Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 251: Chương 251: Thù Cũ




CHƯƠNG 251: THÙ CŨ

“Lăng Tiêu ra ngoài rồi hả, lúc nào? Hắn đi ra ngoài làm gì?”

Lúc Du Tiểu Mặc tìm được phòng của Lăng Tiêu, còn chưa đi vào đã bị người báo cho cái tin Lăng Tiêu không có ở đây, hơn nữa còn đi từ hôm qua rồi.

“Ngươi hỏi cặn kẽ như vậy làm gì?” Người nói cho hắn tin tức này là một thiếu niên chừng mười chín tuổi, người nọ vốn chỉ thuận miệng nói một câu thôi, không ngờ hắn lập tức truy hỏi, thiếu niên rốt cục cũng chịu nhìn thẳng Du Tiểu Mặc, nét mặt đề phòng, cũng chẳng biết là đang đề phòng cái gì.

Lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, người khác không biết quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu.

Ngoại trừ lần trước cả hai cùng đi tới điểm tiêu thụ và chỗ Cống trưởng lão, thì chưa từng xuất hiện chung ở chỗ khác, cho nên rất nhiều người không biết, cũng không có gì ngạc nhiên.

Du Tiểu Mặc nói: “Ta là bạn Lăng Tiêu, ta tới tìm hắn có chút việc.”

Thiếu niên không lập tức tin tưởng hắn, còn hồ nghi hỏi thêm: “Bạn? Lăng đại ca mới vào học viện chưa tới mấy ngày, từ khi nào lại có bạn như ngươi rồi hả? Đừng bảo là nhìn thấy thực lực của Lăng đại ca cao như vậy, lại còn nổi tiếng, cho nên giả mạo làm bạn chứ gì?”

Du Tiểu Mặc bị tình nghi lặng lẽ lau mồ hôi, bình tĩnh nói: “Ta ở khu hai, nhập học cùng ngày với Lăng Tiêu mà.”

Mịa, cái gì gọi là bạn như ngươi thế!

Sao ta không thể làm bạn của Lăng Tiêu chớ, quan hệ giữa lão tử và Lăng Tiêu vẫn cực kỳ hữu nghị à nha.

Nói ra ngươi hâm mộ muốn chết luôn!

“Thì ra là một đan sư, ngươi tìm Lăng đại ca có chuyện gì?” Thiên niên vẫn canh ở trước cửa, một bộ người canh giữ, mặc dù bớt nghi hoặc lời của hắn, nhưng vẫn không có ý cho hắn đi vào.

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Thân là bạn của Lăng Tiêu, ta tìm hắn làm gì sao lại phải nói cho ngươi?”

Thiếu niên lập tức khó chịu, lớn tiếng nói: “Lăng đại ca ra ngoài rồi, hắn bảo ta trông phòng giúp, cho dù ngươi là bạn hắn, ta cũng không có nghĩa vụ phải nói hành tung của hắn cho ngươi.”

Du Tiểu Mặc bỏ qua giọng điệu đắc ý kia, “Ngươi xác định Lăng Tiêu có bàn giao cho ngươi trông phòng hả?”

Không phải hắn muốn nghi ngờ, mà là hắn quá rõ tính cách Lăng Tiêu rồi, thiếu niên này vừa nhìn đã thấy nhu nhu nhược nhược, trong mắt còn có một sự kiêu căng tự cho là hơn người, nhìn cũng biết là đứa trẻ bị chiều chuộng sinh hư, Lăng Tiêu sao có thể thích loại người như vậy, càng không thể bàn giao chuyện thế này, huống chi, bên ngoài mỗi phòng đều có kết giới, trừ khi là người Lăng Tiêu đồng ý mới có thể đi vào, bằng không thì người khác có tới trước cửa cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Giờ thiếu niên lại đứng ở đây, nhìn sao cũng thấy cái cảm giác vẽ vời cho thêm chuyện.

Du Tiểu Mặc dám dùng cái đầu hạt dưa của hắn để thề, Lăng Tiêu tuyệt đối không nhờ thiếu niên trông phòng cho mình, trăm phần trăm là thiếu niên nọ đang tự mình đa tình.

Quả nhiên, sau khi nghe xong câu hỏi của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú kia lập tức hiện lên một chút bối rối, sau đó vì che dấu sự chột dạ kia mà lớn tiếng: “Đương nhiên là Lăng đại ca giao cho ta mà, bằng không mỗi ngày cứ có loại người như ngươi tới tìm, không phải mỗi ngày Lăng đại ca đều bị phiền đến chết sao, ta khuyên ngươi không cần tự mình đa tình, Lăng đại ca chắc chắn sẽ không thích loại người như ngươi đâu.”

