CHƯƠNG 690: THÀNH ĐAN
Mấy ngày gần đây thời tiết ở sơn mạch Quỷ Trủng rất không yên ổn.
Cư dân sinh sống ở Bạch Cốt trấn là những người hiểu rõ nhất, bởi vì họ chưa bao giờ thấy một mảnh lôi vân lớn như vậy, tiếng sấm vang rền tới nỗi họ ngồi trong nhà cũng nghe rõ mồn một, lôi vân âm u bao phủ khắp bầu trời sơn mạch, vừa liếc là thấy ngay, vô cùng khủng khiếp.
Trên bầu trời không ngừng có sét đánh xuống, ngẫu nhiên còn có ảo giác mặt đất đang chấn động.
Người của Bạch Cốt trấn vội vàng chạy ra khỏi nhà, đứng trên đường rướn cổ lên, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn lôi vân trên bầu trời, người có kiến thức lập tức nhận ra đây là lôi vân chỉ xuất hiện lúc luyện đan, có điều họ cũng kinh ngạc không kém, bởi vì lôi vân có diện tích quá lớn.
Lôi vân xuất hiện trên sơn mạch Quỷ Trủng lúc này lớn gấp bội lôi vân mà họ từng nhìn thấy, tiếng sấm không ngừng vang lên, hình như tia sấm còn lớn ngang hai cái thùng nước luôn, tráng kiện tới nỗi những người đứng xa xa như họ còn thấy rung động.
Đến cùng thì là linh đan gì mới có thể dẫn tới lôi vân khí thế kinh người đến nhường này!
Trong đầu đám đông đồng loạt hiện lên nghi vấn.
Có điều nói đến luyện đan, mọi người sẽ vô thức nghĩ tới người ở trong cung điện tại sơn mạch Quỷ Trủng, rất nhiều người đều đồn ở đó có một đan sư với thực lực cao nhất đại lục.
Hắn tên là Du Tiểu Mặc, là đan sư lợi hại nhất đại hội đan sư, mặc dù hắn chỉ đứng thứ mười, nhưng ngày ấy rất nhiều người tới xem tranh tài, những gì uẩn khúc bên trong đã sớm được lưu truyền rộng rãi, ngay cả Đông Châu cũng nghe đồn, huống chi là Tây Cảnh.
“Thấy không, đây chính là một trong những vị thần thủ hộ của Bạch Cốt trấn chúng ta đấy.”
Một cư dân nguyên thủy của Bạch Cốt trấn nói với người bên cạnh, giọng điệu cực kỳ đắc ý, nói xong còn liếc nhìn người ta, bộ dạng có vẻ hãnh diện lắm.
Người nọ cảm thấy rất bó tay, “Nói như thật ấy, họ là cao nhân cường giả, sao lại đi thủ hộ cho các ngươi, đừng khoác lác!”
Vừa dứt lời, người tình cờ đứng bên cạnh hắn đã lừ mắt.
Hiển nhiên cư nhân nguyên thủy cũng rất khó chịu, hừ hừ lỗ mũi, “Kiến thức hạn hẹp, ai nói họ không thể thủ hộ chúng ta, ngươi biết chỗ dựa hiện tại của Bạch Cốt trấn là ai không, nói ra ngươi sẽ sợ chết khiếp cho coi.”
“Ai?”
“Là Thiên Cẩu ở Quỷ Khốc Nhai!” Cư dân nguyên thủ đắc ý nói.
Người nọ xùy một tiếng, cười lớn, “Ngươi nói là Thiên Cẩu đấy, đâu phải bọn họ.”
Lần này cư dân nguyên thủy không giận dữ, khinh miệt nhìn hắn từ đầu tới chân, “Vì thế mới nói kiến thức của ngươi hạn hẹp, thiếu chủ của Thiên Cẩu là nam nhân đã đánh bại Thông Thiên Đế trong truyền thuyết, phu nhân của hắn là người đã đánh bại cả gia tộc Xích Huyết và Hắc Tri Chu trong đại hội đan sư – đan sư đỉnh cấp Du thiếu gia. Đã nghe nói Du thiếu gia chưa, chính là người gọi đám lôi vân này tới đấy, bây giờ đã biết tầm mắt nhìn thiển cận thế nào rồi chứ?”
Hiện tại cứ nói đến hai chữ họ Du, rất nhiều người đều theo bản năng nghĩ tới đan sư đỉnh cấp Du Tiểu Mặc chứ không còn là gia tộc Xích Huyết nữa, vậy là dù cư dân nguyên thủy không nói rõ Du thiếu gia nào, nhưng người có đầu óc đều biết là ai.
Bị mỉa mai như vậy, người nọ lập tức ủ rũ lẻn đi.
