Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 25: Chương 25




Tuy nói là đỗ xe trước cổng trường nhưng chính xác thì là ở ngã rẽ trước cổng trường, tránh được sự giám sát và điều khiển của trường học.

Lúc này xung quanh không có người, thêm bóng cây rậm rạp nữa nên chẳng có ai để ý.

Tôi ngồi trong xe uống rượu, cảm thấy không vui, uống rượu với thích uống rượu không giống nhau. Vị rượu đỏ rất nhàm, tôi không thích uống loại rượu này, giờ bị bắt uống như vậy cũng là một loại tra tấn.

“A…” Uống thêm hai ngụm mà vẫn thấy không thích, bèn ôm chai rượu, nhìn ông xã bằng đôi mắt long lanh, “Tại sao phải uống rượu?”

Ông xã nhếch miệng, đương nhiên cảm xúc càng thả lỏng dần, “Đêm qua thì không có phản ứng gì, nhưng mà buổi sáng uống một chút xong, sau khi lên giường nằm lại cảm thấy khó chịu, thêm những chuyện lúc sau nữa, anh đoán không thể bỏ qua thứ đồ chơi này.”

“À…” Tôi vội rót thêm hai phần, mắt thấy anh cũng chưa khởi động xe mà đang chăm chú nhìn tôi… Dừng một chút, không hiểu sao hơi nóng, sờ sờ mặt, ai da, đều là vợ chồng già cả rồi, còn nhìn cái gì chứ…

“Khụ,” Tôi hắng giọng, “Ông xã, anh không khởi động xe à?”

“Anh uống rượu.”

“?”

Nhìn nhau…

Nhìn nhau…

Đúng rồi, không cho phép lái xe trong tình trạng say xỉn… Tôi tiếp tục hỏi, “Thế xe này ở đâu ra?”

“Tiểu Chí lái tới, tiện thể bảo cậu ta đem theo chút rượu luôn.”

“À.” Tôi gật đầu, miệng cũng khô đắng dưới ánh mắt nóng rực của anh, cảm thấy ánh mắt hiện tại của ông xã khá là lạ, nóng quá mức rồi. Ngược lại ít nhiều cũng có lúc tương tự, hừm… Tôi cố gắng nhớ lại một chút, hình như trước khi anh đè tôi trong đêm tân hôn, anh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy…

Nghĩ tới cơ thể hiện tại của bản thân thì tự nhiên lại thấy xấu hổ, bèn ôm chai rượu, tính né tránh ánh mắt của anh… Chỉ là hành động tránh né của tôi sợ sẽ làm anh nghĩ lung tung nên lại ngẩng đầu nhìn anh, lặp đi lặp lại mấy lần mà vẫn không nói được lời nào, ma xủi quỷ khiến lại khiến tôi hỏi một câu, “Ông xã à bệnh trĩ của anh có chuyển đến khi lớn không?”

Nhìn nhau…

Nhìn nhau…

Tôi cười khan một chút, nhấp một ngụm rượu đỏ để che giấu.

Nhưng anh lại không bạo phát như lần trước, một lúc sau mới chậm rãi nhích lại gần tôi, sau đó duy trì một khoảng cách mập mờ, tựa vào ghế bằng một tư thế rất dụ người, bỗng dưng nói, “Em nhìn là sẽ biết thôi mà, đúng không?”

“Phụt ~ khụ khụ khụ!”

Tôi vì ngăn mình phun ra ngoài mà bị sặc không nhẹ.

Ông xã thở dài, vỗ nhè nhẹ sau lưng tôi, giúp tôi thuận khí. Chỉ là sau khi cất chai rượu trên tay tôi rồi, tay anh vẫn chưa di chuyển, vẫn tiếp tục đặt trên lưng tôi. Chậm rãi nâng tôi lên ngồi đối diện anh, anh nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời, dường như đang nhìn hình ảnh anh biết rõ và nhớ nhung, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng mà nồng nàn.

“Nhìn… Nhìn gì thế?”

“Mấy ngày nay anh còn chưa nhìn em cho kĩ.” Anh tự nhiên nói bâng quơ một câu, mắt cứ nhìn tôi như không nỡ rời xa.

Thật ra tôi cũng không phản đối anh nhìn tôi, nhưng mà khoảng cách gần như vậy, tôi sợ những khuyết điểm sẽ lộ rõ hơn…

“Em thật sự chẳng thay đổi gì cả.” Anh nhẹ nhàng nói.

“Chả thế thì thế nào?” Tôi lườm anh một cái, “Cùng là một người, đương nhiên là như nhau rồi.” Cũng khó trách Sở Diệc Nhiên có thể nhận ra… Có lẽ đầu anh ta vẫn nhớ tôi chăng…

“Sao?” Biểu lộ anh đột nhiên trầm xuống, “Vợ à, em thất thần…”

Dứt lời, anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, vuốt đến mức da gà tôi đã nổi đến tận mặt rồi.

