Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 369: Chương 369: Tân Sinh




CHƯƠNG 368: TÂN SINH

Ngày đó qua đi, sự chú ý của Du Tiểu Mặc đã bị chuyển qua chỗ khác.

Khoảng thời gian trước, học khu B lại tổ chức giải thi đấu mỗi năm, diễn ra trong vòng hai ngày, chấm dứt vào ba ngày trước, hôm nay chính là ngày tân sinh khu B tới học khu A.

Du Tiểu Mặc nghe nói Bách Lý Tiểu Ngư, Giang Tiểu Phong và Liễu Nhạc đều thông qua, hắn quyết định phải đích thân đi đón họ, nói gì thì nói, ba người này cũng đi theo hắn một thời gian, coi như là tiểu đệ của hắn rồi còn gì.

“Không phải đã nói chỉ có người được chọn mới được đi à?” Lăng Tiêu nghe hắn nói xong, thuận miệng hỏi một câu.

“Không cần, em đã nói với Lưu trưởng lão rồi, ông ấy đồng ý để em đi cùng, thời gian là giờ thân một khác chiều nay, nghe nói năm nay học viện có thêm không ít hạt giống tốt.” Du Tiểu Mặc mừng rõ nói.

“Ta đi cùng với em xem sao.”

Khoảng hai giờ rưỡi lúc xế chiều, mọi người tập hợp tại quảng trường.

Lưu trưởng lão kiểm kê hết số lượng liền dẫn bọn họ đi tới, địa điểm đúng là năm võ đài loại nhỏ mà năm trước họ đã phải đi qua, lúc họ tới, bên học khu B vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Các ngươi nghe nói gì chưa, năm nay học khu B xuất hiện một học sinh được điểm tối đa.” Một học sinh rành tin tức mới nhỏ giọng thông báo.

Thực ra cũng không nhỏ lắm, Du Tiểu Mặc đứng sau mấy mét còn nghe rõ, chắc chắn hai vị trưởng lão cũng nghe thấy, đại khái là không muốn để ý tới.

Nói đến điểm tối đa, Du Tiểu Mặc liền nhớ lại quy tắc của giải đấu.

Vòng thứ nhất và vòng thứ hai có số điểm tối đa là sáu, phần thi hỗn chiến cuối cùng thì số điểm cao nhất là năm, nếu muốn có điểm tuyệt đối, vậy thì là mười bảy điểm, có thể trổ hết tài năng trong nhiều người như vậy, đúng là rất lợi hại.

Bách Lý Tiểu Ngư đã được coi kà tiểu thiên tài, từ sau khi Du Tiểu Mặc rời đi, hắn bị kích thích, tiến bộ rất rõ rệt, nhưng hắn chỉ đứng thứ ba mà thôi.

“Ta nghe nói bên khu một cũng có một người đứng đầu rất lợi hại, mặc dù bên khu một không có số điểm chính xác, nhưng hình như người kia đã đánh bại cả năm người đứng đầu bảng xếp hạng, nhất là lúc hỗn chiến, nghe nói một mình hắn đấu lại cả năm người kia luôn, cuối cùng điểm của hắn cách người đứng hạng hai một đoạn dài.”

“Oa, lợi hại quá.”

“Biết họ tên người đó không?”

“Hình như khu một tên là Vũ Văn Nam, còn khu hai là Trần Tình Nhi.”

Có người ra vẻ suy nghĩ, “Hình như chưa bao giờ nghe nói tới hai người này, lai lịch thế nào? Làm sao tự nhiên lại trở thành hắc mã thế nhỉ?”

Du Tiểu Mặc cũng vểnh tai nghe.

Người nọ nhún vai: “Cái này ta cũng không rõ lắm, hình như lúc ở học khu B hai người rất ít khi xuất hiện, biểu hiện thường thường, chẳng có gì nổi bật, chỉ là thời điểm thi đấu mới nổi bật, thực ra cũng không nhạc nhiên lắm, chẳng phải trước kia cũng có chuyện tương tự xảy ra sao?”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang đứng.

Du Tiểu Mặc đang nghe chăm chú bỗng phát hiện hình như mình thành tiêu điểm chú ý của mọi người rồi, một lát sau hắn liền phát hiện, đa số ánh mắt đều nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh hắn, nói đến hắc mã, đúng là Lăng Tiêu còn hắc hơn cả hắn ấy chứ.

