Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 27: Chương 27




Hôm sau khi mở mắt ra, tim tôi vô duyên vô cớ đập thình thịch, bị một loại cảm xúc khó hiểu hù dọa, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là tìm ông xã, phát hiện người không ở đây, liền hoảng hốt chạy đi tìm.

Vừa nhìn thấy anh cầm cái thìa đảo qua đảo lại trong bếp, vẫn trong bộ dạng trưởng thành, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ôm anh thật chặt từ phía sau.

Phải ngửi được mùi hương của anh tôi mới hơi an tâm, ban nãy tôi nằm mơ, anh vốn yêu thương tôi rất tốt, cũng không biết làm sao, cuối giấc mơ anh lại vô cảm nói với tôi, Mạt Lị, hai ta ly hôn đi.

Dù biết đó chỉ là mơ, nhưng ý nghĩ này khiến tôi không tài nào hít thở được. Trong lòng cũng có chút hoảng hốt, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, lẽ nào trong tiềm thức tôi vẫn còn mơ hồ sao?

Tiếng sủi bọt của nước chần trứng đã sôi vang lên.

Ông xã vặn nhỏ lửa, quay người, có lẽ là vì tôi đột nhiên thân mật lấy lòng anh nên anh khom người sờ trán tôi, hỏi, “Làm sao thế?”

Tôi lắc đầu, cũng không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện ý muốn làm nũng, cả người chui vào lòng anh.

Ông xã đương nhiên cũng từ chối, nhíu mày ngẫm nghĩ, đại khái cảm thấy nên giải thích với tôi, lại nói “Hôm qua anh có ngủ rồi.”

“… Ừa.” Tôi khẽ lên tiếng, trong lòng ấm áp, biết anh sợ tôi lo lắng, dứt khoát đá vấn đề nhỏ nhặt này bay khỏi đầu, nhớ ra mình chưa đánh răng, mỉm cười, cố ý há miệng hà hơi vào mặt anh.

Anh buồn cười gõ trán tôi, “Uống lộn thuốc à?”

Hừ.

Giờ tôi mới thấy sàn nhà lành lạnh, dứt khoát giẫm lên chân anh, anh cúi đầu nhìn rồi cởi dép mình rồi ra, một đôi chân to giẫm trên đất, lại cúi xuống cầm dép lên, giọng nói ra lệnh, “Đi vào.”

Tôi dừng một chút, mở miệng theo thói quen, “Thế này không tốt à?” Sau đó sung sướng đi dép, mạnh mẽ ôm bả vai anh, vốn muốn nói ông xã anh thật tốt, kết quả mở miệng lại biến thành, “Ông xã anh không có bệnh phù chân thật tốt!”

“…”

“…”

Khụ, ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của ông xã thật đẹp, tôi bỗng dưng ngôn tình* rồi, nhắm mắt lại muốn hôn môi.

(* ngôn tình đại loại là có cảm xúc, có tình cảm,…)

Ông xã anh bây giờ hãy để em làm heo mẹ, để em sinh cho anh mười đứa con đi!

Ông xã anh tới bổ nhào em đi, bổ nhào em đi!

Ông xã! Come on! ><~

Anh lại chỉ vẻn vẹn hôn nhẹ xuống giữa lông mày tôi, cười, “Còn chưa đánh răng đâu.”

“…” Anh ghét bỏ em! Lại thấy nụ cười của anh dần biến mất, “Xin lỗi em.”

“Sao?” Tôi hơi giật mình, tôi đã nói gì đâu.

“Để em lo lắng.”

“…” Nghe xong tôi có vài phần cảm động, bỗng lại có vài phần thẹn thùng, đập vào ngực anh một cái, “Nào, chúng ta hai mà như một mà!” Đồng sàng cộng chẩm, tương nhu dĩ mạt*, “Về sau xin chiếu cố nhiều hơn!”

(* cả câu này dịch là “Chung giường sẻ gối, có họa cùng chịu” :”> ~)

Chính trong lúc đang tình nùng ý mật* đó, xuất hiện một giọng nói trẻ con không thân thiện, “Cho đi nhờ!”

(* tình ý dày đặc)

Cúi đầu nhìn thấy Johnie đang xách ghế đẩu, đã tự động lách qua tôi và ông xã, đặt ghế xuống trước bếp, tự bò lên ghế, cầm cái thìa, sau đó vẻ mặt căm giận mà nói, “Trứng sắp cháy rồi đó, ngu ngốc!”

Ông xã: …

Tôi: …

.

.