Tôi không tránh, khuôn mặt này của ông xã tôi quen quá rồi, quen đến mức không nỡ từ chối anh. Anh lại nhẹ nhàng hôn tôi, từ từ, tiếp tục triền miên.

“Chúng ta chờ một chút.”

“Sao?”

“Chờ em lớn lên…” Giọng anh khàn khàn, cực kì mê hoặc.

A! Mặt tôi đột nhiên đỏ lên, xúc động nghĩ, bình thường khi anh gọi vợ của anh… chính là ám chỉ… -_-|||

“Hừ!” Tôi nặng nề hừ một tiếng, tâm trạng nháy mắt trở nên phức tạp, hừm được rồi, biến trở lại cũng tốt… Tôi đây quay về bán cà phê.

“Đến đây.” Anh nhìn tôi, đột nhiên vỗ đùi.

“À?” Tôi hung hăng rót một cốc rượu, sau đó ngồi xuống trên đùi anh, quay một góc 45°, hồn nhiên, “Như thế không tốt à.”

Người đã ngồi vừng vàng thoải thoải mái mái trong lòng anh, lại đưa anh chai rượu, hai tay choàng qua thắt lưng để ôm anh.

Anh đặt chai rượu lên, sau đó cũng ôm tôi, cái cằm nhẹ nhàng đặt ở trán tôi. Tôi cảm thấy hô hấp của anh cũng ổn định dần, thở dài, nhắm mắt lại.

“A, cảnh sát ngu ngốc nhất định sẽ nói anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.”

Cảm nhận được anh khẽ hừ một tiếng, “Trở về thời thiếu nữ rồi mà vẫn còn nóng nảy.”

“Hừ, ông bác quái dị!”

Anh là hừ khẽ, “Cái người trước kia quấn lấy anh nói “vẫn muốn” là ai?”

“…” Là em…

“Giả vờ không cẩn thận xông vào toilet, nhìn lén anh tắm rửa là ai?”

“…” Là em…

“Lúc anh làm việc, mặc áo ngủ trong suốt cố ý đi tới đi lui trong phòng là ai?”

Là em… ><~

A a, đồ xấu xa, tôi hung hăng cắn vào vai anh một cái, “Lúc em nói “không muốn” vẫn còn tiếp tục là ai?”

“Là anh.”

… Ack! Thừa nhận quyết đoán hơn trong tưởng tượng của tôi, hừ! “Lúc tắm rửa còn cố tình không khóa cửa, sau đó lôi em vào tắm cùng là ai?”

“Là anh.”

… Tôi lại tiếp, “Cái người rõ ràng phải chăm chỉ làm việc, lại không kìm được nhìn lén em là ai?”

“Là anh.”

Tôi thở hắt ra, đập mạnh vào ngực anh, đúng không! Nếu anh yêu em thì nhất định phải yêu em đến chết!

Anh đột nhiên cười khẽ một tiếng, tuy tôi không nhìn được nét mặt anh, lại cảm giác được anh ôm tôi thật chặt, phun một câu, “Vợ hư*.”

(* nguyên văn là ‘xấu nữ nhân’, nhưng giờ mới biết nữ nhân cũng có thể dịch là vợ, để vợ cho nó tình cảm.)

Chúng tôi ở trong xe thật lâu, lâu đến mức tôi ngủ luôn.

Tôi cảm thấy tôi vẫn còn đà điểu, thật ra tôi rất muốn hỏi anh có biết Sở Diệc Nhiên hay không… Thậm chí còn chưa hết, tôi lại có thể không kìm được mà nghĩ đến anh ta… Nghĩ đến anh ta có cái sự tích anh hùng gì đó, vì sao lại được lưu truyền rộng rãi, có phải có báo chí ghi lại những chuyện này hay không…

Nghĩ đến chuyện thì ra suốt một đoạn thời gian dài như vậy, cuộc sống của tôi vẫn không có chút tin tức nào của anh…

Nghĩ đến anh vẫn nhớ được khuôn mặt mười mấy năm trước của tôi.

Cuối cùng tôi tự nói với mình, không được không được, phải nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của ông xã kia kìa.

Thậm chí rõ ràng nhắm mắt lại rồi mà vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh… Tôi có đức có tài gì? Kiếm được ông chồng như thế, lẽ nào còn không giữ chặt?

Lúc sau, tôi có cảm giác dường như ông xã ôm tôi ra ngoài, ánh mắt trời chói lọi kia càng khiến tôi rúc sâu vào lòng anh hơn.

“Em đã lớn lên chưa…” Tôi mơ hồ nhớ được mà hỏi.

Có lẽ câu trả lời của ông xã là im lặng.

Tôi nghĩ thầm, chắc là thất bại rồi… Hay là chỉ có chai rượu kia có tác dụng thôi? Hay tôi vẫn phải ăn thêm gì đó?

Lại lúc sau, tôi nghe được điện thoại anh đổ chuông, nghe được anh nói chuyện điện thoại, nghe được anh im lặng lúc lâu, nghe được anh nói bên tai tôi…

Mạt Lị, chúng ta đến một nơi không ai nhận ra chúng ta đi, được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.