“Bọn họ tới rồi.” Không biết ai hô một câu.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía kết giới, quả nhiên thấy phó viện trưởng Diêm Pháp đang dẫn một đám học sinh đi tới, có điều… Hình như số người đủ tiêu chuẩn năm nay còn ít hơn cả năm trước.

Đợi bọn họ đến gần, hắn mới nhìn rõ, nhân số thiếu gần một phần ba, nhất là học sinh khu một.

Bảo sao lúc nãy hắn cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, hóa ra là đây. Số người của học khu B ít đi, thì bên phía học khu A cũng sẽ phái số người tương đương tới.

“Lăng Tiêu, anh biết vì sao nhân số năm nay lại ít vậy không?” Du Tiểu Mặc không nhịn được, phải quay sang hỏi Lăng Tiêu ngay.

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, thật sự coi y là vạn sự thông rồi hả, nhưng mà…

“Đại khái là bởi vì một trong hai người vừa được nhắc tới.”

“Là sao?”

“Trận đấu của khu một diễn ra theo hình thức hỗn chiến, tuy rằng quy định hai mươi người còn lại trên võ đài có thể vào vòng sau, nhưng nếu bị đá xuống thì cũng coi như thất bại, chắc chắn người kia đã mượn hỗn chiến để đá một đám đối thủ xuống đài, làm cho số người còn lại trên đài ít hơn hai mươi người.”

Du Tiểu Mặc nghe mà tắc lưỡi mãi, người kia hung ác quá, ngay cả cơ hội của người khác mà cũng cướp đoạt.

“Nhìn kìa, hai người kia chính là Vũ Văn Nam và Trần Tình Nhi.” Một học sinh chỉ vào một nam một nữ đứng sau lưng Diêm Pháp.

Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của họ, ngũ quan hai người này rất bình thường, thuộc về kiểu người nếu đứng trong đám đông sẽ khó mà nhận ra ấy, nhưng không thể phủ nhận, khí thế của họ khác xa những người xung quanh, chính vì vậy mà hắn vừa liếc đã chú ý tới.

“Em cảm giác, thấy này người này có điểm gì quái lạ lắm, anh có cảm thấy thế không?” Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

“Ừm, đúng là rất kỳ quái.” Lăng Tiêu nhìn hai người, mịt mờ nheo mắt lại.

Đúng lúc này, Lưu trưởng lão tuyên bố bắt đầu, một người trong đó, chính là người tên Vũ Văn Nam ấy, quả nhiên là người nằm trong nhóm đầu tiên.

Trong giải đấu, hắn có thể dùng sức mạnh của một người để đấu với năm người, không thể khinh thường được, cho nên Lưu trưởng lão phái một người đứng hạng thứ năm mươi trong bảng xếp hạng, chuẩn bị đập bẹp sự hung hăng của hắn.

Kết quả lại nằm ngoài sự mong đợi.

Vũ Văn Nam thắng, hơn nữa thắng rất đẹp, bởi vì ngay ở hiệp thứ hai, cường giả kia đã bị đánh rơi khỏi võ đài.

Toàn trường đều yên tĩnh, Vũ Văn Nam bỏ qua ánh mắt của mọi người, bình tĩnh bước khỏi võ đài.

Sau hắn, lại có hai học sinh nữa thành công qua của, có điều bọn họ không khoa trương được như Vũ Văn Nam, khi học sinh cuối cùng của khu một bị đánh rơi khỏi võ đài, cuối cùng cũng đến phiên khu hai rồi.

Trần Tình Nhi là người đầu tiên được Diêm Pháp gọi tên, nữ nhân này cũng giống như Vũ Văn Nam, khuôn mặt vô cảm, thậm chí còn mang theo vài phần u ám.

“Trận này ngươi lên đi.”

Lưu trưởng lão đột nhiên quay đầu, nói với Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác.

Du Tiểu Mặc ‘A’ một tiếng, sau lúc đến hắn chưa từng nghe nói mình cũng phải lên sàn thế nhỉ, lại còn bảo hắn đánh với Trần Tình Nhi kia nữa, “Lưu trưởng lão, có phải ngài nhầm rồi không, không phải con đúng không ạ?”

