Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 641: Chương 641: Trốn Thoát




CHƯƠNG 640: TRỐN THOÁT

Mắt trận bị hủy, kết giới viễn cổ mà Thông Thiên Điện mong đợi cũng tan thành mây khói.

Sự nguy hiểm ấy, Du Tiểu Mặc đứng trong tháp không cảm giác được, nhưng trái tim của những người phía ngoài đã nhảy lên tận cổ họng rồi.

Bởi vì ngay một khắc trước khi Du Tiểu Mặc phá hủy ngọn tháp, toàn bộ bên ngoài Thông Thiên Điện lóe lên ánh sáng trắng chói lòa, kết giới viễn cổ như ẩn như hiện, có ít người bất cẩn đụng phải suýt nữa bị bị bắn ra xa, còn đám người ở trong tuyệt sát trận đều đã bị rút hết một nửa năng lượng trong cơ thể, ngay cả Hà Đông cũng sắp không kiên trì nổi.

Thấy cảnh tượng này, khuôn mặt âm u của Thông Thiên Đế chợt hiện ra sự vui vẻ khát máu, bởi vì ngay lúc nãy, gã chợt cảm thấy tinh thần khó tập trung được, cứ cảm giác có sự việc gì đó đang xảy ra ngoài dự liệu của gã.

Mà lúc này, nam tử trung niên vẫn chưa báo tin tức bệ đá bị phá hủy cho Thông Thiên Đế biết, đại khái là sợ bị giận chó đánh mèo.

Nhưng tất cả hy vọng của Thông Thiên Điện lại bị Du Tiểu Mặc phá vỡ, kết giới như ẩn như hiện chỉ lập lòe vài cái, một phút sau đã tan biến như mất hết sức lực.

Nụ cười trên khóe miệng Thông Thiên Đế sượng ngắt.

Toàn bộ Thông Thiên Điện như dừng lại trong giây phút ấy, sau đó các loại âm thanh chiến đấu bắt đầu nổ ra, thanh thế còn kịch liệt hơn lúc nãy, mặc dù họ không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cứ nhìn nét mặt khiếp sợ cả đám người Thông Thiên Điện kia, chắc chắn là sự việc bất lợi cho chúng.

“Đại Tư Tế!” Thông Thiên Đế quát lớn.

Nhưng không đợi nam tử trung niên đáp lại, ngọn lửa của Lăng Tiêu đã bao vây gã trước, ngọn lửa nóng bỏng gầm thét, như hung thú đang giương nanh múa vuốt.

Thông Thiên Đế bị cắt đứt đối thoại nhìn về phía Lăng Tiêu, khuôn mặt tràn đầy lệ khí, càng ngày càng không thể nén nổi cảm giác bất an trong lòng, “Nếu các ngươi đã thích ở đây như vậy, thế thì ở lại hết đi, ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào trong các ngươi.”

Nét mặt Lăng Tiêu vẫn vô cảm, mặc dù y không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng y có dự cảm, rất có thể tất cả đều liên quan tới phu nhân nhà mình.

Tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng, có vẻ lần này Thông Thiên Đế đã dùng hết sức, lúc trước đánh với Du Chấn Thiên, Lăng Tiêu đã được chứng kiến sự lợi hại của Thánh cảnh bảy sao, nhưng hiển nhiên thực lực của Thông Thiên Đế còn mạnh hơn cả Du Chấn Thiên nữa.

Không khí xung quanh tràn ngập sự tuyệt vọng đến ngột ngạt, những người đứng hơi gần cũng bị ảnh hưởng, động tác hơi khựng lại, suýt nữa thì đã bị đối thủ chém bay đầu.

Gió thổi vạt áo Lăng Tiêu bay phần phật, hình như Thông Thiên Đế đứng phía đối diện y đang chuẩn bị thi triển lĩnh vực, gã là người mạnh nhất đại lục Thông Thiên, không ai biết được năng lực của lĩnh vực này, chỉ biết một khi bị lĩnh vực cuốn vào, không chết cũng bị thương.

Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu cũng bất chấp, bây giờ chỉ còn một biện pháp có thể ngăn cản Thông Thiên Đế, đó là lĩnh vực nổ tung mà chính y đã từng sử dụng qua.

Thông Thiên Đế không thể ngờ được, Lăng Tiêu lại chọn cách điên cuồng như thế.

Thời điểm đối phó với Du An Thái, thực lực của Lăng Tiêu còn không cao như hiện nay, hiển nhiên uy lực cũng yếu hơn gấp bội, giờ thì khác, lĩnh lực sáu sao và bảy sao đụng nhau, sinh ra một trận nổ rất khủng khiếp, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng có thể bị thương.

