Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 536: Chương 536: Xuống Bếp




CHƯƠNG 535: XUỐNG BẾP

Cả đêm ngắm cảnh biển trên boong tàu, tiện thể hứng gió lạnh cả đêm, ngày mới sáng, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu vác về buồng nhỏ, cho dù chưa được ngắm cảnh biển đêm ở thế giới này, thì cũng không cần biểu hiển ngu xuẩn như vậy chứ, làm thế sẽ kéo luôn cả chỉ số thông minh của y xuống mất.

Mười hai giờ trưa, mặt trời nóng bỏng.

Du Tiểu Mặc đi ra khỏi khoang thuyền hít thở không khí, đây là thời gian ăn trưa, tuy trong không gian của hắn cũng có đồ ăn, nhưng cứ ăn mấy thứ đó mãi cũng chán lắm.

Du Tiểu Mặc hỏi một thuyền viên về vị trí phòng bếp, vừa suy nghĩ, vừa đi về phía phòng bếp, hắn quyết định tự mình xuống bếp.

Nói đến tài nấu nướng của hắn, phải nói là được rèn luyện từ nhỏ đó.

Bởi vì trong nhà không được ba mẹ yêu thương, khi còn bé Du Tiểu Mặc luôn muốn làm chút gì đó để gây chú ý với ba mẹ, lúc ấy hắn không được thông minh cho lắm, nên chọn cách học nấu cơm, sau đó suýt chút nữa đã hối hận muốn tự sát luôn cho rồi, bởi vì hắn không hấp dẫn được sự chú ý của ba mẹ, mà còn thu hút Du Lộ và Du Bách tới, từ đó về sau phải sống một cuộc sống thật đau khổ.

Mỗi khi thấy hăn rảnh rỗi, Du Lộ và Du Bách đều bắt hắn xuống bếp nấu cơm, mà hai tên này cực kỳ kén ăn, chỉ đơn giản thế thôi mà tài nấu bếp của hắn được rèn luyện chẳng kém gì đầu bếp năm sao.

Nhưng từ sau khi hắn tới thế giới này, Du Tiểu Mặc bỗng phát hiện hắn còn chưa nấu cho Lăng Tiêu một bữa.

Du Tiểu Mặc áy náy cực kỳ, lần này tranh thủ có điều kiện, hắn quyết định phải thể hiện tài năng. Miễn cho như lần đầu nấu cơm, kết quả bị thịt Vạn Linh Địa dương đả kích.

Trong phòng bếp chỉ có một vị đầu bếp họ Vạn và trợ thủ của ông ta, hai người phụ trách ba bữa cơm của thủy thủ và thuyền trưởng, hai mươi gần ba mươi người, mỗi lần nấu đều nguyên một nồi to tướng.

Cơm trưa đã xong từ lúc mười một giờ, hiện tại phòng bếp trống không, chỉ có Vạn đầu bếp và trợ thủ đang ngồi cạnh cửa bếp ăn cơm, bọn họ ăn riêng.

“Vạn sư phụ, ta muốn mượn phòng bếp dùng một chút được không?” Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt Vạn đầu bếp, sau đó đưa cho ông ta mấy miếng linh tinh.

Vạn đầu bếp cầm năm miếng linh tinh gật gật đầu, họ chỉ là người bình thường, năm linh tinh đủ mua tất cả các thứ trong bếp rồi, hơn nữa, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người tự xuống bếp đó.

Du Tiểu Mặc đi vào trong bếp, nhìn qua đại khái xem còn nguyên liệu gì.

Thuyền viên không phải là người ăn chay, hơn nữa khi làm việc rất hao sức, cho nên đa số nguyên liệu đều là các loại thịt, trên sàn còn có mấy ***g nuôi gà và vịt sống.

Du Tiểu Mặc nghĩ một lát, rốt cục quyết định làm ba mặn hai chay, sau đó làm thêm một món điểm tâm ngọt và một món súp.

Loại việc vặt như giết gà là chuyện hắn hay làm nhất khi còn là người bình thường, món đầu tiên là gà xé trộn chua cay, món ăn này vừa tươi vừa ngon, chua cay vừa miệng, chắc người thích món mặn như Lăng Tiêu cũng hợp, không biết mấy năm không vào bếp, trù nghệ có giảm đi không nhỉ.

Du Tiểu Mặc loay hoay trong phòng bếp, không chú ý đến Vạn đầu bếp và trợ thủ ngồi ngoài đã bị mùi thơm hấp dẫn kéo vào, nhìn Du Tiểu Mặc nhanh nhẹn làm đồ ăn, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Sáu món ăn và một món điểm tâm ngọt, Du Tiểu Mặc chỉ mất một giờ để hoàn thành. Hơn nữa còn là một mình hắn làm, phòng bếp sớm tràn ngập mùi thơm chua chua cay cay kích thích nước miếng người ta. Còn nước miếng của Vạn đầu bếp và trợ thủ đã sớm vỡ đê từ lâu rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn mấy món mới làm xong, thở phào nhẹ nhõm, may mà không giảm chút nào, xem ra tay nghề của hắn vẫn còn ngon nghẻ lắm. Nhưng một mình hắn mà bê hết chỗ đồ này về thì hơi phiền toái.

Lúc này, Du Tiểu Mặc mới chú ý tới sự tồn tại của Vạn đầu bếp và trợ thủ, thấy họ nhìn mình chằm chằm, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

“Vạn sư phụ, có thể làm phiền hai người đem thức ăn về phòng cho ta, để báo đáp lại, những thứ còn trong nồi tặng cho hai người hết, sao nào?”

“Không vấn đề! Không vấn đề!” Vạn đầu bếp lau lau nước miếng, ông ta đã sớm chú ý thấy trong nồi vẫn còn thừa, dù Du Tiểu Mặc không mở miệng, hai người cũng sẽ giúp một tay.

Trước khi rời khỏi phòng bếp, tiểu trợ thủ còn giấu hết đồ ăn Du Tiểu Mặc đã làm đi, tránh cho người khác ăn hết trước khi họ kịp về, vậy thì lỗ quá.

Sau đó, hai người bưng sáu đĩa đi về buồng nhỏ trên tàu.

Bước chân Du Tiểu Mặc hơi chậm, rửa tay xong mới bưng đĩa điểm tâm ngọt đi cuối, vừa tới cửa khoang thuyền, trước mặt có ba người đi tới, có vẻ cũng là người ngoài như họ.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi qua.

Vạn đầu bếp và trợ thủ vừa đi ra khỏi phòng, lên tiếng chào hỏi với hắn liền vội vội vàng vàng chạy về phòng bếp.

Du Tiểu Mặc đẩy cửa đi vào, Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn đồ ăn bày biện trên giường, bởi vì không có bàn, cho nên phải đặt hết lên giường.

“Mấy món này do em làm?” Lăng Tiêu hỏi.

Du Tiểu Mặc kiêu ngạo hất hàm, “Đương nhiên là em làm, bằng không thì anh cho là ai?”

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn hắn, “Ta tưởng là đầu bếp kia.”

Du Tiểu Mặc buông bát đũa và đĩa điểm tâm xuống, nhét một đôi đũa vào trong tay y, nói: “Vạn đầu bếp kia còn lâu mới nấu ngon được như em, tất cả đều do một mình em làm đó, họ nhìn còn chảy nước miếng kìa, không tin anh nếm thử xem.”

Chiếc đũa trên tay Lăng Tiêu không khách khí đưa tới đĩa gà xé chua cay, tuy nguyên liệu rất bình thường, nhưng không thể phủ nhận hương vị rất thơm, y thích.

“Sao nào?” Du Tiểu Mặc dùng hai mắt lấp lánh nhìn y.

Lăng Tiêu nói: “Cuối cùng em vẫn có chút tác dụng, không uổng công ta chờ mong.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Có phải em nên cảm tạ sự chờ mong của anh không hả?

Tuy ngoài miệng không nể nang gì, nhưng đồ ăn đã bị Lăng Tiêu chén sạch, lần này Lăng Tiêu còn ăn nhiều hơn hắn, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng nhận được chút an ủi từ hành động.

“Cơm tối phải nhờ em rồi.” Lăng Tiêu ăn uống no đủ, ngay lúc Du Tiểu Mặc bưng bàn ăn chuẩn bị đi ra, đột nhiên nói với theo.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn y, kiêu ngạo nói: “Xem tâm trạng của em đã.”

