Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 98: Chương 98: Tâm Ma Hư Vô




CHƯƠNG 98: TÂM MA HƯ VÔ

“Nếu như lời thề vô dụng, vi sư cần gì phải để ngươi thề.”

Khổng Văn trầm giọng, lập tức phổ cập kiến thức cho hắn về những chuyện liên quan đến lời thề và tu luyện giả.

Nói ngắn gọn, lời thề giống như chướng ngại vật lúc qua cửa, nếu như ngươi phá vỡ lời thề, bất kể ngươi là đan sư hay tu luyện giả, lời thề này cũng sẽ theo ngươi vĩnh viễn, giống như tâm ma, mãi tới khi ngươi chiến thắng nó mới có thể biến mất, hoặc là… chính mình biến mất.

Nếu như là đan sư, 100% khả năng từ nay về sau sẽ ngừng mãi mãi ở đẳng cấp đó.

Nếu như là tu luyện giả, vậy thì càng thảm hơn, lúc tu vi đột phá thì lời thề sẽ hóa thành tâm ma quấn lấy ngươi, nhẹ thì trọng thương, nặng thì lưu lại tai họa ngầm, khiến cho ngươi từ nay về sau ngừng mãi mãi ở cảnh giới đó, cho nên bất kể là tu luyện giả hay đan sư, không ai dễ dàng lập lời thề.

Du Tiểu Mặc nghe mà mồ hôi lạnh nhỏ giọt, may mà hắn không vi phạm lời thề lần trước lúc tới Trung Mạch, nếu không thì cái thứ kia sẽ như giòi trong xương mà ám ảnh hắn, vĩnh viễn cũng đừng hy vọng lên cấp.

Chỉ là nói đến việc trung thành với phái Thiên Tâm, Du Tiểu Mặc cảm thấy, cảm tình của hắn đối với phái Thiên Tâm cũng không sâu như vậy, hơn nữa hắn cũng chẳng cần công pháp của phái Thiên Tâm, nếu chỉ vì một bản công pháp vô dụng mà làm mình bị phái Thiên Tâm quản chế, hình như không đáng lắm.

Cũng may Khổng Văn không bắt hắn phải thề ngay lúc này.

Truyền thụ công pháp là một việc trọng đại, cho dù Khổng Văn có là một trong tam đại đan sư của phái Thiên Tâm, cũng không thể tự tiện truyền thụ công pháp cho đồ đệ của mình, còn cần phải báo cáo lên trên, sau đó đợi các vị trưởng lão bàn bạc xong mới có thể xác định.

Du Tiểu Mặc cuối cùng thở dài một hơi.

“Tiểu Thất, vi sư chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, tiếp theo ngươi phải tự dựa vào sức mình cố gắng mới được, mặt khác, lần trước vi sư đã từng nói chỉ cần đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi được Diệp sư thúc thu làm học đồ, vi sư sẽ nhận một yêu cầu của ngươi, việc này vẫn có hiệu lực, ngươi đã nghĩ được mình muốn cái gì chưa?” Khổng Văn dịu dàng hỏi.

“Tạ sư phụ, nhưng con vẫn chưa nghĩ ra, ngài có thể chờ con suy nghĩ kĩ rồi nói sau không?” Thiếu chút nữa thì quên mất tiêu việc này rồi.

“Được, lúc nào nghĩ xong thì nói với vi sư.” Khổng Văn gật gật đầu.

Sau khi cáo biệt sư phụ, Du Tiểu Mặc liền chạy một mạch về phòng, trên đường gặp rất nhiều sư huynh đệ, ai nhìn thấy hắn cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nhao nhao hỏi han về buổi kiểm tra của hắn, thậm chí có người còn vỗ vỗ vai hắn, lớn tiếng khen ngợi việc hắn đánh bại được đệ tử kiệt xuất như Giang Lưu, cả đám đều không giấu nổi sự khoái trá trong lòng, đặc biệt là các sư huynh trước kia từng bị Thiên Phong giễu cợt.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ vuốt mũi, không ngờ chuyện này lại lan truyền nhanh như vậy.

Sau khi cáo biệt các sư huynh, Du Tiểu Mặc mới trở về phòng mình, phát hiện mấy sư huynh ở bên cạnh vẫn chưa trở lại, hắn nhớ rõ hai sư huynh kia cũng đã thông qua, chắc là giờ đang đi ăn mừng rồi.

Đẩy cửa ra, lúc đang muốn đi vào Du Tiểu Mặc đột nhiên dừng bước chân, cảm giác trong phòng có thêm một hơi thở vô cùng quen thuộc, ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người bước ra từ sau tấm bình phong, thân thể nam tử như ngọc mặc một bộ áo bào trắng hoa lệ.

