CHƯƠNG 69: TÍN NHIỆM
Đối với Du Tiểu Mặc mà nói, hôm nay là ngày hỏng bét nhất từ khi hắn gia nhập phái Thiên Tâm cho tới nay.
Bởi vì mới sáng sớm đã xảy ra một chuyện không thể đỡ được, cho nên hai người gần như tới chỗ thi đấu muộn nhất.
Lúc tới nơi, đương nhiên hai người đã nhận được 80% sự chú ý từ đám đông, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, mọi người vẫn phấn khích như trước, nhưng tới lúc nhìn thấy Du Tiểu Mặc, sẽ có người nhìn hắn khinh thường một cái, sau đó… sau đó không thể dời mắt được nữa…
Chỉ cái nhìn này thôi, cả khán đài lẫn chỗ dự thi, hơn bảy mươi đôi mắt thiếu chút nữa rớt ra, mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, không đúng, phải nói chính xác là nhìn chằm chằm vào y phục trên người hắn.
Áo bào màu ánh trăng, họa tiết trên đó còn được thêu bằng tơ hắc kim sắc, đơn giản nhưng không mất đi sự hoa lệ, hoa lệ nhưng không kém phần ưu nhã, rõ ràng là quần áo của đại sư huynh!
Vì vậy, đám người nhiều chuyện bắt đầu tưởng tượng đủ mọi chuyện xảy ra tối qua ở trong phòng của đại sư huynh, phải chăng đã xảy ra một chuyện không thể thổ lộ cùng ai?
Từng đợt xì xào bàn tàn bắt đầu vang lên.
Lăng Tiêu dường như chẳng thèm bận tâm tới, khuôn mặt anh tuấn còn mang theo nụ cười ưu nhã đi về phía ghế của mình.
Du Tiểu Mặc đi phía sau không có da mặt dày như y, lúc ánh mắt của mọi người nhìn về phía này, phảng phất như muốn nhìn xuyên người hắn, mãnh liệt tới nỗi Du Tiểu Mặc không thể nào bỏ qua được, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã ra một quyết định ngu ngốc tới mức nào.
Ngay lúc hai người đi qua ghế trưởng lão, hai mắt vốn đang nhắm lại của Thang Phàm hơi mở ra, ánh mắt sâu không thể lường được quét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Du Tiểu Mặc.
Chân Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa nhũn ra, nếu không phải Lăng Tiêu kịp thời đỡ được thì hắn đã làm trò mèo trước mặt mọi người rồi.
Nếu như nói ánh mắt của các đệ tử Trung mạch làm cho hắn có cảm giác khó ở, thì ánh mắt của Thang Phàm như một hòn đá nặng ngàn cân, đè ép hắn tới mức không thở nổi, cái loại cảm giác này quá kinh khủng, giống như nhìn thấu tận cùng con người hắn, bất kể bí mật gì cũng không thể gạt được ánh mắt của lão, nếu không phải có Lăng Tiêu ở bên cạnh, hắn gần như đã nghĩ giọt nước mắt trước ngực mình bị phát hiện rồi.
“Ngươi là đệ tử thứ bảy của Khổng sư đệ, Du Tiểu Mặc phải không?” Đúng lúc này, Thang Phàm đột ngột mở miệng.
Trong mắt Du Tiểu Mặc lộ ra vẻ kinh hoàng, chưởng môn lại có thể biết tới hắn? Còn nói chuyện với hắn? Sửng sốt một lúc mới có thể phản ứng lại được, Du Tiểu Mặc không dám nhìn lão, đành phải cúi đầu xuống lễ phép đáp lại: “Dạ, chưởng môn!”
“Ừm, Lâm sư huynh của ngươi là một sư huynh tốt, có chuyện gì cứ tới tìm hắn.” Thang Phàm nói tiếp, khuôn mặt trầm tĩnh dường như từ lúc sinh ra đã là một người rất hiền từ vậy.
Đương nhiên, những người quen biết lão đều biết tất cả chỉ là biểu hiện giả dối!
Với tư cách người đứng đầu một phái, Thang Phàm vốn là một kẻ lòng dạ ác độc, ngoài ra còn là một người dùng phái Thiên Tâm làm chủ, nói một cách khác, nếu như có ai dám làm tổn hại tới phái Thiên Tâm hoặc địa vị của lão, dù người kia có là đệ tử thân truyền thì lão cũng không do dự mà diệt trừ đối phương, cho nên lúc muốn chơi chiêu thân tình với Thang Phàm, phải chú ý đừng động vào giới hạn.
“Dạ, chưởng môn!” Du Tiểu Mặc lặp lại câu cũ, chỉ có điều lần này âm thanh hơi run rẩy.
