qua cái mặt nạ xấu xí kia, có vẻ mọi người không ý thức được Lăng Tiêu chính là Lăng Tiêu, đa số chỉ cần liếc nhìn mặt nạ của y là mất hứng rồi.

Du Tiểu Mặc cười đắc ý, xem sau này anh còn trêu hoa ghẹo nguyệt được không.

Đối với việc Lăng Tiêu tới thăm, lại còn có thái độ chuẩn bị ở lại chỗ này, mấy thành viên đội bóng đều tỏ ra kinh ngạc một chút, nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt cười không ngậm miệng được của Du Tiểu Mặc, liền nhao nhao tự tìm chỗ hẻo lánh ngồi vào, dù chúng là thú, nhưng cũng biết quấy rầy người khác yêu đương là chuyện không có đạo đức tẹo nào.

Du Tiểu Mặc hoàn toàn không biết cái nét mặt vui vẻ của mình đã bị đám yêu thú hiểu lầm, nhưng nếu nghĩ rộng hơn thì cũng không chênh lệch cho lắm đâu.

Sau đó, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu liền ước định, đại khái là sau này số điểm thuê phòng sẽ do Lăng Tiêu đóng, mà Lăng Tiêu chỉ cần nghĩ sau này có thể ngủ cùng giường với Du Tiểu Mặc hàng đêm, tùy thời tùy lúc cũng có thể làm một số chuyện không để cho người khác biết, liền đồng ý rất vui vẻ, dù sao điểm y kiếm được cũng không có chỗ tiêu, hơn nữa y cũng coi như là “Trụ cột trong nhà”, nuôi vợ là việc nên làm.

Du Tiểu Mặc vô cùng hưng phấn đã quên sạch chuyện trốn học rồi.

Buổi chiều hôm nay, Ninh Tĩnh đạo sư cứ ngồi đợi hắn tới giải thích, những đợi mãi không thấy đành tới tận cửa tìm.

Du Tiểu Mặc cũng đoán được đại khái vì sao đạo sư lại tới đây, mà lần này cũng không thể để đạo sư đứng ngoài được rồi, lúc Du Tiểu Mặc chạy xuống lầy đã dặn đám Xà Cầu tìm chỗ nào đó trốn đi, rồi mới mời Ninh Tĩnh đạo sư vào.

“Không phải đạo sư muốn nói ngươi, mà là lần này ngươi đã làm quá mức rồi đó.” Ninh Tĩnh đạo sư trách cứ, thời điểm đạo sư lớp hạng ba nói cho nàng biết chuyện này, nàng cũng rất khiếp sợ, nhưng về sau lại ngẫm thấy Du Tiểu Mặc không phải là loại người vô duyên vô cớ trốn học, có lẽ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng dù có chuyện gì cũng phải tới tìm nàng để giải thích chứ, vậy mà đợi mãi chưa thấy hắn tới, chính nàng cũng không kiềm chế được, vì thế mới tự tới tìm.

Ninh Tĩnh đạo sư nói tiếp: “Ta biết có lẽ ngươi muốn tới lớp hạng bốn, nhưng bây giờ vẫn chưa sắp xếp được, nếu tùy tiện tới sẽ khiến người ta hiểu lầm, đạo sư lớp hạng ba cũng đang rất tức giận, ta thấy ngươi nên tìm thời gian đi xin lỗi là được.”

“Đạo sư, không phải con cố ý muốn trốn học đâu, thật sự là con gặp chút rắc rối mà.” Du Tiểu Mặc lập tức kể lại đại khái chuyện gặp được lão đầu buổi sáng cho Ninh Tĩnh đạo sư nghe.

Vừa nghe xong, sắc mặt Ninh Tĩnh đạo sư liền thay đổi, sau đó cũng không nói thêm mấy câu, nàng đã vội vã đi mất, chỉ là trước khi đi lại dặn dò hắn nhớ đi tìm đạo sư để nói xin lỗi, mà về sau nếu còn gặp lại lão đầu kia, cũng cố gắng đừng làm gì đắc tội ông ta.

Du Tiểu Mặc nghe mà chẳng hiểu gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.