“Mặc Niên, không biết Bạch Thu Nguyệt có nói cho anh biết chưa... về thân thế em.” Thắng Nam đưa đôi mắt mông lung nhìn ra phía cánh cửa sổ to bằng cánh cửa phòng, nhưng không có một vật chắn nào, còn có thể ngồi lên nó, ngắm nhìn bao quát biển đảo.
Nhưng bây giờ, phía trước cô được rũ xuống bằng lụa trắng để tránh cái nóng ban trưa, gió biển đem theo mùi mặn như nước mắt, biển và màu xanh của cây cối lấp ló sau màng lụa mỏng nhìn rất xa và mờ ảo, khiến nơi cô ngồi thật yên bình và dễ chịu.
Anh muốn cô sống vì chính bản thân cô cũng như vì anh... Cô biết anh không phải ích kỷ mà là vì cô sống quá qua loa, nên với những sự việc xảy ra với mình cô không thể phản xạ nhanh mà chống đỡ. Bây giờ bệnh tình của cô, cô còn chẳng quan tâm đến, anh chỉ sợ cô sẽ bị gì, có nghĩa, anh sợ không thể chống đỡ nổi. Khi cô nhìn vào mắt anh, cô thấy nét hoảng loạn đó.
Thế nên, đến lúc cô kể hết về mình rồi, để anh có thể hiểu cô hơn, hoặc là ngược lại, nhận được sự khinh miệt giống như Bạch Thu Nguyệt đã làm với cô.
Cô chưa từng muốn giấu anh cả đời, tuy nhiên, ở đảo Bali này quá đỗi yên bình, quá xinh đẹp, khiến tâm trạng cô thả lỏng tuyệt đối, cô sẽ kể anh nghe về mình, vì anh cũng như vì cô.
Hàn Mặc Niên đứng sau lưng cô. Nhìn tấm lưng nhỏ mảnh khảnh đó, anh điềm tĩnh lên tiếng, “Anh biết Bạch Thu Nguyệt một ngày nào đó sẽ đến tìm em.” Anh chớp mắt đôi khô vì gió hắt của mình, chậm rãi nói thêm: “Đúng như anh nghĩ, cái ngày biết em đến bệnh viện Vĩnh Kỳ, anh đã biết Bạch Thu Nguyệt và em gặp mặt nhau, nếu không, em tin tưởng anh như thế sẽ không bị mất khống chế và chạy trốn khỏi anh.”
Thở dài, Thắng Nam thầm khen Hàn Mặc Niên anh quá thông minh, cũng khen mình khờ khạo bị nắm thóp mà bỏ chạy.
Cô gật đầu, xoay người lại nhìn thẳng vào anh: “Anh muốn biết thêm về em không?”
Đến lúc rồi!
“Muốn.” Hàn Mặc Niên anh chậm rãi bước đến gần cô, đôi tay anh nắm chặt đôi tay cô, ánh mắt chan chứa mong đợi, “Anh rất muốn biết.”
Mỉm cười, cô nói lời đầu tiên: “Em tên là Chu Tiểu Nam, chứ không phải Thắng Nam.”
“Chu Tiểu Nam là tên ba mẹ đặt cho em khi vừa được sinh ra, Thắng Nam là tên em đã tự đổi năm 19 tuổi, sau khi vừa ra trại cải tạo vì cố ý gây thương tích cho bố dượng của mình, năm đó em vừa 16 tuổi.”
Ngừng lời nói, cô nhìn sắc mặt của Hàn Mặc Niên vẫn không thay đổi, hơi nghi hoặc, nhưng vẫn nói tiếp: “Cuộc đời em chẳng có gì đáng để ghi nhớ cả, mẹ em lúc sinh em đã 30 tuổi, ba em mất bảy năm sau đó, với ba, em chẳng còn nhớ nổi kỷ niệm gì về ông nữa. Mẹ đã một thân một mình nuôi em cho đến năm em 16 tuổi, khi đó em đã trưởng thành, bà mới dám tìm một nửa riêng cho cuộc đời mình, nhưng bà đã tìm sai đối tượng. Về ở cùng người bố dượng đó chưa được bao lâu, hắn mới lộ ra được đuôi sói của mình, hắn nhắm đến em, chứ chẳng yêu thương gì mẹ em cả.”