Từ lúc Lăng Tiêu đỡ lấy hắn đã phát hiện ra điều này, thích thú ôm hắn chặt hơn, nghênh ngang đón nhận ánh mắt của Thang Phàm vừa cười vừa nói: “Sư phụ, ngài cứ việc yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Mặc sư đệ thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi, trận đấu sắp bắt đầu, các ngươi về chỗ đi.” Thang Phàm nhẹ gật đầu, sau đó mới cho bọn họ rời đi.
“Đệ tử cáo từ!” Khóe môi Lăng Tiêu chứa một chút thâm ý, cung kính cúi chào Thang Phàm, sau đó mới kéo theo Du Tiểu Mặc vẫn còn run chân đi về phía ghế ngồi.
Nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng hai người, Thang Phàm yên lặng một lúc lâu, đột nhiên quay sang phía Khương trưởng lão nhẹ giọng hỏi: “Khương trưởng lão, ngươi thấy Tiếu nhi đối với tên đan sư gọi là Du Tiểu Mặc này như thế nào?”
Khương trưởng lão bị gọi tên không chút hoang mang, “Bẩm chưởng môn, ta cho rằng tốt một cách kì lạ, Lâm sư điệt chưa quan tâm sư đệ nào như vậy, có lẽ quan hệ của bọn hắn không phải tầm thường, nhưng đêm qua lúc ta tuần tra, bọn hắn đã ngủ từ sớm rồi, ta cũng không phát hiện có chuyện gì đặc biệt.”
Thàm Phàm làm như vô ý than thở: “Tính cách Tiếu nhi thay đổi hẳn từ sau lần xuống núi kia a!”
Mắt Khương trưởng lão sáng lên, nhưng không hề bình luận gì về việc này.
Trở lại chỗ ngồi Du Tiểu Mặc mới có thể thở phào một hơi, âu sầu trong lòng than thở: “Chưởng môn thật là đáng sợ!”
Lăng Tiêu nghe được câu này, im lặng nhếch miệng: “Chỉ là một lão hồ ly mà thôi, không cần sợ.”
“Ngươi đương nhiên không sợ.” Du Tiểu Mặc bĩu môi, vấn đề ở đây là hắn không phải Lăng Tiêu, cho nên cũng không có sức chống cự mạnh như vậy.
Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, trận đấu cũng bắt đầu, người chủ trì vẫn là Khương trưởng lão, sau khi nói vài lời dạo đầu quen thuộc mới bắt đầu rút thăm, sau khi bốc thăm xong Khương trưởng lão gọi tên thí sinh, cũng may, lần này Lăng Tiêu không phải đánh trận đầu nữa mà là hai vị đồng môn thực lực xấp xỉ nhau.
Một vị trong đó chính là gã đã khiêu khích Lăng Tiêu ngày hôm qua, Lôi Cự, vị còn lại là người đứng thứ chín trên bảng xếp hạng, La Hạ, là người hôm trước đi cùng Chu Bằng.
Lôi Cự ngồi ở hàng đầu tiên, sau khi nghe thấy tên mình thì lập tức đứng lên, nhưng gã không lên võ đài ngay, mà nhìn Lăng Tiêu đầy khiêu khích, vẫn hung hăng càn quấy như trước.
Du Tiểu Mặc cảm thấy, từ lúc bắt đầu cái gã Lôi Cự này đã nhìn Lăng Tiêu không rời mắt, kể cả lúc mọi người đều soi mói y phục trên người hắn, gã này vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, ánh mắt kia mang đến cho hắn một cảm giác đặc biệt khó chịu, không kiềm chế được quay sang liếc Lăng Tiêu, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của y vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Xí, làm màu, ngươi cứ giả vờ đi!
Trận đấu vừa bắt đầu không lâu, Lôi Cự đã áp dụng phương thức tốc chiến tốc thắng.
Lôi Cự và Chu Bằng đều là người tu luyện theo hệ sức mạnh, nhưng so về sức bật và lực bền gã đều mạnh hơn Chu Bằng, trừ mấy điều này thì tốc độ của gã cũng khá tốt, cho nên nhìn tổng thể gã là một đối thủ khá khó chơi, Chu Bằng đánh với gã còn ở thế hạ phong, vậy nên thực sự kém hơn Chu Bằng như Lạ Hạ thì càng khó giành phần thắng.
Hai người đánh nhau gần trăm hiệp, thời gian càng trôi qua La Hạ càng bị đẩy vào thế hạ phong, cánh tay cầm kiếm bị ép tới mức run rẩy.
“Lạ Hạ thua.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhận xét một câu.
