Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 147: Chương 147: Sẽ Không Buông Tha




CHƯƠNG 147: SẼ KHÔNG BUÔNG THA

Đệ tử của phái Thiên Tâm tuy nhiều, nhưng không phải ngày nào cũng có người xuống núi, cho nên lẽ ra quảng trường dực điểu phải khá vắng vẻ.

Chỉ là quản sự nơi này rất có đầu óc kinh tế, hắn chia quảng trường thành hai phần, bên phải để lại hai mươi con dực điểu lớn nhất cho đệ tử phái Thiên Tâm sử dụng, còn dực điểu ở bên trái đương nhiên là cung cấp cho các tu luyện giả lui tới Hòa Bình trấn dùng, nhưng phải thu lệ phí, giá tiền tùy thuộc vào quãng đường dài ngắn mà tính.

Lúc Lăng Tiêu cùng Du Tiểu Mặc đến, quảng trường bên trái cũng có kha khá người.

Có người đang chuẩn bị cưỡi dực điểu rời khỏi Hòa Bình trấn, có người thì đang cò kè mặc cả, bởi vì một cần cưỡi dực điểu phải trả ít nhất là một kim tệ, bất kể đoạn đường dài ngắn tới đâu, nhưng nếu vượt qua khoảng cách quy định thì sẽ thu thêm phí, có vài người cảm thấy giá tiền như vậy không công bằng.

Du Tiểu Mặc chỉ tò mò nhìn thoáng qua, sau đó đi cùng Lăng Tiêu qua quảng trường bên phải, không ngờ, lại gặp một người quen tới nhẵn mặt luôn, không chỉ quen biết mà bọn họ còn có thù nữa cơ.

Người kia còn ai ngoài Thang Vân Kỳ đã rất lâu không gặp, ngoại trừ cô nàng thì còn có mười mấy đồng môn đi theo, không khéo là, trong số này cũng có vài người Du Tiểu Mặc quen biết.

Tiêu Long là sư phụ của Lôi Cự, lão chính là trưởng bối dẫn đội lần này.

Nhìn thấy lão, Du Tiểu Mặc theo bản năng mà rụt cổ, bởi vì đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện.

Bên ngoài thì giống như hắn và vị Tiêu trưởng lão này chẳng liên quan gì tới nhau, mặc dù gián tiếp, nhưng vừa nhìn thấy lão, hắn đã nhớ tới hai lần gặp rắc rối ở Tàng Thư Các, hai đệ tử của Tiêu trưởng lão là Lý Tuấn và Vương Vũ Phi đều kết thù với hắn.

Mà đau cả trứng chính là, cả Lý Tuấn và Vương Vũ Phi đều đứng trong đám người kia, hiển nhiên là cả hai đều chú ý tới sự xuất hiện của hắn và Lăng Tiêu, hai cặp mắt sắc bén dường như biến thành hai lưỡi dao, phiu phiu phiu bay tới đâm thẳng vào trán Du Tiểu Mặc.

“Tiêu trưởng lão? Không ngờ lại gặp ngài ở đây, quả nhiên là duyên phận sắp đặt!”

Ngoài dự định, người lên tiếng đầu tiên lại là Lăng Tiêu, nhưng sao lời nói của y vào trong tai Du Tiểu Mặc lại có cảm giác như y đang châm chọc họ thế nhỉ.

Lăng Tiêu cũng chẳng thèm che dấu tâm tình vui vẻ của mình, nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt anh tuấn như trước, chỉ có điều là sặc một mùi dối trá, tuy nhiên chỉ có Du Tiểu Mặc mới nhìn ra được thôi.

Thang Vân Kỳ vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, khuôn mặt mỹ lệ thoáng chốc đã nở ra một nụ cười vui vẻ, song chỉ một giây sau thôi, ánh mắt của cô nàng đã lướt qua Du Tiểu Mặc đi bên cạnh Lăng Tiêu, cái vẻ vui sướng lúc nãy đã toàn hoàn biến mất, chỉ còn sự u ám, không hề che đậy sự chán ghét của nàng với Du Tiểu Mặc.

Dù sao thì Tiêu Long cũng là tiền bối, sống tới giờ đã bao nhiêu năm rồi, đương nhiên không thể mất phong độ trước mặt tiểu bối được, mặc dù hiện tại lão rất khó chịu với Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, nở một nụ cười như không cười mà nói: “Tiêu sư thúc của ngươi sao rãnh rỗi bằng Lâm sư điệt được, suốt ngày mang theo một tiểu đan sư chạy tới chạy lui, nếu sư phụ ngươi mà biết, nói không chừng sẽ có vài lời nhắn nhủ đó.”

Thời điểm nói đến tiểu đan sư, ánh mắt Tiêu Long liếc về phía Du Tiểu Mặc, trong mắt lộ vẻ xem thường cùng khinh miệt.