Nói xong, cô buông tay anh ra, lại xoay người ra trước, bước đến cửa sổ ngồi xuống, nơi có màng lụa bay vì lộng gió, cô quay lại nhìn anh, ánh nắng chiếu vào cô đẹp tựa thiên thần trong bộ váy trắng ngần tinh khôi dài đến gót chân.
Hàn Mặc Niên khẽ nheo mắt, giọng anh trầm hẵn đi, “Em nói tiếp đi.”
“Hắn đã cưỡng hiếp em, nhưng không thành. Mẹ em về bất chợt và cho hắn ta một cú đập từ chậu kiểng khiến hắn hoa mắt chóng mặt mấy giây, trong lúc hắn giằng co với mẹ, em đã đâm hắn hai nhát dao vào cánh tay và vai. Sau đó em đã dùng tiền dành dụm ít ỏi đưa mẹ đến bệnh viện, sau đó nữa... em đi đầu thú.” Thắng Nam cười, nụ cười ê chề, cô đưa tay vuốt ve tấm lụa trắng, gió hơi mạnh, mái tóc cô bay trong gió, cô vén một ít tóc mai vướn vào má sau vành tai, không biết có ý vị gì, nói tiếp: “Ở nơi em ở còn nghèo nàn và thêm nữa lúc đó em còn là trẻ vị thành niên, nên chỉ bị đày đi cải tạo ba năm ở Thành phố S. Mẹ em đã bán đất đai, nhà cửa của ba để lại để lấy tiền bồi thường cho hắn ta, rồi khăn gói theo em đến Thành phố S xa hoa này sinh sống và chăm nuôi em.”
Cô ngừng, anh cũng im lặng không nói gì. Rồi từ từ, một lần nữa anh bước đến cửa nơi cô đang ngồi rồi anh cũng ngồi xuống, nhìn đến đôi mắt đã phiếm hồng của cô, anh đau lòng kéo cô lại, choàng tay ôm cô vào lòng mình, vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói: “Thôi, đừng nói nữa.”
Lắc đầu, cô kiềm nén nước mắt, muốn nói hết: “Năm em 19 tuổi, đổi tên vì nghĩ sẽ thay đổi được cuộc sống mình. Em đến một trung tâm giới thiệu việc làm, cố gắng tìm việc nào có tiền nhiều để đỡ đần cho mẹ vì em chẳng có bằng cấp giấy tờ gì trong người, cuối cùng là nghề PG quán bar, em đã dấu mẹ làm trót lọt hai tuần đầu, kiếm được kha khá và lúc đó, mẹ em phát hiện bệnh, ung thư dạ dày, vì suốt năm tháng phải lo cho em trong trại cải tạo và làm việc quá lao lực, mẹ luôn nhịn ăn để dành tiền nuôi em.”
Hàn Mặc Niên siết cái ôm, anh nhắm mắt để cảm nhận cơn run rẩy của người phụ nữ trong lòng, cô đang chịu đựng, chịu đựng bao nhiêu niềm xót xa mà một cô gái 21 tuổi không đáng nên có.
“Em đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão, mẹ là người đề nghị. Không phải vì em không muốn nuôi mẹ, mà bởi vì bệnh ngày càng tái phát, mẹ không muốn làm em cực khổ hơn nữa, huống chi vào viện lại có thể có bạn bè và những điều dưỡng chăm sóc tốt hơn. Mỗi ngày em làm đế tận khuya, thấy mẹ héo mòn ngồi đợi trong căn nhà trọ xập xệ, em chỉ ước mình có thật nhiều tiền để có thể cho mẹ nơi ở tốt đẹp hơn, không khí không vướn khói bụi, không có tiếng máy khoan ồn ào suốt cả ngày, không có chuột cống chạy ngang như cơm bữa, không có con gián nào bỗng dưng bay vào bát cơm đang ăn...”
Hàn Mặc Niên không chịu nỗi nữa, anh đau lòng hôn môi cô, khuyên bảo: “Đừng nói nữa... Nam, mọi chuyện qua rồi.”