“Ta biết, nhưng Trần Tình Nhi cũng che giấu thực lực như Vũ Văn Nam, người ta an bài không thể là đối thủ của nàng, danh tiếng của hai người này quá cao, phải bắt bí một phen.” Lưu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu dài, nét mặt có chút chăm chú.

“Vậy được rồi, nhưng mà nếu có thất bại, Lưu trưởng lão cũng đừng trách con đó.” Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ, đành phải nhận lời.

“Xú tiểu tử, bây giờ ngươi là đan sư cấp tám, nếu có thua thì ngươi cũng không thấy mất mặt sao?” Lưu trưởng lão nghe hắn nói mà dở khóc dở cười.

Du Tiểu Mặc thản nhiên nói: “Đan sư cấp tám thì sao chứ, nếu đúng như trưởng lão suy đoán, cô ta cũng che giấu thực lực, có khi cũng là một đan sư cấp tám ấy chứ!”

Có điều nếu thực lực thật sự cao như vậy, thì cái người tên Trần Tình Nhi này thật đáng nghi.

Lưu trưởng lão nói: “Bất kể thế nào, ngươi cứ cố hết sức là được.”

Lúc Du Tiểu Mặc định đi qua, Lăng Tiêu đột nhiên túm lấy cánh tay hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, “Làm sao thế?”

Lăng Tiêu liếc nhìn Trần Tình Nhi, “Nếu như phát hiện có gì kì lạ, lập tức vào không gian, cho dù bạo lộ cũng không sao hết.”

“Anh nói thế… Làm em cũng cảm thấy không được bình thường.”

“…”

“Em sẽ cẩn thận, bây giờ có thể buông tay rồi chứ.” Du Tiểu Mặc phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn họ, đối thủ của hắn đã đứng vào vị trí, chỉ còn thiếu mỗi hắn thôi.

“Được rồi.” Lăng Tiêu buông tay ra.

Du Tiểu Mặc bước lên võ đài, hắn tháy Trần Tình Nhi đang nhìn chằm chằm hắn đầy ý vị, cặp mắt kia sâu thảm như không thấy đáy, khuôn mặt bình thường đến chẳng thể bình thường hơn lại mang đến cho hắn một cảm giác quỷ dị, như thể… Đang cười?

Trần Tình Nhi khẽ vuốt lọn toc dài đến eo, khuôn mặt kia đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt kì lạ nhìn thẳng vào hắn, “Học viện để mắt đến ta thật đấy, vậy mà phái một đan sư cấp tám đến đối phó đan sư cấp sáu như ta.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, cô ta có thể nhìn ra được?

Nói như vậy, nếu một đan sư cấp sáu muốn nhìn rõ cấp bậc của đan sư cấp tám không phải là không thể xảy ra, nhưng muốn nhìn xuyên qua hai cấp, dường như khả năng rất nhỏ, huống chi gần đây hắn có thói quen che giấu khí tức toàn thân.

Đã làm đến thế rồi mà Trần Tình Nhi này cũng có thể nhìn thấy, quả nhiên Lưu trưởng lão nói đúng, tu vi của nàng cao hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm.

“Kính xin học trưởng hạ thủ lưu tình.” Trần Tình Nhi nói thẳng, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng thích thú như trước

Học trưởng ấy hả? Hình như Trần Tình Nhi này còn lớn hơn hắn một đống tuổi, bị một người lớn hơn gọi là học trưởng, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ đây là lần đầu tiên đấy.

“Học muội khách khí quá, nói không chừng thực lực của ngươi còn cao hơn ta.” Du Tiểu Mặc mỉm cười.

Nghe câu nói đầy tính ám chỉ này, nụ cười trên mặt Trần Tình Nhi càng dịu càng hơn.

“Vậy mời học trưởng xuất chiêu trước.”

“Ta đây sẽ không khách khí.” Du Tiểu Mặc rất rất không khách khí ấy, bởi vì bình thường đều ưu tiên phái nữ mà, nhưng hắn lại đón lời thuận miệng lắm, làm Trần Tình Nhi tưởng hắn sẽ từ chối phải sửng sốt một chút.

“A, học trưởng không cần khách khí với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.