Câu này vừa mới dứt lời, Du Tiểu Mặc đã thấy Lôi Cự dùng một quyền nện trên thân kiếm của La Hạ, một tiếng gãy giòn tan vang lên, thanh kiếm đã bị bẻ thành hai đoạn, một nửa rơi trên võ đài, còn bản thân La Hạ bị nắm đấm đập trúng ngực, thứ xung lượng này khiến cho hắn bị đánh bay khỏi võ đài, phương hướng vẫn là phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang ngồi.
Lúc La Hạ sắp rơi xuống đất, Lăng Tiêu đột nhiên giơ tay đỡ hắn lại.
La Hạ che ngực, lau máu dính trên khóe miệng, quay đầu cảm kích nói với Lăng Tiêu: “Đa tạ đại sư huynh.”
Lăng Tiêu chỉ cười nhẹ gật đầu, sau đó thu hai tay đang đỡ lưng hắn lại, lúc này Du Tiểu Mặc cũng đã chen tới, nhìn thấy La Hạ bị thương, vội vàng lấy ra một viên linh đan trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt: “La sư huynh, viên linh đan này có thể trị nội thương, ngươi thử dùng xem.”
La Hạ ngẩng đầu kinh ngạc, lúc này mới thấy thiếu niên trước mặt đang dùng vẻ mặt quan tâm nhìn mình.
Kỳ thật bản thân La Hạ cũng mang theo linh đan chữa thương, dù sao mỗi lần tranh tài không thể tránh khỏi bị thương, cho nên rất nhiều sư huynh đệ đều chuẩn bị ít nhất một vài loại thuốc, chỉ là đã rất lâu rồi hắn mới thấy có người dùng loại ánh mắt quan tâm chân thành như thế này nhìn mình, vậy nên La Hạ chỉ do dự một lát liền nhận lấy viên linh đan trước mặt rồi nuốt xuống.
Du Tiểu Mặc thấy La Hạ đã dùng linh đan, liền cười vui vẻ.
Chỉ là hắn không biết, từ lúc La Hạ tiếp nhận viên linh đan ấy bản thân đã sinh ra một loại tín nhiệm với hắn.
Sự tín nhiệm này rất khó cầu, bởi vì đa số tu luyện giả sẽ không tín nhiệm đan sư vô điều kiện, mà đan sư cũng không vô điều kiện tín nhiệm tu luyện giả, mặc dù quan hệ giữa họ là kiểu giúp nhau tồn tại, nhưng cũng nhiều khả năng kết thù, đương nhiên, chất lượng đan dược cũng là một vấn đề đáng nói.
Du Tiểu Mặc không biết điểm này, nhưng Lăng Tiêu lại chú ý tới, liếc nhìn La Hạ đầy bất ngờ.
Trên võ đài, Lôi Cự cũng không nói gì thêm, chỉ là lại nhìn Lăng Tiêu như muốn gây hấn, giống như đang nói ‘Ta chờ ngươi’, cái ánh mắt này cơ tình tới nhường nào a!
Khương trưởng lão tuyên bố người thắng cuộc, trận tranh tài tiếp tục, trận thứ hai là hai vị sư tỷ muội, nhập môn cũng khá lâu rồi, dáng vẻ xinh đẹp đoan trang, tuy rằng dung mạo không lộng lẫy như Thang Vân Kỳ nhưng cũng nổi tiếng xinh đẹp, có không ít người ủng hộ.
Một người tên là Lưu Lệ Tình, còn người kia tên là Đạm Đài Diệu Ngâm, đều là những mỹ nữ có vẻ đẹp tràn đầy sức sống, có điều tính cách của Lưu Lệ Tình hiếu thắng hơn Đạm Đài Diệu Ngâm một chút.
Hai người vừa lên võ đài, bên dưới khán đài đã vang lên âm thanh hưng phấn của các sư huynh đệ đồng môn, tiếng hú hét ầm ĩ.
Đây mới chính là hào khí mà một trận đấu phải có, không như lúc Lôi Cự tranh tài, bên dưới khán đài cơ bản không một ai nói chuyện, vậy mới biết việc thí sinh là ai cũng rất quan trọng.
Hai vị mỹ nữ cúi chào lẫn nhau, sau một đợt tiếng hò hét cổ vũ, bắt đầu động thủ.
Một hồng một trắng, hai bóng người khá bắt mắt, âm thanh đao kiếm vang bên tai không dứt, tư thái duyên dáng như đang khiêu vũ, làm một đám đàn ông ngồi dưới khán đài nhiệt huyết sôi trào, hai phe gào thét tới muốn khàn giọng rách phổi.