Vậy thì ngại quá ha, y đã thích rồi!

Du Tiểu Mặc cũng không bị lời nói của thiếu niên kia làm bực bội, vì hắn gặp cái loại người này mãi, hắn đã sớm quen rồi, “Vị bạn học này, ngươi không muốn nói cho ta coi như xong, dù sao ta cũng không muốn đi tìm hắn, ta vào trong phòng chờ hắn là được.”

“Không được!” Thiếu niên lập tức chặn trước mặt hắn, “Không có sự cho phép của Lăng đại ca, không ai được phép bước vào.”

“Làm sao ngươi biết hắn không cho phép ta vào, ta là bạn hắn, còn ngươi hình như chưa là gì cả đúng không, ngươi dùng lập trường gì để ngăn không cho ta vào?” Du Tiểu Mặc rất tốt tính còn hỏi ngược lại.

Thiếu niên bị nghẹn, trong giây lát không thể phản bác được.

Lúc này càng nhiều người vây xem.

Phòng của Lăng Tiêu có vị trí địa lý không tệ, vốn rất yên tĩnh, nhưng bởi vì ở đây toàn những người cấp bậc cao, thực lực mạnh, cho nên thường xuyên có người tìm đến, hai người đứng trước cửa phòng Lăng Tiêu cãi nhau như vậy, lập tức thu hút không ít người.

“Tiểu Vân? Ai bắt nạt ngươi thế, nói cho ca, ca báo thù cho ngươi.”

Theo cái giọng sưng sỉa này là một người bước ra khỏi đám đông.

Hứa Vân vừa nhìn thấy người này, lập tức vui sướng như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng chạy tới trước mặt người kia, “Ca, có người bắt nạt em, anh nhất định phải dạy dỗ hắn một trận đó.” Nói xong thì nhìn Du Tiểu Mặc, vẻ mặt bất thiện, rõ ràng là ác nhận cáo trạng trước.

Du Tiểu Mặc khinh bỉ, nhưng người trẻ tuổi này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng gặp ở đâu rồi ấy, vô thức đánh giá gã thêm vài lần.

Người trẻ tuổi cũng đang đánh giá hắn, trên mặt hơi chần chừ, sau một lát mới nghi ngờ nói: “Là ngươi?”

Du Tiểu Mặc đang nghĩ lại những người làm cho hắn cảm thấy quen quen, mà nhìn đối phương hình như cũng quen biết hắn, vậy hẳn là gặp trước khi vào học viện, hắn lập tức nhớ ra, người trẻ tuổi này, không phải là gã công tử từng gặp ở thôn Hắc Ấn sao?

Lúc ấy gã tiêu tiền như nước, còn muốn mua một lần hết năm phòng, nhưng vẫn bị hắn mua mất một cái, còn suýt nữa thì đánh nhau cơ mà, cũng may mà hộ vệ của đối phương có lý trí, không ngờ gã và thiếu niên lại là huynh đệ, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, cả hai anh em đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Người trẻ tuổi kia khoảng hai mười hai tuổi, thiếu niên mười chín tuổi, chênh lệch không lớn, xem ra là anh em ruột.

“Anh, anh biết hắn?” Hứa Vân thấy thế liền hỏi.

“Há lại chỉ có biết, còn có một đoạn ân oán không nhỏ, còn nhớ rõ lần trước ta nói hai người đã từng gặp ở thôn Hắc Ấn không, hắn chính là một trong hai người đó.” Hứa Chân khẽ nói một câu, việc này vẫn để trong lòng gã một bụng lửa giận hừng hực.

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Vân trắng bệch, người này là bạn của Lăng đại ca, vậy cái người còn lại chẳng lẽ là Lăng đại ca?

Hiển nhiên Du Tiểu Mặc cũng đã nghĩ đến đây, nhìn thấy trắng mặt tái nhợt của Hứa Vân, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, thì ra làm ầm cả buổi, em trai lại thích đúng cái người từng có ân oán với anh mình, vui quá đi mà.

Hứa Chân không chú ý tới sắc mặt của Hứa Vân, cũng không liên tưởng tới thân phận của Lăng Tiêu, chỉ thấy có kẻ dám bắt nạt em mình, người làm anh như gã sao có thể bỏ qua.

“Ngay cả đệ đệ của ta mà cũng dám bắt nạt, ngươi là ai, có giỏi thì xưng tên ra.” Hứa Chân nhìn Du Tiểu Mặc vẫn im lặng lập tức quát lớn, cũng như em gã, cố làm ra vẻ.