Tôi thoáng nhìn đồng hồ, rõ ràng dậy sớm quá rồi, cầm remote chuyển kênh, không tìm được kênh nào hay hay, dù sao từ lúc tôi nhỏ đi, tất cả tin tức đều không được coi là tin tức nữa… = =

Quay đầu lại vụng trộm nhìn ông xã, anh đại khái bởi vì lại trải qua thêm một buổi tối nữa mà không gặp phải bi kịch như John, tâm tình hình như hồi phục đôi chút, có lẽ là… ngậm bồ hòn làm ngọt rồi?

A, tôi thấy anh tiêu nhanh diệt gọn bữa sáng, sau đó vào phòng thay quần áo, lúc đi ra còn cầm theo túi, dường như là muốn ra ngoài, mở miệng, “Đi đâu thế?”

“Về công ty một chuyến.”

“À.” Không lo sẽ bị biến nhỏ đi sao? Những lời này tôi không dám nói ra, nhưng mà tôi đoán trong cái túi ông xã đang cầm kia hẳn có quần áo trẻ em, có chuẩn bị là được rồi, cái tên Johnie bi kịch kia an vị trên sô pha xua tay, “Đi sớm về sớm.”

Anh đứng ở trước cửa híp mắt nhìn tôi, bất ngờ nói, “Đến đây.”

Tôi liền nhảy lên, vừa đến trước mặt anh anh đã cầm tay tôi kéo lại gầ, hôn vội tôi một cái, vào miệng.

Cuối cùng tôi cũng đạt được mục đích của mình, tôi dừng một chút, lại cười cười, hỏi anh, “Anh thật sự không cảm thấy mình đang phạm tội à?” Bởi vì tôi không thấy bản thân, anh cũng không còn nhỏ nữa, cho nên với tôi không có gì bất đồng, chỉ là thỉnh thaongr lại có ý niệm quái đản “em là trẻ vị thành niên” xuất hiện trong đầu, tăng thêm cảm giác mơ hồ.

“Có vị trứng chần nước sôi.”

“À…” Không tính là câu trả lời trực tiếp.

“Chờ anh về.”

“Dạ!” Lại chuyển chủ đề, tôi méo miệng, lại hôn anh một cái thật nhanh, “Cho anh thêm vị xì dầu.”

Ánh mắt anh nhìn tôi sáng rực, đột nhiên không hiểu sao lại trừng tôi, rồi đi ra ngoài.

Tôi bị anh trừng xong giống như lọt vào sương mù, nhún nhún vai, quay lại ghế ~

Thật sự là không có làm gì a… ><~

Tôi chuyển kênh liên tục mà vẫn không giải quyết được cảm giác trống rỗng, thầm nghĩ hay là về trường ngồi một chút, có lẽ không có vấn đề lớn gì đâu. Dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi, lại nhớ đến những việc xảy ra trước khi tôi nghỉ, trong đầu còn có hàng trăm con số đang chuyển động, khẽ cắn môi, chuẩn bị tốt như vậy, trước sau vẹn toàn, một đứa tèm nhèm như tôi lại ngồi vào lớp người ta, chưa được mấy ngày đã “bị đàn ông bắt cóc” rồi… = =~

Dứt khoát bước ra cửa, rống hai câu với tên nhóc Johnie đang ngồi trên bồn cầu kia, chân trước chân sau theo ông xã ra ngoài,

Mắt vừa thấy cổng trường học, tôi bước lên một bước, cổ áo đột nhiên bị người ta túm lại, sau đó có một đôi tay to lớn ấn đầu tôi xuống.

Lòng tôi sợ hãi, suy nghĩ đầu tiên là có phải tôi gặp bạo lực học đường gì đấy không, nhưng mà lực kia không giống như muốn đẩy tôi vào tường, đã hơi buông lỏng, lúc này tôi mới hơi an tâm quay ra nhìn, đột nhiên “Sở… Sở…”

Sở Diệc Nhiên!?

Không đúng, phải giả vờ không biết…

Không đúng, ngày đó tôi đã thốt lên tên anh ta…

Không đúng, anh ta sao lại ở đây? Tôi nhớ anh ta vốn không thể dậy sớm.

Đầu óc tôi hỗn loạn đến mức suýt thì quấn thành một khối, anh ta lại tung một chưởng đè đầu tôi xuống, trăm ngàn lần giống với trước kia, chỉ là dùng sức mạnh hơn trước kia, hơn nữa dường như không muốn để tôi có thể ngoi đầu lên…

Tôi vừa cúi người vừa phiền muộn, lực của tôi không bằng anh ta, tránh không được, trốn cũng không được…

Đồ khốn, thực tế nhớ tới lúc trước, tôi phiền muộn vô cùng, dùng sức quay lại phía sau, không chút khách khí đập vào gáy anh ta!

