Buổi tối hai người ở trong phòng, cũng không kiêng kị người bên cạnh, đạo trưởng cầm một cái lược làm bằng phỉ thúy như ý chải đầu cho Thất
Diệp, nhớ tới mai lan sai kia, liền móc từ trong ngực ra, cài vào tóc
cho cô. Lan Y mang nước quả vào, thấy tình cảnh này thật kinh hãi: “Tôi
nói này đạo chủ, ngài không định dùng cái đồ chơi này làm sính lễ để lấy Tiểu Thất nhà tôi đấy chứ?”
Da mặt của đạo chủ đã trải qua ngàn rèn vạn luyện. . . . . . rốt cuộc, cũng đỏ lên.
Thất Diệp ngồi dưới mái hiên cười khẽ: “Thôi đi, cho dù chàng có cầm
một trăm tám mươi vạn lượng tới, tám chín phần là cầm từ Bích Lạc Hải
rồi.”
Lan Y bĩu môi: “Cũng là một kẻ đứng đầu, ngài nói xem làm sao Mộc Phi Huyền phóng khoáng như thế, mà đạo chủ Diệt Tự Cảnh này lại khó coi
thế. . . . . .” Lời nói đó của cô ấy, lại đột nhiên nhớ lại tình cảnh
của Thất Diệp ở Huyền Tự Cảnh lúc trước.
Thất Diệp cũng rất bình tĩnh, làm như không có chuyện gì xảy ra. Đạo
chủ của chúng ta đã đỏ mặt xong rồi, liền vung phất trần nói: “Lan Y
tiểu cô nương, sính lễ này, cũng chỉ là của người trần mắt thịt. Cho dù
là ngàn vàng ngàn bạc, làm sao so sánh được với một tấm chân tình của
bần đạo?”
Đây cũng coi như lần đầu tiên anh phô trương thanh thế kiểu này –
thật là quá trắng trợn. Thất Diệp cười phì, hai người nắm tay, mười ngón đan xen. Khiến Lan Y thoáng cái đỏ bừng cả mặt: “Được được được, tôi
không nói nữa. Dù sao các người cũng một muốn mua rẻ còn một chịu bán
lỗ.” Sau đó liền dậm chân bỏ đi, còn thuận tay giúp hai người đóng cửa.
Không khí yên tĩnh trở lại, Thất Diệp nhẹ giọng nói: “Chàng chọc cho Lan Y tức giận bỏ đi, ai tới giúp em thay quần áo đây?”
Đạo chủ cười: “Chuyện như vậy tự nhiên phải phiền đến bần đạo rồi.”
Áo bào đen đã cởi ra, mặc dù khí trời có lạnh, cô cũng không thấy
lạnh lắm. Bên trong là áo mỏng màu trắng, mặt vải lụa mềm mại, bên trên
thêu một chùm mai vàng. Đó là Lan Y đích thân thêu, tay nghề cực kì tinh xảo.
Đạo chủ của chúng ta thở dài một hơi: “Bạn hữu.”
“Hả?”
Ngón tay hơi thô ráp của anh mơn trớn đóa hoa mai trên mặt áo, giọng
nói khàn khàn: “Phía ngoài là Hàn Mai Lạc Tuyết, bạn hữu có thể cho bần
đạo đánh giá xuân sắc của nhân gian một chút không?”
Cứ thế ngụm trà trong miệng của Thất Diệp lại phun hết ra ngoài “Thanh, Dương, Tử, chàng, chàng. . . . . .”
Đạo chủ cười lớn ôm người đẹp thả lên trên trường, màn gấm kéo xuống, che đi cảnh xuân tươi đẹp trong phòng.
Đạo chủ cũng không ở lại Bích Lạc Hải lâu. Lúc anh đi, Thất Diệp tự
mình đưa anh đến dưới chân núi, áo bào trắng của anh phản chiếu trên
tuyết đọng, tóc bạc, chân đi liêu xiêu. Mấy sợi tóc trước trán bị gió
thổi tung lên, những sợi tóc trắng dày dặc cũng không át được ánh mắt
sắc bén linh hoạt kì ảo của anh. Thỉnh thoảng anh chuyển mắt, thấy rõ sự tinh ranh trong đó: “Bạn hữu không cần tiễn xa nữa, sang năm gặp lại.”
Thất Diệp gật đầu, nhưng vẫn đợi đến khi tiếng bước chân anh hoàn
toàn biến mất trong gió tuyết. “Trong tiếng gió đưa xa, cố nhân dừng
bước lại”. Bầu trời cũng ảm đạm không có chút màu sắc như vậy.
Một lúc lâu sau, Lan Y mở miệng: “Trở về đi thôi?”
Thất Diệp gật đầu, bão tuyết ở Bích Lạc hải đã phủ kín đường núi.