Du Tiểu Mặc buông tay, lắc đầu nói: “Ta không bắt nạt đệ đệ của ngươi, nhưng dù ta nói chắc ngươi cũng không tin, mặc khác, ta là Du Tiểu Mặc, không biết ngươi có gì muốn chỉ giáo không?”

Ba chữ Du Tiểu Mặc kia có thể nói là như sấm bên tai, không đợi hai anh em Hứa Chân có phản ứng, những người vây xem đã lập tức ồn ào.

Mấy ngày này, tên của Du Tiểu Mặc đã thành một từ không thể không biết ở học khu B, một người là dám động tới Sài gia tam thiếu, thế thì Hứa gia có là cái gì.

Vì vậy, không ít người lập tức bày ra vẻ mặt xem kịch vui, họ cũng muốn xem xem, hai anh em Hứa Chân vừa ngang ngược như vậy, bây giờ còn hung hăng được nữa không.

Sắc mặt cả hai người đều thay đổi, một người thì mang theo vẻ mặt kiêng kị và hối hận, người còn lại sắc mặt đã trắng hơn, nhưng mơ hồ có thấy chút ghen ghét trong ánh mắt đó..

Hứa Vân ít khi va chạm xã hội, tâm tính cũng kém hơn Hứa Chân, hắn chỉ nghe nói Du Tiểu Mặc là thiên tài chạm tay có thể bỏng ở khu hai, rất nhiều người, kể cả các đạo sư đều chú ý tới Du Tiểu Mặc, ngay từ đầu hắn đã ghen ghét tới người này, bây giờ thấy Du Tiểu Mặc đứng trước mặt mình, lại còn muốn vào phòng của người mình ái mộ, ngọn lửa trong lòng như được tiếp thêm mồi, lập tức bùng cháy.

“Cho dù ngươi là Du Tiểu Mặc, nhưng cũng không thể xông vào phòng mà không có sự đồng ý của chủ nhân.” Hứa Vân ngang ngược nói.

Du Tiểu Mặc không thèm giải thích, rất dứt khoát đẩy Hứa Vân qua một bên, sau đó đi vào trong sân, kết giới của phòng lầu được dựng ở ngoài sân, cho nên nếu muốn chứng minh cũng không cần đi vào trong phòng làm gì, vì vậy dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Du Tiểu Mặc thản nhiên bước vào trong sân.

Đứng cách một lớp kết giới, Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn họ, thấy chưa hả, ông đây có thể tự do ra vào nè.

Đám người vây xem lập tức vang lên âm thanh như tỉnh ngộ.

Du Tiểu Mặc có thể tùy ý đi vào trong sân, việc này có nghĩa là chủ nhân của căn phòng đã cho hắn quyền hạn được ra vào tùy ý, lời nói của Hứa Vân lập tức tự sụp đổ.

Du Tiểu Mặc nói: “Về sau đừng có nói dối nữa, ta biết Lăng Tiêu căn bản không bảo ngươi trông phòng, còn nữa, hắn không phải là người giống như ngươi nghĩ đâu, về sau không có việc gì đừng có quanh quẩn trước mặt hắn.”

Hứa Vân bị Du Tiểu Mặc nói tới uất ức, đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Hứa Chân lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì điên rồ, dùng sắc mắt khó coi lườm Du Tiểu Mặc một cái, cũng không nói gì thêm, sau đó đuổi theo.

Du Tiểu Mặc thấy cuối cùng thì họ cũng đi, quay người đi vào trong phòng.

Tuy lại đắc tội người, nhưng chỉ là huynh đệ Hứa gia thì hắn không có sợ, tới Sài gia mà hắn cũng đắc tội rồi, thêm một Hứa gia cũng chẳng chết ai, nhưng có một chuyện khiến hắn rất buồn bực.

Không ngờ Lăng Tiêu đã đeo mặt nạ rồi mà vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, nếu bây giờ bỏ mặt nạ xuống, chẳng phải mỗi ngày hắn đều chết đuối trong biển dấm chua sao.

Du Tiểu Mặc lo trái nghĩ phải, quyết định hôm nào phải mua cho Lăng Tiêu một cái mặt nạ xấu thật là xấu.

Tuy không biết bao giờ Lăng Tiêu mới về, nhưng hắn quyết định ngồi trong phòng đợi cho tới khi y trở lại.

Du Tiểu Mặc tìm một nơi trống trải ngồi tĩnh tâm, bị chuyện bình cảnh làm chậm trễ tu luyện lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng có thời gian ngồi xuống tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.