Du Tiểu Mặc vuốt mũi một cái, nghiêng đầu bỏ qua.

Lăng Tiêu cười nói: “Cái này cũng không làm phiền tới Tiêu trưởng lão quan tâm rồi.”

Tiêu Long ‘Hừ’ một tiếng, lạnh giọng: “Gần đây động tác của ma nhân càng lúc càng ngông cuồng, tốt nhất là Lâm sư điệt đừng có tùy tiện ra ngoài, miễn cho đến lúc cần tìm ngươi lại chẳng thấy đâu.”

Lăng Tiêu chỉ cười một tiếng, cũng không đáp lại lời lão.

Một đoàn người của Tiêu Long xuống núi cũng vì mua sắm đồ chuẩn bị cho chuyến đi Thiên Đường Cảnh sắp tới, họ cũng mới xong việc, trùng hợp lúc này muốn trở về, không ngờ lại chạm mặt nhau ở đây.

Chỉ là họ đã chọn xong hai con dực điểu cực lớn, mỗi con có thể ngồi sáu người, bọn họ chỉ có mười một người, cho nên thừa ra một chỗ, nhưng mà Tiêu Long cũng không mời Lăng Tiêu ngồi chung.

Lăng Tiêu cũng không có ý định ngồi cùng một con dực điểu với mấy người kia, dắt tay Du Tiểu Mặc đi tới chỗ chuồng dực điểu.

Người phụ trách quảng trưởng rất quen thuộc với sự xuất hiện của Lăng Tiêu, từ lúc y dẫn người bước vào đã dặn thủ hạ chuẩn bị một con dực điểu có bốn chỗ rồi.

Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc lên trước, sau đó y mới lên.

Thế nhưng mà, ngay lúc y đang định bước lên, sau lưng lại truyền tới giọng của Thang Vân Kỳ.

“Tiếu ca, đợi muội với… muội cũng muốn đi cùng hai người.”

Trong lúc những người khác chưa kịp phản ứng, Thang Vân Kỳ đã nhảy xuống khỏi dực điểu, sau đó chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, không đợi Lăng Tiêu trả lời, nàng đã quay sang nói với Tiêu Long: “Tiêu sư thúc, mọi người về trước đi, con muốn đi cùng Tiếu ca.”

Bởi vì phái Thiên Tâm giữ cho đệ tử của mình toàn là dực điểu loại lớn, cho nên con nhỏ nhất cũng ngồi được ba người, vì vậy con dực điểu mà Lăng Tiêu chọn còn có thể ngồi thêm hai người nữa, cũng chính vì vậy mà Thang Vân Kỳ mới dám nói những lời này, nhưng mà nàng căn bản không ngờ tới việc Lăng Tiêu sẽ không đồng ý.

Mặc dù Tiêu Long là một người thô lỗ, nhưng thần kinh của lão không hề thô như vẻ ngoài, lúc Thang Vân Kỳ chưa nghĩ tới thì chính lão đã nghĩ tới rồi, sau khi nghe được lời của Thang Vân Kỳ vốn còn muốn gọi nàng quay trở lại, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, trong ánh mắt Tiêu Long lộ ra chút vui mừng khó nhận ra nổi, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó lão nhướn mày nói với Lăng Tiêu: “Đã vậy, làm phiền Lâm sư diệt chiếu cố Vân Kỳ, chúng ta đi trước.”

Tự quyết định xong xuôi, Tiêu Long lập tức dẫn người đi.

Hai con dực điểu khổng lồ vỗ cánh bay lên trời làm nổi lên một trận gió không nhỏ, ngay sau đó liền bay về phía xa xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Bên kia, Thang Vân Kỳ mừng rỡ vươn tay cho Lăng Tiêu, “Tiếu ca, kéo muội lên đi.”

Lăng Tiêu bỗng dưng nheo mắt lại, chẳng lẽ bọn họ chắc chắn rằng y sẽ không bỏ mặc Thang Vân Kỳ ở đây, cho nên mới dám tự tiện quyết định sao? Y chẳng cần đoán đã biết rõ đám người này nghĩ gì.

Nếu như mặc kệ Thang Vân Kỳ, sau đó Thang Vân Kỳ cùng Tiêu Long sẽ đi tố cáo với Thang Phàm, nhìn ngang nhìn dọc y đều đuối lý, cho nên hậu quả có thể là y sẽ làm Thang Phàm nổi giận, sau đó bị phạt, thậm chí có thể liên lụy tới Du Tiểu Mặc.

Thế nhưng mà… từ xưa tới nay chưa từng có kẻ nào dám uy hiếp y như vậy!

“Lăng sư huynh, để cho cô ta lên đây đi.”

Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc ngồi trên dực điểu đột nhiên túm tay hắn, rồi khẽ nói một câu.