Nhìn thấy y, đôi mắt Du Tiểu Mặc bỗng nhiên sáng ngời, “Lăng sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”

“Sao hả, nhìn thấy ta không vui sao?” Lăng Tiêu hờ hững nheo mắt lại, nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Không có không có, ta còn đang tìm ngươi kia mà.” Du Tiểu Mặc vội vàng lắc đầu, ngạc nhiên chạy tới trước mặt y, “Lăng sư huynh, ta nói cho ngươi một tin tốt nè, ta đã thông qua rồi, từ hôm nay trở đi đã trở thành đệ tử chính thức rồi, về sau muốn xuống núi lúc nào cũng được.”

Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ cười, “Ta đã biết rồi, nhưng mà ngươi thông báo với ta chuyện này, câu sau cùng mới là những gì ngươi thực sự muốn nói với ta phải không?”

Du Tiểu Mặc cười hì hì, đúng là hắn có ý này đó.

“Chuyện đấu giá hội, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, đến lúc đó chỉ cần chuẩn bị đồ xong, chúng ta tùy thời cũng có thể xuất phát, nhưng trước đó, cần phải giải quyết chuyện của ngươi đã.” Lăng Tiêu nói, y đến tìm Du Tiểu Mặc cũng vì nguyên nhân này.

“Ta? Ta có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

Lăng Tiêu bất ngờ bóp mũi hắn, hừ hai tiếng mới trả lời: “Chẳng lẽ không phải là chuyện Khổng Văn muốn truyền bản công pháp kia cho ngươi sao?”

Du Tiểu Mặc bị y bóp đến không thở nổi, vội vàng giật tay y ra, kinh ngạc hỏi, “Làm sao ngươi lại biết, đúng là sư phụ có nói với ta, nhưng chỉ mới lúc nãy thôi mà, hơn nữa ổng còn nói nếu ta muốn học thì phải thề, ta đang muốn tìm ngươi để thương lượng về chuyện này nè!”

Đối với hành động vừa gặp rắc rối sẽ lập tức tìm tới mình của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu tỏ vẻ rất hài lòng.

Bởi vì điều này chứng minh Du Tiểu Mặc đã bắt đầu quen thuộc với sự hiện hữu của y, cũng chầm chậm sinh ra tâm lý ỷ lại vào y, đợt một thời gian nữa, loại ỷ lại này sẽ khắc sâu đến mức hắn rốt cuộc không thể rời xa y mới thôi.

“Chuyện này cũng không khó đoán, màn trình diễn của ngươi ở Đan Sư Hội Đường phải nói là hào quang rực rỡ, vừa ra tay cũng đã vượt mặt đệ tử Thiên Phong, chỉ bằng điều này, liền đủ để phái Thiên Tâm coi trọng ngươi rồi, tuy tư chất của ngươi sẽ hạn chế sự phát triển trong tương lại, nhưng đệ tử hạch tâm của phái Thiên Tâm không phải ai cũng là đan sư cao cấp, xét thấy biểu hiện của ngươi xuất sắc như vậy, nếu Khổng Văn không mở lời với ngươi, chứng tỏ lão cũng chỉ được cái mẽ ngoài mà thôi.” Lăng Tiêu tự tin phân tích, tuy y có đích thân đi xem kiểm tra, nhưng những điều vừa nói thật sự do y suy đoán được.

Du Tiểu Mặc lộ ra vẻ mặt bội phục, thật lòng ca ngợi: “Lăng sư huynh, ngươi thật là lợi hại, buổi kiểm tra vừa kết thúc mà ngươi đã biết nhiều việc như thế, vậy ngươi có cách nào không, ta đã có Thiên Hồn Kinh rồi, cái bản công pháp của phái Thiên Tâm kia ta có lấy được cũng vô dụng.”

Hắn không muốn thề, không muốn vì một bản công pháp vô dụng mà để cho lời thề trói buộc mình, nhưng hắn cũng không thể từ chối, bởi vì một khi từ chối cũng tỏ vẻ hắn không muốn trung thành với phái Thiên Tâm, nói như vậy, kết cục khẳng định còn thê thảm hơn cả thề, thậm chí hắn còn tưởng tượng được bộ dạng sư phụ trở mặt ngay tại chỗ ấy chứ.

“Đúng là ngươi không cần tới quyển sách rác rưởi kia.” Lăng Tiêu đi vào bên trong.

Du Tiểu Mặc lập tức theo sau, cười nịnh nọt: “Lăng sư huynh, ngươi lợi hại như vậy, có cách nào có thể để ta không phải thề cũng không làm sư phụ nghi ngờ không?”

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo vui vẻ, đưa tay gõ đầu hắn một cái: “Ngươi còn học được nịnh nọt nữa hả.”

Du Tiểu Mặc ôm đầu, chép miệng, oán thầm trong lòng, đương nhiên rồi!