Đạo chủ của chúng ta ra đi chuyến này, lại gặp chuyện đại sự khó
lường. Khụ, muốn biết chuyện xảy ra thế nào. . . . . . ( quần chúng điên cuồng chỉ tay: này, đây cũng là chương VIP rồi, đừng có nghĩ đến chuyện ăn bớt số chữ! ! ! ! )
À, được rồi, Phong Ma đại nhân vẫn nổi tiếng không gặp người của
chúng ta, cuối cùng nhờ nỗ lực của chúng ma, cuối cùng đã hóa giải phong ấn Vô Hận Thiên, đi ra ngoài chơi!
Mặc dù sự tình vô cùng thảm thiết —— Ma tộc hy sinh vô số, nhưng kết
quả nhận được cũng hết sức đáng giá. Phong Ma đại nhân đắc ý lắc cái đầu phiêu dật toàn tóc đỏ, nhìn thấy tóc mình bị nhốt hơn mấy vạn năm mà
vẫn sáng bóng mềm mại có thể đi quảng cáo Pantene được, rất là hài lòng.
Tóm lại lúc ấy Thiên giới cực kì hỗn loạn, chúng tiên vây quanh mà
không dám hạ thủ. Phong Ma đại nhân của chúng ta ưu nhã trôi lơ lửng ở
trên không, tóc đỏ áo đen, mắt sáng như điện. Anh ta vừa xem xét đánh
giá một đám chó con lông mềm như nhung, vừa nhìn một chút các tiên tướng xung quanh. Anh ta nhấc ngón trỏ thon dài trơn bóng lên, phủi đi mấy
bông hoa mai rơi xuống vai. Giọng nói rõ ràng từng chữ, cực kì ưu nhã
tôn quý, mang theo mười phần khí độ của Ma Tôn: “Các vị độc giả, chào
buổi trưa mọi người. . . . . . Đã ăn cơm chưa? Cũng gần cuối năm rồi,
Phong Ma ở đây gửi lời chúc mừng tới các vị. . . . . . (tỉnh lược 800 chữ đằng sau)“
Quần chúng: @_@
Kẻ điên (vừa chạy vừa hét): lão đại, không xong không xong rồi, Phong Ma đại nhân đã ra ngoài. . . . . .
Phong Ma (╰_╯): bổn tôn trước hết kéo dài nhân khí, nhân khí thịnh
vượng rồi thì lão đại nhà người cũng chẳng hơn ta đâu, có biết không?
Đúng là kẻ không có kiến thức. Khụ, được rồi, các vị đại nhân không nên
chấp nhặt với loại người không có kiến thức này. Thôi chúng ta trở lại
chuyện chính đi. Ặc, đây là đâu nhỉ? Ở đâu ra lắm trẻ con thế này? (OMG, xin tha thứ, Phong Ma đại nhân của chúng ta bị giam ở trong vỏ ốc đã
lâu, hơi lú lẫn. . . . . . )
Vô Hận Thiên có động tĩnh kì lạ, Ma Tôn tái xuất, đúng là đại địa chấn động.
Lúc ấy đạo chủ của chúng ta đang ở khe suối ngầm đánh cờ cùng Sở Lăng Tử chân nhân của đạo giáo. Hai người vừa thấy vị trí các sao dịch
chuyển, sắc mặt đại biến: không ổn!
Chuyện Phong Ma đại nhân của chúng ta đi ra ngoài, không phải là để
hủy diệt thiên giới, cũng không phải để đàn đúm tụ tập với con dân ở Ma
giới của anh ta. Mà là. . . . . . tìm kiếm Tư Chiến Thượng Thần —— Mi
Sênh.
( người đi đường Giáp: ta nói Quân Quân à, chẳng lẽ là hai người bị vây ở Vô Hận Thiên đã lâu, không có chân à?
Mỗ Quân @_@: bay đâu, đem kẻ qua đường Giáp đi chém! ! ! )
Lúc ấy đạo chủ đột nhiên ngã xuống, tóm lại là có một luồn đại linh
lực mãnh liệt phóng đến. Mẹ kiếp, đây chẳng phải là ba phần tư linh thức lúc đầu đặt ở Vô Hận Thiên để trấn áp Phong Ma kia sao?
Thần sắc đạo chủ nghiêm nghị, vội vàng ngồi xuống thu nạp. Nhưng bây
giờ thân thể của anh là phàm thể, chưa thể hoàn toàn dung hợp. Phong Ma
đại nhân tự nhiên cũng biết đạo lý này. Cho nên anh ta quyết định làm
một chuyện, là tìm đến cái nguyên thần củi mục của Tư Chiến Thượng Thân
hiện còn chưa dung hợp được này, đem treo lên!