Trái tim Thắng Nam đau đớn liên hồi, cô đẩy anh ra, nhìn anh thật rõ, lắc đầu cười: “Niên, em là kẻ giết người... là đứa con gái sống trong xã hội tạp nham, tận cùng của đáy xã hội. Bạch Thu Nguyệt đã từng nói với em rằng, em không xứng với anh... vậy... anh có nghĩ như thế không?”
Nói sao nhỉ? Anh chưa từng yêu, chưa từng phải ngồi an ủi phụ nữ như thế này bao giờ. Nhưng giờ đây, khi đã động lòng rồi anh mới hiểu, việc giải thích những vấn đề này rất quan trọng biết bao.
Anh thở dài thườn thượt, lại nắm lấy tay cô, anh mỉm cười, nụ cười rất đỗi chân thành: “Thắng Nam, xứng hay không là một câu nói chỉ mang tính chất gây áp lực lên em thôi. Anh bên ai, Bạch Thu Nguyệt không có quyền cản trở. Em là Chu Tiểu Nam hay là Thắng Nam thì cũng là người phụ nữ của anh. Em vì tự vệ nên mới cầm dao chống trả, em vì cuộc sống và mẹ nên mới phải sa vào con đường kia, nhưng khi đứng trước mặt anh, em vẫn là một cô gái trong sáng, thuần khiết nhất, và anh đã được trải nghiệm việc đó.”
Cô mở to mắt, nước mắt cố nhẫn nhịn không rơi bây giờ rơi lã chã xuống má, môi cô run run, nghẹn ngào: “Mặc Niên, tại sao... tại sao lại đối tốt với em như vậy? Em sợ... ban đầu em rất sợ...”
Chưa nói hết cô mím môi, chớp mắt, nước mắt liền ồ ạt chảy xuống.
“Có phải... anh cũng như Bạch Thu Nguyệt, anh biết tất cả về em?”
Hàn Mặc Niên dùng tay lau má cho cô, anh rất ôn nhu lại dịu dàng, nâng niu cô như trứng, sợ chỉ làm tổn thương cô thì cả đời cũng khó chuộc lại lỗi lầm.
“Đúng là lúc đầu anh đã điều tra rõ về em, vì anh muốn lợi dụng em để chữa trị tâm lý của bản thân nên phải điều tra người hợp tác, nhưng anh cũng đã đề cập rõ trong bản hợp đồng. Tuy nhiên, Thắng Nam... về sau anh càng ngày không thể để em rời xa mình nữa. Như ngày em bỏ đi đến Hồ Nam, lòng anh như có lửa đốt, không nhìn thấy em, không thể liên lạc cùng em, anh như muốn điên lên.” Anh bày tỏ, nhíu mày rậm lại, khuôn mặt đầy đau đớn.
Những lời Hàn Mặc Niên nói khiến Thắng Nam ngộp thở. Khuôn mặt đau khổ, lời nói quá đổi chân thực của anh, cô như trong bóng đêm được ai đó nắm lấy tay kéo thẳng ra ánh sáng, chói loà, ấm áp và vui sướng vô cùng.
...
“Anh... có tình cảm với em đúng không, Mặc Niên?” Miệng cô khô khốc, khó khăn lắm mới thốt nên lời.
Đôi mắt cô hoang mang nhìn anh, le lói sự mong đợi.
Hàn Mặc Niên mỉm cười nhìn cô gái ngốc nghếch này, làm sao anh không có tình cảm với cô cho được. Anh nghiên đầu vờ ngẫm nghĩ, không trả lời.
Thắng Nam càng hoang mang, cô mấp máy môi, tay đặt lên cánh tay anh, lay lay hỏi dồn: “Anh có đúng không? Phải không? Hàn Mặc Niên, anh có tình cảm với em đúng không?”
Khuôn mặt trắng bệch của cô vào lúc này khiến anh chần chừ, nhưng tình cảm đến độ này rồi, anh còn nghĩ ngợi gì nữa. Anh nắm lấy tay cô đang lay lắc cánh tay kia của anh, nở nụ cười mỉm như gió xuân, “Có. Thắng Nam, anh có.”
Thắng Nam như vỡ oà, cô lấy một tay che miệng mình lại, trái tim đập liên hồi muốn vỡ tung ra. Anh có... anh thực sự có! Không chỉ mình cô đơn phương nữa, cô và anh thực sự đã phải lòng nhau rồi.