“Tới.” Lăng Tiêu ngồi xuống bên giường, ngoắc ngoắc ngón tay với Du Tiểu Mặc.

Nụ cười trên mặt y rõ ràng rất dịu dàng, vậy mà lại khiến cho Du Tiểu Mặc có cảm giác một lão sói già đang vẫy đuôi ngoắc hắn lại, nhìn bộ dáng kia cũng để cho trực giác của hắn cảnh báo có chuyện không tốt, nhưng Du Tiểu Mặc chẳng còn lựa chọn nào khác, bây giờ người duy nhất hắn có thể dựa dẫm chỉ có Lăng Tiêu mà thôi.

Lề mà lề mề đi qua, Du Tiểu Mặc cười ngây ngô một tiếng với y, “Lăng sư huynh, phải làm cái gì?”

“Cởi giày lên giường, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Lăng Tiêu đùa giỡn nhìn hắn, chỉ chỉ chỗ bên cạnh.

Gương mặt Du Tiểu Mặc trong giây lát đã ửng hồng, hiển nhiên đang nghĩ đến việc không nên nghĩ, cái loại cảm giác này ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn cực kỳ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng không thể…

Cởi giày ra từ từ bò lên giường, Du Tiểu Mặc ngồi xếp bằng trước mặt Lăng Tiêu.

Tăng Tiêu bỗng nhiên nghiêng về phía hắn, chóp mũi của hai ngươi chỉ cách nhau chưa tới một ly, hơi thở phả ra như hơi nước nóng hổi phả trên mặt hắn, vành tai của Du Tiểu Mặc cũng đỏ ửng rồi.

“Lăng sư huynh…” Du Tiểu Mặc khẽ gọi, hai tay chẳng biết để đâu mới phải.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, mở đôi môi kia ra rồi nói: “Không vội, bây giờ ta sẽ giải thích trước cho ngươi về nguyên nhân mà lời thề hình thành.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, nguyên nhân lời thề hình thành? Hình như sư phụ không có nói với hắn về việc này, chỉ giảng đại khái về nguy hại và hạn chế của lời thề đối với đan sư cùng tu luyện giả.

“Ngươi biết vì sao lời thề lại có tác dụng với tu luyện giả không?” Lăng Tiêu hỏi ngược lại.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, điểm này đúng là chỗ hắn thắc mắc nhất, nếu như lời thề thật sự có tác dụng, vậy loài người ở thế kỷ 21, nói không chừng đã sớm tuyệt diệt rồi, bởi vì họ cứ thề, sau đó lại phá vỡ lời thề không chớp mắt.

Đương nhiên Lăng Tiêu cũng chẳng hy vọng xa vời có thể nghe được đáp án từ miệng hắn, bí ẩn nói: “Bên ngoài trời đất, có một chỗ gọi là cảnh hư vô, là nơi sinh sống của một đám sinh vật kì lạ, tên của chúng cũng là hư vô, lúc tu luyện giả lập lời thề, hư vô sẽ len lỏi qua lỗ thủng trong cảnh hư vô chui vào cơ thể người đang thề, sau đó bám vào trên linh hồn của hắn, nếu như tu luyện giả phá vỡ lời thề, hư vô sẽ tranh thủ sơ hở chui vào trong linh hồn của hắn, trở thành một tâm ma, như giòi trong xương, mãi tới khi người kia bị hủy diệt mới thôi.”

Du Tiểu Mặc nghe mà sợ hãi tới nổi da gà, dùng sức xoa cánh tay một cái, “Chẳng lẽ không có cách nào chiến thắng được hư vô sao?”

Lăng Tiêu cười cười, nói: “Không có, chỉ có dựa vào ý chí của mình cố gắng chiến thắng hư vô, mới có thể thoát khỏi nó vĩnh viễn, chỉ là sau khi thoát khỏi hư vô rồi lại có một lợi ích cực lớn.”

“Lợi ích gì?” Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, vội vàng hỏi.

Lăng Tiêu nhìn đôi mắt lấp lánh của hắn, đột nhiên trong lòng có chút ngứa ngáy rồi, nheo mắt lại: “Chỗ tốt chính là, về sau thề thì không cần sợ hư vô nữa, mỗi lần ngươi lập lời thề sẽ xuất hiện hư vô khác nhau, nhưng hư vô xuất hiện sau sẽ nhỏ hơn lúc trước, như vậy thì có phá lời thề cũng chẳng sao.”

“Tốt như thế sao, vậy…” Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói ra.

“Đúng thế đó, ngươi muốn thử một chút không?” Lăng Tiêu nở một nụ cười gian trá, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.

Du Tiểu Mặc xem xét nét mặt của y, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng xua tay, cười hì hì nói: “Ta đùa thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.