Tôi đập xong mới cảm thấy không ổn, đổ mồ hôi, anh ta là khiêu khích tôi…

Anh ta lớn như vậy, tôi lớn như vậy, hôm nay anh ta lại không mặc âu phục, trông trẻ trung hơn, không còn vẻ nghiêm túc như mấy hôm trước nữa. Chân tôi muốn chạy trốn, nhưng không ngờ anh ta níu vạt áo sau của tôi lại, không giống như tức giận, mà là ung dung hô lên, “Mạt Lị Hoa!”

Tôi đáp cũng không được, không đáp cũng không được.

Sở Diệc Nhiên chưa bao giờ là kiểu đàn ông tuấn mỹ, thậm chí lớn lên còn hơi nguy hiểm, nếu nói theo cách nói hiện nay thì là lớn lên rất có cá tính, chân mày ngang ngược, khóe miệng luôn nở nụ cười càn quấy.

Đến giờ tôi vẫn hâm mộ anh ta phóng túng.

Tôi tránh ánh mắt không kiêng dè gì của anh ta, “Anh nhận nhầm người rồi.”

Nhưng ngay sau một khắc anh ta đột nhiên ôm lấy tôi, nói bằng giọng không quan tâm, “Vậy em gọi người đến đi.”

Đồ láo toét, bắt nạt em không dám phải không?

.

.

.

Tôi nhìn đám học sinh đang đi tới, giãy dụa cũng không được, tức anh ta không kiêng kị gì, khiến bao nhiêu người dòm ngó, nhưng lúc mở miệng ra, đúng là nghẹn không nói được tiếng nào, nói không muốn gây phiền phức cho mình cũng được, nói bị anh ta nắm trúng tim đen là không dám kêu người cũng được, dù sao tôi cố giằng co với anh ta lúc lâu, thật sự không phun được tiếng nào.

Tôi thở dài, “Thả em ra!”

Nghiêm túc nói thẳng.

Đáng tiếc anh ta hoàn toàn không để tâm, lại khiến tôi trong thoáng chốc thấy được bản thân mình mười mấy năm trước đã gây khó dễ cho anh như thế nào.

Lòng tôi tự nhiên áy náy, mạnh mẽ giãy ra, giọng nói cao thêm 8 đề ci ben, “Sở Nhiên! Mẹ nó anh cũng sắp 30 rồi, lẽ nào lại không thấy em không thích sao?”

Sở Nhiên là cách trước đây tôi vẫn gọi anh ta, đột nhiên hơi bối rối, anh ta gọi tôi là Mạt Lị Hoa một cách chắc chắn như vậy, giống như quay lại vài chục năm trước, còn có thể nhìn thấu tôi như trước.

Dường như từ lúc gặp mặt, anh ta đã xác định được thân phận tôi.

Nhưng vô luận thế nào, có một số việc khi đã trôi qua đều là quá khứ, không có khả năng vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.

“Anh X, quả nhiên là em!” Anh ta đại khái cảm thấy không thể tin được nhếch mép cười, giống hệt anh trước đây, cánh tay choàng qua vai tôi, kéo sát tôi vào bên người, tính ôm tôi, “Đi nào bé Mạt Lị, anh Sở đưa em đi ăn.”

“Sở Nhiên!” Tôi bị ép bước theo anh ta, lại cũng không muốn gây sự chú ý của người ngoài, đành thấp giọng gọi. Năm tháng đã sớm mài dũa chúng ta trưởng thành rồi.

Anh ta vẫn không để ý, “Muốn ăn gì?”

Tôi đành đưa “móng vuốt” ra cấu một cái, anh ta lại cấu lại tôi, cứ lặp lại như thế, tôi tức giận trừng mắt, “Ăn gì chả được, anh thả em ra đi.”

Anh ta lại cố ý như thế, đột nhiên nói, “Nha đầu, sao em lại dừng phát triển thế hả?”

Tôi dừng một chút, “Liên quan gì đến anh.”

“Mới một thời gian không gặp, đã đủ lông đủ cánh rồi đấy.”

Tôi lại đẩy tay anh ta ra, cũng không biết có phải là chột dạ với loại thân mật này hay không, đột nhiên sẵng giọng, “Sở Nhiên, em đã lập gia đình rồi!”

“Ừ.” Anh ta đáp lại rất nhanh, chỉ là biểu lộ hơi ảm đạm đi, “Anh biết.” Tiếp theo anh ta nhanh nhẹn ôm tôi như trả thù, khôi phục nụ cười bá đạo, “Gả được cũng là bình thường mà.”

Hành động của tôi bị chèn ép, lại không thể làm gì anh ta, đi tiếp hai bước, đợi bên cạnh bớt người lui tới, liền nghe được giọng anh trầm xuống, vẫn mang theo tiếng cười như trước, “Nha đầu, anh đặc biệt muốn nói với em một tiếng…”

Giọng nói kia trong sự vô tâm dường như xen một chút sầu não, “Đã lâu không gặp.”