Ba phần tư nguyên thần này trở về, cũng đem theo Phong Ma đại nhân
của chúng ta tới. Một đầu tóc đỏ chói mắt trông chẳng khác gì gà tây này của anh ta bay bay trong gió. Đi theo là vô số tiểu lâu la của Ma tộc,
mọi người đều hưng phấn đến quái dị. Nhưng Phong Ma đại nhân lại rất
bình tĩnh, dường như không phải anh ta bị áp chế vài ngàn năm, mà là chỉ ngủ trưa một giấc thôi.
Đạo chủ của chúng ta cũng chịu đủ khổ rồi, giờ mà để anh đánh nhau
với Ma Tôn này, không bằng trực tiếp để anh đập đầu chết cho nhanh. Cho
nên Phong Ma đại nhân của chúng ta tốt bụng nói với anh: “Kháng cự chỉ
tăng thêm đau đớn. Không bằng Tư Chiến Thượng Thần thúc thủ chịu trói.
Người đời cũng chỉ biết bổn tôn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,
nhất định không biết thượng thần chưa đánh đã thua đâu.”
Đạo chủ tự đứng dậy, vung phất trần trong tay, cười nói: “Ma Tôn đề
nghị thật hay, chỉ có điều bổn thượng thần có thói quen, cho dù không
thể thắng, cũng luôn phải đòi chút lợi tức đã.”
Ma Tôn cười to: “Tốt lắm, quả nhiên là tính cách năm đó!”
Gió đột nhiên biến chuyển, lâu la của Ma tộc cũng cảm thấy điều kì lạ này, tự giác lui ra. Đạo chủ nắm chặt phất trần, tiêu sái quay người
lại, chỉ bạc vung lên, anh giành phần xuất thủ trước!
Phong Ma vẫn đang cười, chẳng qua là nụ cười có thêm vài phần lạnh lùng khác nghiệt: “Mi Sênh, một mình ngươi muốn chết!”
Chưởng, đánh thẳng về phía đám chỉ bạc!
Bão cát nổi lên bốn phía, mây đen che kín hết trời, mắt nhìn cũng chẳng thấy trời trăng gì nữa.
Sở Lăng Tử không biết phải làm sao, đột nhiên lại có biến cố. Ma Tôn
này bị trói ít nhất cả vạn năm đột nhiên tái xuất. Mà bằng hữu chi giao
cùng mình đánh cờ thế mà lại biến thành Tư Chiến Thượng Thần trong thần
thoại của Tiên giói năm đó. Hai người giao thủ, ông ta chỉ nhìn thấy
thân ảnh lần lượt thay đổi, hoàn toàn không giúp được gì. Nhưng lúc đạo
chủ ra tay lần nữa, lại nghe thấy có tiếng nói bên tai: “Đạo hữu đi
nhanh!”
Hai người giao đấu qua lại, Ma Tôn không việc gì, một chút vẻ lộn xộn trên người cũng không có. Đạo chủ lại hơi nhếch nhác một chút, chỉ bạc
trên phất trần tán loạn, một dòng máu tươi theo mép chậm rãi chảy xuống, thần sắc tái nhợt, hết sức chói mắt.
Ma Tôn đại nhân hừ lạnh: “Mi Sênh, cậu thế này mà có thể dùng thân
thể người phạm chặn được ba chưởng của bổn tôn, bổn tôn tha chết cho
cậu.”
Đạo chủ cười lớn: “Khụ khụ. . . . . . Ma Tôn nói đùa, nếu thật sự
không chặn được ba chưởng của các hạ, sợ là bần đạo đến da cũng chẳng
còn.”
“Nói như thế tức là, thượng thần không đồng ý đánh cuộc?”
“Bần đạo không phải đứa trẻ con ba tuổi mới ra đời, làm sao mà lại có ý tranh giành với Ma Tôn.”
Phong Ma đại nhân thấy người này vẫn còn già mồm từ chối, cũng không
chịu rút lui, cười khan hai tiếng: “Thế thì thượng thần bảo trọng nhé!”
Lần giao thủ này, máu của đạo chủ đã nhuộm đỏ cả áo bào trắng, phải
cố sức lui về phía sau ba bước mới miễn cưỡng giữ vững thân mình. Chỉ
bạc ở phất trần trong tay đã rụng hết, mà toàn thân trên dưới của Ma Tôn vẫn còn sạch sẽ, lại biết có khích tướng người này cũng vô dụng, định
xuống tay thật nặng.
Giờ phút này cũng bất chấp cái khác, đạo chủ bẻ đôi phất trần, băng tinh vừa tan rã, một thanh kiếm cổ lại chậm rãi lộ ra.
Ánh mắt Ma Tôn tập trung, quả nhiên là binh khí tùy thân của Mi Sênh
năm đó—— Ánh Thiên Cổ Trần. