Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 5: Chương 5




Tôi nhìn Viên Viên như nhìn một quả bom hẹn giờ… giống như đang có tiếng đồng hồ đếm ngược vang lên trong không khí…

Tôi không nói hai lời đã quyết định xong: Chạy!

Cô ta nhảy qua cánh cửa nhanh như chớp. Đừng có đùa, nếu để Viên đại tiểu thư bắt đầu mở loa, cộng với sức khỏe dẻo dai điên dồ của cô ta, đêm nay tôi sẽ được đưa lên chương trình “Tiêu điểm*” của CCTV** mất thôi.

(* giống chương trình tiêu điểm của Việt Nam, đại loại là các sự kiện tiêu biểu trong tuần hoặc ngày. ** là viết tắt của China Central Television nghĩa là ‘đài truyền hình trung ương Trung Quốc’)

Không có gì là lạ khi sau mấy giây không khí đóng băng đột nhiên tóe ra một luồng sóng xung kích, chính là thanh âm chói tai của Viên Viên gào to Mạt Lị Hoa cùng với tiếng động khủng khiếp của đôi giày cao bảy tấc khi cô ta điên cuồng đuổi theo tôi.

Tôi không ngu, tuyệt đối không dừng.

Trước kia Viên Viên có thể chạy rất nhanh, bởi thế một dài gian dài cô ta mù quáng tin tưởng rằng có thể theo đuổi ông xã của tôi… Có điều tối qua tôi soi gương cả buổi, phát hiện hai bắp chân vì lười biếng mà mềm oặt khi trước giờ như có kì tích, đã săn chắc trở lại. Nghĩ kĩ thì cũng không có gì khó hiểu, đó là thời kì hoàng kim của tôi, đương nhiên là phải hơn bây giờ rồi…

“Cô, cô… Hộc hộc, đứng lại đó!”

A? Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn kiện tướng năm nào, bây giờ mới chạy chưa được nửa con phố mà đã phải thở hồng học, vịn vào cột đèn nghỉ ngơi… Tôi đổ mồ hôi, nhưng nghĩ tới việc hai ngày trước mình cũng vậy tôi lại không dám cười cô ta. = =~

Tôi cũng không nghỉ lâu, tóm lại chạy càng xa càng tốt.

Chỉ là lúc đi trong đoàn người hối hả, nhìn những tòa cao ốc mọc lên san sát như rừng, ngựa xe như nước, cảm giác mới lạ ban nãy đã mất đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, mờ mịt.

Tôi bước chậm dần, cho nên khi rời khu trung tâm náo nhiệt mới dừng lại.

Ông xã nói giờ dùng thẻ tín dụng sẽ phiền phức, đặc biệt cho tôi xài tiền mặt. Nhưng lúc trả tiền tôi vẫn thấy sự nghi vấn hiện lên trong mắt người bán hàng.

Đơn giản là một cô bé lại dắt hai thằng bé ăn mặc kì quái đến mua quần áo, lại còn mang theo nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn xách một cái túi rất không phù hợp lứa tuổi…

Ai da…

Khi còn bé chỉ muốn lớn thật nhanh, sau khi lớn lên rồi lại bắt đầu mơ màng về thời còn trẻ. Nhưng ngày hôm nay khi đã trẻ lại rồi, rõ ràng mọi thứ vẫn vậy, nhưng lại không hề giống lúc trước.

Ví dụ như nếu hiện tại tôi cao hứng cho ông xã hôn kiểu Pháp, sau đó để anh sờ sờ bộ ngực còn chưa phát dục hoàn toàn của mình thì đã thành hành vi phạm tội = =~

Ai da…

Tôi lại thở dài một tiếng. Trước kia khi trời sập còn có bờ vai ông xã chống đỡ, giờ thì bờ vai anh còn thấp hơn bờ vai tôi… Chẳng lẽ tôi phải ngồi xổm xuống sao?

Lôi điện thoại di động từ trong túi, chuẩn bị gọi ông xã thì họa vô đơn chí* lại ập đến. Vai trái tôi bị va đập mạnh, sau đó khi tôi còn chưa hoàn hồn thì cái điện thoại của tôi đã bị cướp đi!

(* họa đến dồn dập)

Mắt nhìn thấy một người mặt mũi bình thường chạy thật nhanh phía bên phải.