Anh tiến sát lại gần cô, cúi thấp đầu xuống, chỉ còn cách cô 5cm, có thể nhìn rõ cả bóng mình trong đôi ngươi to tròn của cô, anh khẽ cười: “Nam, không phải có mình em đang yêu...”
“Mà còn có anh nữa.” Anh hôn vào đôi môi cô, thì thầm đủ để cô nghe: “Anh yêu em.”
Giọng trầm ấm của anh như rót mật vào tim cô, khiến cô ngây ngất. Vì quá hạnh phúc, cô chủ động hôn anh, cả thân thể dựa vào anh.
“Niên, em hạnh phúc lắm! Em cũng yêu anh, rất nhiều.” Nước mắt cô lại rơi khi nào chẳng hay.
*
Hàn Mặc Niên bế cô đến một bồn tắm lớn được trang trí trong phòng. Có tiếng nước chảy róc rách, nhìn từ cửa sổ bằng kính lớn ra xa, có thể thấy được một góc bờ biển và ngọn hải đăng cao vững, xung quanh cây cối xum xuê, màu xanh lá mát rượi cả mắt.
Nhưng hai người có nào để ý.
Trong căn phòng xa hoa này, Thắng Nam được Hàn Mặc Niên bế xuống dòng nước trong veo kia, hai chân cô dạng ra ngồi trên đùi anh, đối diện với đôi mắt đen đã tối thẫm đi của anh, hơi thở cô loạn nhịp, cảm giác cả thân thể nóng bừng đi.
Đôi mắt anh lúc này híp lại thành một đường thẳng nhỏ, mày kiếm nhướn cao ngạo, hơi thở anh nặng nề, đôi môi khép hờ. Dường như có lửa bừng cháy trong tròng đen mắt anh.
Anh ngồi dưới bật thang xuống bồn tắm, ôm chặt cô, cả hai điều ngập nửa người dưới nước. Anh phả hơi thở mùi bạc hà quanh tai cô, tỉ tê: “Nam, được không em?”
Đến nước này, câu hỏi của Hàn Mặc Niên đã chỉ còn là câu thành khẩn chứ không phải là câu hỏi nữa. Thắng Nam cắn môi, gật đầu một cái rất nhẹ.
Hình như đã ba ngày, kể từ cái đêm đầu tiên kia, đối với Hàn Mặc Niên một lần trải nghiệm sao gọi là thoả mãn được, huống chi suốt mười năm trời, à mà không, hai mươi bảy năm trời, anh chưa hề biết đến mùi vị ái tình lại quá ngọt ngào, mê đắm như thế.
Được cái gật đầu của cô, anh không dồn dập mà làm càng, chỉ nhẹ nhàng đưa cô lên cao trào của mùi vị ái ân.
Anh kéo thấp hai bên dây áo của chiếc váy liền màu trắng cô mặc xuống qua vai, rồi đến hai dây áo nhỏ nhắn bên trong tiếp theo. Cô ngượng ngùng đưa hai tay đặt lên vai anh, khuôn mặt đỏ bừng nép vào hỏm vai gầy mà vững chắc kia, mặc cho anh dùng bàn tay thuông dài kia vuốt ve từng tất làn da cô.
Mạch máu trong người cô muốn vỡ tung vì cảm xúc lạ lẫm kia lại xuất hiện.
Hàn Mặc Niên thở dài, dùng một tay chạm nhẹ vào một bên đầy đặn kia, một bên không thẹn cúi đầu xuống dùng môi ngậm lấy.
Thân thể Thắng Nam bỗng giật bắn, thẳng lưng ôm chặt cổ anh, tiếng rên khẽ xuất phát từ cổ họng vọng ra.
Dần dần, tay của anh luồng xuống đùi thon của cô, tà váy trắng ngắn đến đầu gối đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, khiến anh rất thuận lợi vuốt ve, hơi thở anh lúc này càng nặng nề, mạnh dạn kéo phăng chiếc quần lót của cô đến đùi, rồi sau đó nắm lấy chân cô gắp lại thẳng tay kéo chiếc quần nhỏ màu trắng đó vứt thẳng phía trước, sau đó ghí sát người cô vào mình. Lúc này, anh cảm nhận một luồng máu nóng trong người càng lúc càng trỗi dậy, vì nhìn cô chật vật trong chiếc váy khiến anh sôi máu, dục vọng dâng trào.