Sau đó bước ra ngoài như một con chim công cao ngạo.

Lăng Tiêu nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, đúng là có thù tất báo mà!

Phòng bếp, Du Tiểu Mặc vừa đi vào đã thấy Vạn đầu bếp và trợ thủ, hai người đang nhăn nhó đau khổ nhìn một cái chảo rỗng, đúng là cái chảo mà tiểu trợ thủ đã giấu đi.

“Các ngươi làm sao vậy?” Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi.

Tiểu trợ thủ than thở phàn nàn nói: “Uổng công ta cố ý giấu đồ ăn đi, không ngờ vẫn bị ăn vụng, đám người kia thật đáng ghét, không có sự đồng ý của người khác đã ăn.” Mặc dù đối phương có cho họ một linh tinh, nhưng mà ai thèm chứ, một lũ ngang ngược.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Vạn đầu bếp cản lại lời oán trách của hắn, nhỡ bị đám người kia nghe được thì phiền, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường.

Tiểu trợ thủ nhếch miệng.

Du Tiểu Mặc không hỏi tiếp, buông bát đũa liền trở về.

Hắn không phải là đại thiện nhân, sao có thể vì người khác bị giành ăn mà đi tìm công lý, hơn nữa hắn cũng trả linh tinh rồi.

Tiểu trợ thủ cũng biết không có khả năng, hắn chỉ phàn nàn chút thôi.

Vừa về phòng, Du Tiểu Mặc vốn định thừa dịp rảnh rỗi để luyện thêm một viên linh đan thải cấp, lúc trước có trao đổi linh thảo với Thiên Tu, bây giờ hắn đã đủ để luyện hai loại linh đan, nhưng cứ nghĩ tới việc vừa thành đan sẽ dẫn tới lôi kiếp, hắn liền bỏ ý định này, đi trên biển đã đủ hung hiểm, nếu có lôi kiếp, nói không chừng sẽ lật thuyền mất, thế thì tội lỗi của hắn quá lớn.

Lăng Tiêu nhìn bộ mặt xoắn xuýt của Du Tiểu Mặc, nói: “Không bằng chúng ta tu luyện đi.”

“Đành vậy.” Bởi vì mới đột phá không lâu, Du Tiểu Mặc cũng không hy vọng mình có thể đột phá tiếp. Nhưng sau khi lên cấp tới giờ, hắn vẫn chưa kịp củng cố.

Du Tiểu Mặc đi lên giường, thấy Lăng Tiêu đã chiếm hết hai phần ba diện tich, “Anh dịch qua một chút, chừa chỗ cho em với.”

Lăng Tiêu đột nhiên kéo hắn vào trong lòng, “Chừa chỗ nào. Ngồi đây là được.”

Cái mông thịt thịt vừa ngồi lên đùi nam nhân, Du Tiểu Mặc lập tức hiểu tu luyện mà Lăng Tiêu nói là gì, hóa ra sóng điện não của hai người không kết nối, hắn cứ tưởng tu luyện bình thường chứ.

Du Tiểu Mặc vội vàng đứng kết, kết quả lại bị kéo về, đành phải quay người cười ngu với y: “Bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn đang trên giường người khác, anh đừng làm loạn, không phải buổi tối anh còn muốn em làm đồ ăn sao, sẽ chậm trễ đó.”

Lăng Tiêu nhíu mày suy tư một giây, chợt tiếc nuối nói: “Cũng đúng, vậy thì đành… Không ăn bữa tối nữa, dù sao không ăn một bữa cũng không sao, em nói có đúng không?”

Lúc nói đến câu sau tên này còn cười với hắn.

Du Tiểu Mặc, “…” Đúng cái đầu anh!

Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn không chạy trốn được, may mà Lăng Tiêu chỉ cởi mỗi quần hắn làm đúng một lần, ngay từ đầu hắn tưởng rằng Lăng Tiêu chỉ muốn thỏa mãn thú tính thôi, nhưng sau khi thấy những tinh thể có màu sắc đang vận chuyển trong biển ý thức của hắn, Du Tiểu Mặc mới phát hiện Lăng Tiêu thật sự muốn tu luyện với hắn… Mới là lạ, hắn dám cam đoan, tu luyện chỉ là việc phụ, thỏa mãn thú tính mới là mục đích chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.