Ánh mắt hắn vừa nhìn tôi chân vừa chạy, cái túi trên vai tôi bị giật đi, dường như chỉ chạm nhẹ vào vai tôi một cái là mọi chuyện đã xong, hắn ta nhanh chóng bỏ chạy!

Nhìn hai tên ăn cướp tay năm tay mười* bỏ chạy, tôi có chút lờ mờ, cướp… Não lớn trực tiếp đưa ra phán đoán, tôi hướng bên trái đuổi theo “Ăn cướp!”

(* làm hai việc cùng lúc)

><~ đời này tôi không bao giờ hy vọng có thể gặp một ngày phải nói những từ này…

CMND… Túi tiền… Điện thoại… Tôi vừa nghĩ đến chuyện dù phải đến đồn cảnh sát lấy tang vật, CMND sẽ không thể chứng minh được là của mình, túi tiền cụ thể có bao nhiêu tiền tôi cũng không nhớ nữa. Thậm chí nếu mấy tên kia lấy danh nghĩa tôi gửi tin nhắn cho bạn bè người thân trong danh bạ để lừa gạt tiền, vân vân… Chỉ một chút thôi đã gặp bao nhiêu chuyện phiền toái, tôi thấy đầu mình to gấp đôi, chỉ muốn đập vào đâu chết luôn cho rồi.

Con mẹ nó, mới nói một câu ông trời mù mắt mà ổng thù tới tận bây giờ!

Nhưng một khắc sau khi tôi ngước lên nhìn tình hình, đột nhiên cảm thấy, ông trời cùng lắm chỉ hơi hoa mắt thôi: có năm học sinh đứng đang nghỉ trưa ở gần đó nghe thấy tiếng la của tôi, rất nhiệt tình, có hai người chưa nói đã chạy đuổi theo hai tên cướp giật kia.

Còn hai người khác giật mình, lưỡng lự một chút rồi cũng đuổi theo.

Chỉ có một người không nhúc nhích. Tôi không có thời gian để nhìn mặt cậu ta, chỉ mải miết đuổi theo. Có lẽ bọn cướp giật thấy có nhiều người nên hoảng, hơn nữa trong lúc chúng bỏ chạy, bởi vì có nhiều tiếng la nên người qua đường bắt đầu chú ý đến. Bọn chúng quay đầu lại nhìn, sau đó ném túi xuống bỏ chạy… Con bà nó, cái lũ này ăn no rửng mỡ chắc? Tôi chửi hai câu, lại thấy trong tốp học sinh có người tiếp tục đuổi theo, có người khác giúp tôi nhặt túi.

Bởi vì chạy quá nhanh nên tôi không giữ được hơi thở, khom người thở phì phò một hồi, sau đó nhìn người bạn đang cầm túi cười cảm kích “Cảm ơn cảm ơn…”

“Túi này của bạn?” Hình như vì kiểu dáng quá người lớn nên cậu ta hơi nghi hoặc, không đưa luôn cho tôi.

Tôi cũng phản ứng ngay “Là của chị tôi…” Tôi lại thở một lúc, điều chỉnh hô hấp “Bên trong có CMND đấy, tên là Mạc Lệ Hoa. Bạn cứ xem thử đi, chị ấy rất giống tôi! Tôi nhớ ngày sinh nữa, bạn có thể xác nhận lại. Hôm nay chị ấy quên túi ở nhà nên tôi phải đi đưa… Nếu bạn không tin…”

Đại khái là tôi giải thích quá dong dài, đối phương đột nhiên cười ra tiếng.

“Bào Liễu!!” Cái người học sinh ban nãy đuổi theo cũng đã quay lại, có chút hối hận đã mở miệng, sau đó nhìn tôi hỏi thăm “Có mất gì không?”

“Ừ, bạn kiểm tra đi.” Người cầm túi kia không lằng nhằng nữa, rốt cục vật lại về với chủ.

Tôi cảm động suýt rớt nước mắt “Cảm ơn, cảm ơn…” Cảm ơn một hồi, tôi mới mở túi ra kiểm tra lại. Ngoại trừ việc đồ đạc đang lộn xộn thì không thấy thiếu gì. May quá… Tôi nhẹ nhàng thở hắt ra “Không thiếu gì. Thật sự cảm ơn mọi người!”

Học sinh A sờ đầu, sảng khoái cười cười, lại hỏi “Đúng rồi. Mấy người kia đang đuổi theo để đòi lại điện thoại cho bạn.”

“Ah!” Đầu tôi lại bắt đầu đau “Điện thoại…”

“Đừng lo!” Học sinh B cũng cười cười “Cường Tử là kiện tướng đội chạy cự ly dài của trường bọn tôi, năm ngoái trong cuộc thi chạy Maraton cậu ta đã chạy hết cả quãng đường đấy. Tốc độ không dám nói nhưng nếu so sức chịu đựng thì mấy tên cướp đã giật túi của bạn nhất định sẽ muốn òa khóc cho xem.”

Tôi cười thành tiếng, ah, đây chính là tuổi thanh xuân! Thật khiến tôi hoài niệm… Thôi được rồi, tôi thừa nhận, thời thanh xuân của tôi quá ngu ngốc = =~

“Chúng ta quay về chỗ ban nãy đứng đi, cùng chờ tin tốt từ Cường Tử.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, lúc quay lại chỗ cũ thì cậu học sinh kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cái áo sơ mi trắng tinh không dính một hạt bụi đã bỏ ra khỏi quần, mờ mờ ảo ảo sau một lớp khói trắng. Cậu ta thẫn thờ tựa vào song sắt của bồn hoa, hai tay để trong túi quần, rất thành thục ngậm một điếu thuốc.

Đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi đến, khiến tà áo sơ mi cậu bay lên cùng với vài lọn tóc đen nhanh, hình thành một cảnh vô cùng hoàn hảo.

Cậu ta nhìn thấy chúng tôi đang đến gần, liền rít thêm một hơi, trán khẽ nhăn lại dưới lớp khói, đôi mắt già dặn hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa có chút nhíu lại. Cậu ta tùy tiện chỉ tôi, dùng loại thái độ bất cần đời khẽ nhếch môi, rút tay phải trong túi quần cầm điếu thuốc trên miệng, thở ra một hơi khói “Cướp lại được rồi?”

Giọng nói của thằng bé này khá gợi cảm, dường như có từ tính, vừa lười biếng, vừa đặc biệt, vừa không bị trói buộc.

Tôi không khỏi giật mình, chẳng lẽ cậu ta là…

Cũng là phần tử bất hảo à!! = =~

“Túi thì cướp lại được rồi, còn điện thoại…”

“A…” Hình như cậu ta cũng chẳng quan tâm, ngắt lời học sinh A, từ từ nhìn tôi, như có tiếng nhạc ở đâu đó hoặc tiếng chân gõ xuống sàn nhịp nhàng, sau đó cậu ta mở miệng phun ra “Chẳng lẽ cậu không thấy mình cần phải…” Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt “…cảm tạ sao?”

“Giản Hạo!” Học sinh A vội ngăn lại.

“Này!” Học sinh B cũng tỏ vẻ không đồng ý.

“PHỤT…” Mãi sau tôi mới phản ứng, không hiểu sao lại rất buồn cười.

Trước kia tôi cũng từng như vậy, đứng tụ tập tốp năm tốp ba chắn trước cổng trường, miệng nhai kẹo cao su, ra vẻ phần tử bất lương.

Chỉ là…

Tôi có chút tiếc hận. Thời của chúng tôi, khoảng 9 năm trước, phong cách “giang hồ” là thịnh hành nhất. Trên tường phòng của các phần tử bất hảo thường đều có áp phích của Trịnh Y Kiện* hoặc Trần Tiểu Xuân**, mái tóc nửa ngắn nửa dài, có tiền một chút còn có thể đi nhuộm vàng, nhưng sao lại không hề giống như thằng bé này…

(* ** ca sĩ diễn viên gì đó ~)

Hừm, có sức quyến rũ?

Mà bé ngoan thì không nên hút thuốc nha, thật là sai trái.

Nhưng kì quái là với những người như vậy tôi không hề e ngại, ngược lại còn thấy rất thân thiết. Tôi cười, nói bằng giọng có lẽ là tài đại khí thô* “Đòi tiền đúng không? Bao nhiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.