Chỉ cần là người có chút hiểu về Bạch Cốt trấn sẽ biết, sau này không có ai dám nói xấu Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu trước mặt người trong thị trấn nhỏ, bởi vì họ đã thành những người ủng hộ đáng tin và trung thành nhất.
Nếu dám nói bậy nửa câu, toàn bộ người trong thị trấn sẽ nhổ nước miếng cho ngươi chết đuối luôn.
Cách đó không xa, Hàn Công mập mập hồng hào như con lật đật cười ha hả nhìn cảnh tượng này.
————————
Sơn mạch Quỷ Trủng, núi Nhuyễn Cốt.
Du Tiểu Mặc nhìn núi Nhuyễn Cốt liên tục bị lôi vân đánh xuống, suýt nữa đã biến thành đất bằng mà đến giờ vẫn còn sợ hãi, hắn không ngờ lôi kiếp của Luân Hồi đan lại lợi hại đến thế.
Kết giới Lăng Tiêu bày bên ngoài cung điện đã bị lôi vân đánh thành tro bụi, may mà bản thân cung điện cũng có kết giới, lúc này mới chịu được, bằng không thì nhất định sẽ gặp tổn thất nặng nề cho coi.
Trước kia hắn cũng từng luyện thải đan lục phẩm, nhưng lôi vân khi ấy không lớn như hiện tại, dù mỗi một đạo lôi kiếp rất mạnh, nhưng vẫn trong phạm vi hắn có thể chấp nhận, bây giờ hắn mới biết, thải đan cùng phẩm, nhưng lôi kiếp lại khác.
“Bây giờ lại phải dựng kết giới mới rồi.” Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, có chút hối hận.
Bóng Lăng Tiêu xuất hiện ngoài cửa, y vừa mới đi ra ngoài ngăn cản một phần lôi kiếp, lôi kiếp càng ngày càng có uy lực lớn, có điều nhìn y vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi tới đã nghe thấy Du Tiểu Mặc lẩm bẩm.
“Vậy thì dựng cái mới, chẳng qua là hao tổn một chút linh lực thôi.”
Du Tiểu Mặc thấy y nói nhẹ nhàng như vậy, suýt nữa thì đã lừ mắt khinh bỉ: “Nếu kết giới nhỏ thì thôi đi, bao phủ toàn bộ cung điện cần kết giới rất lớn đó, chẳng phải do em sợ anh vất vả sao?”
Trong mắt Lăng Tiêu lập tức chảy ra ý cười, bước tới trước mặt hắn, chóp mũi đụng vào chóp mũi, “Phu nhân quan tâm tới vi phu như vậy, vi phu rất cảm động, giờ lấy thân báo đáp thì sao nhỉ?”
Du Tiểu Mặc nghe mà ngượng ngùng, đôi má đã nhuộm màu đỏ ửng, vội vàng đẩy y ra, “Miễn đi, ai cần anh lấy thân báo đáp chứ!”
“Đều là lão phu thê còn thẹn thùng?” Lăng Tiêu nhìn gò má hồng hồng của hắn, trêu chọc.
“Cái gì là lão phu lão thê chứ, còn chưa qua thất niên chi dương mà!” Du Tiểu Mặc tính tính toán toán thời gian, phát hiện bọn hắn đã ở bên nhau bảy năm rồi, nhưng đúng là không có thất niên chi dương.
Hình như hắn cũng gần ba mươi, ở thế giới này, đối với nhiều người mà nói thì gần ba mươi vẫn còn trẻ lắm, nhưng ở thế giới của hắn lúc trước, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, sau đó hắn lại sống đến sáu mươi bảy mươi tuổi, rồi nhập thổ vi an, đời người ngắn ngủi chưa đầy trăm năm.
“Thất niên chi dương?”
Lăng Tiêu nghi vấn, hiển nhiên là không hiểu danh từ này.
Du Tiểu Mặc giải thích: “Ở chỗ bọn em, lúc hai người kết thành phu thê, bởi vì ở bên nhau quá lâu, tình cảm sẽ từ từ phai nhạt, lúc ấy hay người sẽ không còn yêu nhau như ban đầu nữa, tình cảm phai nhạt, hôn nhân sẽ bị thử thách, nếu có thể vượt qua sẽ kéo dài tiếp, còn không thể vượt qua thì đây sẽ là kết thúc, cái này gọi là thất niên chi dương.”
Sau khi Lăng Tiêu nghe xong liền nở nụ cười như có như không nhìn hắn, “Cho nên ý em là, muốn thử thất niên chi dương với ta sao?”
Du Tiểu Mặc bị y nói tới nỗi chột dạ, “Em chỉ thuận miệng nói thôi mà.”