Lăng Tiêu nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt tha thiết cả Du Tiểu Mặc, thu lại bão táp vừa mờ mịt dâng lên trong mắt, quay đầu lại nhàn nhạt ném cho Thang Vân Kỳ một câu, “Tự lên đi.”

Dứt lời y liền nhảy lên lưng dực điểu, sau đó ngồi cạnh Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc nhìn Thang Vân Kỳ chật vật bò lên, tuy nhan sắc của vị sư muội này chính là kiểu em gái mà hắn mê cực kỳ, nhưng tính cách của cô nàng thì hắn tuyệt đối không dám đụng vào đâu, mà hắn cũng không phải là mấy gã sĩ diện hão lấy thân mình cho mỹ nữ đạp lên, vậy là đành phải học Lăng Tiêu, mặt dày mày dạn làm như không thấy gì.

Hai chỗ đằng trước dực điểu đã bị hai người chiếm cứ, Thang Vân Kỳ đang phải ngồi ở phía sau.

Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng nàng sẽ chọn ngồi sau Lăng Tiêu, không ngờ Thang Vân Kỳ lại ngồi ngay sau hắn…

Thang Vân Kỳ vừa ngồi xuống, Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy phía sau lưng bốc lên từng đợt đừng đợt âm u lạnh lẽo, không cần quay đầu lại thì hắn cũng đoán được, ánh mắt Thang Vân Kỳ đang nhìn chằm chằm về phí mình, thậm chí hắn còn cảm giác được hai ánh mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt như muốn xuyên thủng thân thể hắn kìa.

Lúc hắn đang mải rùng mình, dực điểu đã bay lên.

Du Tiểu Mặc không chú ý, cả người lập tức chúi về phía trước, cũng may mà Lăng Tiêu nhanh mắt nhanh tay, vội vàng ôm eo hắn bế lại.

Bởi vì sự việc nho nhỏ xen giữa, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu ôm tới trên đùi y, sau khi ổn định cũng không hề có ý trả hắn lại vị trí cũ, một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang eo Du Tiểu Mặc, ôm tới mức cứng ngắc.

Du Tiểu Mặc sợ muốn chết, đặc biệt là sau lưng còn có một người ái mộ Lăng Tiêu ngồi đó.

Phải biết sự ghen tị của nữ nhân đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, đặc biệt là vị Thang tiểu sư muội này, hơn nữa da mặt hắn cũng khá mỏng, cho nên không thích chơi trò mập mờ với Lăng Tiêu trước mặt người khác… Cái loại mập mờ này ấy mà, tốt nhất là làm bí mật thì… tốt hơn.

Thế nhưng mà, hắn dồn tất cả sức lực từ hồi bú sữa mẹ cũng chẳng thể giãy dụa khỏi cánh tay của Lăng Tiêu, cứ như tường đồng vách sắt vậy đó, thậm chí còn chẳng nhúc nhích tẹo nào, ngược lại hắn thì thở hổn hển mệt muốn chết.

“Ngoan ngoãn chút.” Lăng Tiêu ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng phả ra một hơi.

Vành vai Du Tiểu Mặc thoáng chốc đã đỏ bừng, ấp úng nói: “Vậy ngươi thả ta ra đi.”

Lăng Tiêu lại xiết chặt vòng tay hơn, cười ha ha, “Ngươi ngốc như vậy, có ngồi thôi cũng ngã, ta cảm thấy ngồi như vậy vẫn ổn hơn.”

Cưng à, đây không phải là trọng điểm được không nào, mấu chốt là phía sau bọn họ đang có một nữ nhân trong cơn ghen đó.

Biểu hiện thân mật như vậy trước mặt nàng? Du Tiểu Mặc làm ra một giả thiết, nếu như hắn thấy người mình thích lại làm trò thân mật với kẻ mình ghét nhất ngay trước mặt mình, hắn nhất định sẽ cầu xin Phật tổ cho phép hắn được đâm chết được đôi ‘Cẩu nam nữ’ kia, tiện nói thêm một câu, đời trước hắn theo mẹ thờ Phật nha.

Sau đó ngạc nhiên là, ngoại trừ khí tức bất ổn lúc đầu, cả quãng đường Thang Vân Kỳ đều không biểu hiện gì khác lạ, thậm chỉ hoàn toàn im lặng không hề nói một câu, chưa tới một canh giờ, bọn họ đã trở về phái Thiên Tâm rồi.

Trong lúc chia tay, Thang Vân Kỳ đột nhiên quay đầu lại nói với Lăng Tiêu một câu, “Tiếu ca, muội tuyệt đối không buông tha huynh đâu.”

Nói xong cũng không đợi Lăng Tiêu đáp lại, nàng đã đi mất.

Để lại một mình Du Tiểu Mặc quay lại nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt khó lường, trong lòng có chút run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.