Nhưng nói sao thì Lăng Tiêu cũng không phải là người lỗ mãng, thời điểm quyết định, y lập tức thông báo những người khác ra khỏi đây, đồng thời dẫn dụ Thông Thiên Đế bay lên không trung.

Trước khi lên đường, để bảo trì liên hệ mọi lúc mọi nơi, bọn họ đã chuẩn bị một vài thứ, bây giờ đúng là lúc phát huy công dụng, trừ một vài người vẫn bị đám áo choàng trắng giữ chân, đa số đều bắt đầu có ý thức lui ra ngoài điện.

Bên kia, sau khi Du Tiểu Mặc đánh tan tòa tháp, gã áo choàng trắng nọ như phát rồ, càng điên cuồng hơn lúc trước, giống như phát bệnh vậy đó, không để ý tới tòa tháp sụp đổ, lưỡi hái trong tay gã không ngừng bổ về phía hắn.

Du Tiểu Mặc tránh trái tránh phải, mắt trận đã bị hủy, hắn không có ý định cùng chết với tên này.

Tuyệt sát trận bị vô hiệu, đám Hà Đông cũng coi như được cứu, mặc hệ họ có khả năng thoát khỏi Thông Thiên Điện hay không, dù sao chuyện tiếp theo không nằm trong khả năng của hắn.

Có vẻ gã nọ cũng nhìn thấu ý đồ của hắn, ba bốn lần ngăn cản trước mặt hắn, mỗi lần Du Tiểu Mặc đều tiếp xúc thân mật lưỡi hái trong tình thế rất nguy hiểm.

“Chết đi, dám phá hỏng kế hoạch của Thông Thiên Điện, ngươi chết đi cho ta!” Nét mặt gã cực kỳ dữ tợn, cặp mắt trợn to tới nỗi như sắp lồi ra đến nơi, nhìn hắn đầy oán độc, nhe răng trợn mắt, sao khi gào xong câu này, linh lực xung quanh gã bắt đầu cuồng bạo, không ngừng phun ra bên ngoài như vòi rồng.

Suy nghĩ duy nhất của Du Tiểu Mặc là tên này bị tẩy não nặng quá à nha.

Người khác đều bận rộn chạy trốn, chỉ có tên này chẳng nề hà đến tính mạng, cứ cố gắng quấn lấy hắn, quá ngu xuẩn, thực ra thế giới này vẫn tốt đẹp lắm mà.

Có điều bị quấn đến quấn đi, Phật cũng phải giận dữ.

Du Tiểu Mặc dứt khoát tiến vào không gian, thực lực của gã này kém Du Chấn Thiên nhiều lắm, lúc trước Du Chấn Thiên có thể đơn giản tìm được không gian của hắn để tấn công, một là vì hắn đang ở trong lĩnh vực của lão, hai là vì Du Chấn Thiên quá mạnh, còn gã áo choàng trắng này thì khác, có lẽ gã có thể dự đoán được hướng đi của hắn, nhưng tuyệt đối không thể phá nổi không gian.

Quả nhiên, hắn vừa biến mất, gã áo choàng trắng lập tức nhìn về phía hạt bụi, đồng thời giơ cao lưỡi hái trong tay, hung tợn bổ xuống.

Lưỡi hái không chỉ không chém vào không gian, ngược lại còn bắn ngược trở lại, trên mặt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vã né tránh, không dám tùy ý công kích nữa.

Du Tiểu Mặc lập tức điều khiển công gian bỏ đi.

Gã nọ không có ý định buông tha cho hắn, gã dứt khoát bỏ lưỡi hái, dùng một quyền đập vào hạt bụi, không ngờ nơi hạt bụi đang bay lại xuất hiện một người sống sờ sờ, đối phương đột ngột tóm lấy cổ tay gã, dùng sức kéo nhẹ, nắm đấm đã lệch hướng.

Gã áo choàng trắng không kịp phản ứng, Du Tiểu Mặc dùng khí thế đột nhiên bộc phát để trấn áp gã trong nháy mắt, khiến gã không thể nào cử động, sau đó dùng một quyền đập thẳng vào đầu gã.

Dù tu luyện giả có mạnh đến mấy cũng không thể rèn luyện đầu mình đến mức mình đồng da sắt được, bình thường cho dù kịp phòng ngự thì lúc bị đánh trúng cũng không tránh khỏi chấn động não, mà gã này bị hắn dùng nắm đấm ẩn chứa mười phần sức mạnh đập vào huyệt thái dương, chắc ai cũng đoán được kết quả.

Gã áo choàng trắng không thể suy nghĩ gì nữa, sai lầm lớn nhất của gã bỏ vứt bỏ lưỡi hái, cơ thể ngã ầm ầm xuống đất.