Thắng Nam liếc nhìn vật trắng trắng đang trôi trên mặt nước mà trong lòng cảm thán, nếu như cô không nhanh nhạy hợp tác với anh, có lẽ nó chẳng còn là vật có thể sử dụng được nữa. Nhắc đến đây, cô bỗng xấu hổ, phía dưới cô chẳng còn gì che chắn cả...
Anh bỗng dùng một tay kéo thấp đầu cô xuống, môi anh chạm vào môi cô, đưa nụ hôn dịu dàng trở nên cuồng nhiệt. Môi lưỡi chạm nhau, càng cháy bỏng, đem theo cái ngứa ngáy tận sâu trong lòng.
Tai cô nghe loáng thoáng tiếng nước bị anh khuấy lên, nhưng bận hôn rồi nên chẳng thèm để ý nữa. Trong phút giây ngập ngừng khi buông đôi môi anh, cô lạc cả giọng, ngại ngùng hỏi: “Niên, làm... ở đây sao?”
Hàn Mặc Niên còn đang đắm chìm trong nụ hôn, anh mở đôi mắt đen còn thẫm màu dục vọng, bỗng đưa hai tay chạm hai bên eo cô, khiến cô phải thẳng lưng nhón dậy trên mặt nước lành lạnh từ lực tay mạnh mẽ của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nhếch miệng cười gian, trả lời rất ngắn gọn, xúc tích: “Phải.”
Cô chưa hết ngỡ ngàng, anh chỉ cần dùng lực một tay nắm eo cô hạ xuống, phút chốc, cả hai chẳng còn một kẽ hở nào. Cô tròn mắt, khẽ rên lên một tiếng. Anh cũng phát ra một tiếng “hừm” từ cổ họng, sau đó... những cảm giác của ái ân ngập tràn.
...
Thắng Nam chẳng nhớ mình đã bị anh “ăn” bao lâu, đến khi dựa vào thành bồn, nhìn sắc trời bên ngoài đã buông một màu chiều tuyệt đẹp, mặt trời phía xa chẳng khác gì một quả cam chín mọng. Vì đang ở trong phòng, vận động kịch liệt từ trong bồn tắm lên trên sàn, từ trên sàn lại xuống bồn tắm đầy nước, cô tưởng như anh sẽ ôm cô suốt cả buổi luôn chứ, nhưng hiện tại, anh chỉ đứng phía sau cô, tì cằm vào vai nhỏ của cô, cùng cô ngắm mặt trời lặn.
Ngâm mình trong nước lâu, những mồ hôi tiết ra từ vận động đã được nước trong mát phủi bay, bây giờ cảm giác của cô tuy có chút uể oải nhưng vẫn khá hơn hôm đầu tiên.
Hàn Mặc Niên hôn vào má cô, anh lên tiếng sau một lúc lâu ngắm cảnh: “Tối đến em muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được... miễn có anh đi cùng.” Cô nở nụ cười như đoá hoa hàm tiếu nở rộ.
Tâm trạng của Hàn Mặc Niên phải gọi lúc này là cực kỳ thoải mái, nghe đến lời nỉ non của cô làm tim anh lại được rót đầy dòng nước nóng ấm, bèn chòng ghẹo: “Em lại đang quyến rũ anh đó..”
Theo lời nói là hai bàn tay của anh bỗng nhiên chạm đến trước ngực cô, xấu hổ, cô đánh vào tay anh, “Em đâu có quyến rũ anh!”
Anh bật cười, tiếng cười rất ấm không chói tai, anh lại thơm vào má cô, thì thầm: “Tiểu Nam, anh chưa thoả mãn đâu.”
Nghe thôi đã biết anh đang ghẹo mình, cô mím môi, không nói lời nào nữa, mắc công càng bị anh làm phát ngượng lên thêm.
Hàn Mặc Niên biết người phụ nữ trong lòng mình đang ngượng, bèn trêu thêm: “Anh nói thật đấy...”
Thắng Nam muốn bốc khói đến nơi.