Tôi lập tức thôi giãy dụa, trong lúc bị kẹp tại khuỷu tay anh ta, lại xuất hiện một loại quen thuộc hoàn toàn lạ lẫm, mũi chua xót, tình cảm dâng lên… Tôi không thể phủ nhận, tôi từng thích người đàn ông này.

Cho dù anh nhìn còn không giống một người đàn ông tốt, nhưng lại có thể chiếm gần hết những kí ức tuổi trẻ của tôi.

Tôi khịt khịt mũi, khẽ lên tiếng, “Dạ… Đã lâu không gặp.”

Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục mở miệng, “Sở Nhiên, anh buông em ra, rồi em mời anh ăn gì đó, quyết định đi.”

.

.

Sở Nhiên ngồi cạnh tôi, giờ mới nhìn anh ta kĩ càng, thiếu mái tóc được chải cẩn thận, thiếu bộ âu phục nghiêm trang, trên khuôn mặt, năm tháng chỉ để lại trong ánh mắt anh sự lịch lãm rèn luyện và thăng trầm, còn nụ cười và giọng nói của anh ta thì không thay đổ, trên lông mày cũng chỉ thêm một nếp nhăn trưởng thành.

Anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành. Nhưng tôi không ngờ, anh ta cũng trải qua những năm tháng thăng trầm.

Giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện, phong ba bão táp gì cũng từng đi qua.

“Anh già hơn rất nhiều rồi.”

“… Bình thường mà.” Tôi nhấp nhẹ một ngụm cà phê, đột nhiên muốn gây chiến để phá vỡ không khí xấu hổ, nhếch miệng, “Đương nhiên, nếu anh nói là đối lập với em…”

Anh ta híp mắt cười, “E hèm, hôm đó thấy em sợ chết khiếp, chắc em không tưởng tượng được anh có thể mặt người dạ thú như vậy đúng không?”

“… Bình thường thôi.”

Anh ta lắc đầu cười, “Không còn câu nào khác sao?” Rồi ngồi nhìn tôi.

Ánh mắt kia quá trần trụi, tôi muốn tránh đi, lại nghe được anh ta nói, “Nha đầu à, trước kia em không từng thích anh sao?”

A? “Khụ khụ…” Tôi bị sặc đến mất tỉnh táo, luống cuống cầm khăn ăn trên bàn lau miệng, vốn theo trực giác muốn né tránh ánh mắt kia… Nhưng lại nghĩ như thế là giấu đầu hở đuôi, dứt khoát điều chỉnh hô hấp nhìn thẳng anh ta, kiên định, “Không hề.”

Ngàn không nên vạn không nên, không nên nhắc tới đoạn quá khứ đã qua nhiều năm kia.

Vốn còn muốn đùa rằng thật ra là anh thích em chứ các loại, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, lại im lặng.

“Vậy à?” Anh ta đột nhiên thở dài cảm khái, “Nhìn em như vậy, chẳng thay đổi gì cả, cuối cùng là có chuyện gì?”

“Em cũng không biết.” Tôi thật sự không biết nên giải thích ra sao, “Dù sao cái anh thấy chính là như thế.”

“Vậy em có biết ~” Anh ta hơi ngưng lại, “Anh từng thích em?”

“…” Tim tôi tự nhiên ngừn đập, quên hết ban nãy định nói cái gì. Chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Sau lại ngẩng lên, tâm tình hơi thả lỏng, anh nói như thể hờ hững, có lẽ… là đang trêu tôi. Đúng, chính là như vậy…

Nhưng mà anh ta vừa cười vừa nói, “Trước kia luôn nghĩ sao lại để em đi, không biết em sống thế nào. Em không biết chứ, anh trước kia còn thường đi qua cổng trường em, nhưng đúng là kì lạ, anh không thể gặp em dù chỉ một lần… Mấy năm gần đây phụ nữ bên cạnh đến rồi lại đi, không thể tìm được ai tốt… Ừ, không có người thứ hai.” Anh ta nhìn tôi, đại khái thấy vẻ mặt tôi cứng ngắc, cũng chuyển chủ đề, “Chỉ muốn nói với em thôi.”

“…” Tôi không biết nên nói gì, nghĩ tới nghĩ lui, “Hàn Lượng đối với em rất tốt.”

“Ừ…” Anh đáp nhẹ, khiến lòng tôi vô duyên vô cớ có chút chua xót, anh cười cười, “Chính là tiếc nuối thôi, đúng không?”

“…” Tôi không đáp lại, không dám đáp lại, giả vờ như không hiểu anh ta ám chỉ tiếc nuối là cái gì, chỉ cúi đầu khuấy cà phê, “Hiện tại rất tốt.”

“Nhưng mà lặp lại rồi, không phải sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.