Du Tiểu Mặc buông cổ tay gã ra, hắn vẫn có chút tự tin với sức mạnh của mình, gã này bị hắn đập trúng đầu ở khoảng cách gần như thế, không chết thì não cũng tàn.

Ngay lúc hắn xoay người, gã áo choàng trắng vốn nên thoi thóp trên đất đột nhiên mở to mắt, tròng trắng tràn ngập huyết sắc, điên cuồng đánh về phần lưng không phòng ngự của Du Tiểu Mặc, như thể dồn hết sức lực cho đòn cuối cùng này, cá chết lưới rách.

Du Tiểu Mặc phát hiện ngay trong nháy mắt, ngay thời điểm hắn muốn phản kích, trên bầu trời xuất hiện một vụ nổ khủng khiếp, dư chấn như sóng biển đột nhiên hất ngược họ, kinh thiên động địa, khói đen nhanh chóng lan tràn khắp nơi, dường như bầu trời cũng bị chia cắt thành hai nửa.

Gã áo choàng trắng bị hất bay ra ngoài.

Du Tiểu Mặc lập tức tiến vào không gian.

Ngay khi chân hắn biến mất, một đợt khí tức hủy thiên diệt địa nhấn chìm nơi họ vừa đứng, thậm chí gã nọ còn chẳng có cơ hội phát ra tiếng kêu cuối cùng.

Động tĩnh khủng khiếp như vậy, tuyệt đối là do Lăng Tiêu làm!

Bởi vì trước đó Lăng Tiêu đã thông báo cho những người khác rời đi, cho nên đội ngũ y dẫn tới không bị uy lực của lĩnh vực nổ tung lan vào, nhưng Thông Thiên Điện thì thảm hết biết, chết gần hết, nhất là người trong khoảng cách gần, có thể nói là không còn hài cốt.

Du Tiểu Mặc điều khiển không gian khó khăn chạy ra bên ngoài, sau khi chạy tới một nơi an toàn mới chui ra, nhìn lại, tòa cung điện – biểu tượng thần thánh nhất đại lục Thông Thiên đã bị phá hủy bảy tám phần, đổ nát thê lương, Thông Thiên Điện đã biến mất.

“Sau khi trở về mình phải làm gì để tự an ủi mới được.”

Du Tiểu Mặc lầm bầm lầu bầu, những chuyện xảy ra trong vòng một năm qua như là mơ, đột nhiên phải chống lại Thông Thiên Điện, lại còn phải đánh với đối phương tới ngươi chết ta sống, hắn vẫn luôn có cảm giác “Đây không phải là thật”.

“A!”

Du Tiểu Mặc quay người, vô ý bị ngáng chân suýt ngã, cơ thể nhào về phía trước, hắn lập tức giơ tay chống xuống, thuận thế xoay người đứng vững.

Quay lại mới phát hiện ra một “thi thể”, Du Tiểu Mặc đang định phủi mông vù đi, vừa đi hai bước, hắn lại lui về, không đúng, quần áo của “thi thể” không phải là áo choàng trắng, chứng tỏ không phải là người của Thông Thiên Điện.

Du Tiểu Mặc vội vàng lật “thi thể” lại, vừa nhìn đã hít một hơi, chẳng phải đây là nam nhân áo đen hắn và Lăng Tiêu đã từng gặp ở di tích Đào Nguyên sao, lúc ấy người này bỏ lại một câu kỳ kỳ quái quái rồi đi, đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn không đoán được người này là ai.

Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Du Tiểu Mặc buồn bực, hắn nhớ rõ Lăng Tiêu từng nói người này không phải là kẻ địch, nhưng lại xuất hiện ở đây, đừng bảo là tên này được Lăng Tiêu mời tới giúp đỡ nha? Tiếc ghê há, lại bại ở chỗ này, rõ ràng lúc trước người nọ có vẻ rất lợi hại mà.

Dò xét hơi thở, Du Tiểu Mặc phát hiện hắn chưa chết, chỉ là hấp hối, hơn nữa đã hôn mê sâu, nếu thật sự ném hắn ở đây nhất định sẽ mất mạng.

“Coi như ngươi may mắn.”

Du Tiểu Mặc đút cho hắn một viên linh đan bảo vệ tính mạng, sau đó ném vào không gian, nếu đã hôn mê sâu, chắc trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.

Du Tiểu Mặc rón rén rời đi không chú ý tới, cách đó không xa có một thi thể mặc áo choàng trắng bị đá đè, trên ngực bị đục một cái lỗ lớn, phải nói là đã chết đến mức không thể chết thêm rồi, gã này chính là đối thủ của nam tử, thực lực là Thánh cảnh ba sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.