Tuổi thọ của đan sư và tu luyện giả không có mốc tận cùng, nếu quả thật có cái gọi là thất niên chi dương, vậy thì cách một đoạn thời gian lại phải thử thách một lần, phiền muốn chết luôn ấy.
Hơn nữa hắn cũng không biết mình và Lăng Tiêu sẽ có thất niên chi dương kiểu gì, đầu tiên là bọn hắn bề bộn nhiều việc, căn bản không có thời gian chơi bời, thứ hai là hắn thấy mình hoàn toàn không có cảm giác phiền chán với Lăng Tiêu, bản thân hắn là một người có khả năng chịu đựng, trừ phi động vào giới hạn thấp nhất của hắn, bằng không thì chắc chắn hắn sẽ không cãi nhau với đối phương.
Lăng Tiêu buồn cười vỗ vỗ đầu hắn, nói: “Chính sự quan trọng hơn, nếu lần sau em muốn chơi, chúng ta cũng có thể chơi thử, thất niên chi dương hả, nghe có vẻ là một trò chơi rất vui.”
Du Tiểu Mặc bị vỗ tới nỗi chỉ biết gật đầu: “…”
Sau khi luyện xong Luân Hồi đan, hắn không báo cho Thương Minh may mà định đích thân đưa tới, tiện thể thăm Vệ Bạch sư huynh, hơn nữa Lăng Tiêu đã nói cho hắn biết về chuyện Khâu Nhiễm bị truy nã, trò hay vui tai vui mắt như vậy, đương nhiên là phải vây xem rồi.
Chuyện lôi vân xuất hiện huyên náo tới nỗi ai ai cũng biết, rất nhiều người đều liên tưởng đến Du Tiểu Mặc.
Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đang tu luyện cũng bị kinh sợ, trước đó họ đã biết Du Tiểu Mặc đang luyện đan, chỉ là không ngờ lại gây chấn động như vậy.
Du Quân Kỳ lại đang ở Quỷ Khốc Nhai, ông phát hiện tình hình bên này nhưng lại không thể nào tới ngay, lôi vân khổng lồ xuất hiện sẽ khiến truyền tống trận bất ổn, vì vậy Du Quân Kỳ chỉ có thể đứng ở Quỷ Khốc Nhai nhìn rồi lo lắng suông.
Mãi tới khi lôi vân tán đi, họ mới vội vàng chạy qua.
Sau khi xác định Du Tiểu Mặc không có việc gì, Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm mới rời khỏi, nhưng họ không trở về phòng tu luyện tiếp mà tới quỷ Khốc Nhai.
Du Quân Kỳ bị Du Tiểu Mặc giữ lại phụ giúp Lăng Tiêu, kết giới lớn như vậy sao có thể để Lăng Tiêu bố trí một mình, tai họa ngầm trong cơ thể cha hắn đã được Ngũ Phúc Linh Nhãn xoa dịu trường kỳ, sớm khôi phục phân nửa rồi, hôm nay tu vi của ông đã trở lại lại trạng thái tột cùng lúc trước, dư sức phối hợp với Lăng Tiêu.
Mười ngày sau, cuối cùng kết giới cũng được hoàn thành.
Du Quân Kỳ lại bị đá về Quỷ Khốc Nhai, trước khi đi, ông tóm chặt lấy y phục con trai cưng không chịu buông tay.
Nếu Du Quân Kỳ mà biết Lân Minh từng hâm mộ mình, còn hâm mộ tới hai lần, chắc chắn ông sẽ phun một búng máu cho xem, làm cha thật không dễ dàng.
Hôm sau, Lăng Tiêu dặn dò hết tất cả các việc cần làm rồi đi tới Nam Lục với Du Tiểu Mặc, lần cuối cùng tới nơi này đã là mấy năm trước, bây giờ đặt chân lên lãnh thổ Nam Lục, tất cả đã xảy ra biến hóa lớn, các tòa thành vẫn phồn hoa như trước, nhưng dường như trong không khí có thêm mùi khói lửa chiến tranh lờ mờ.
Thương Minh đã sớm nhận được tin tức, thời điểm bọn hắn đến, Hùng Tiếu đã đợi sẵn rồi.
Theo lời Hùng Tiếu nói thì Vệ Bạch định đích thân tới cơ, nhưng Phó Thương Khung không chịu, đành phái Hùng Tiếu tới đón họ. Hùng Tiếu đã tiếp xúc với hai người mấy lần, là ứng cử viên tốt nhất.
Quay trở lại núi Miên Miên, hàng rào thủ vệ còn dày đặc hơn lần đầu, hơn nữa vì phòng ngừa người của gia tộc Xích Huyết trà trộn vào, việc tra xét thân phận cũng ngày càng nghiêm khắc.
Hai người vừa thu xếp ổn thỏa không bao lâu, Vệ Bạch và Phó Thương Khung đã tới.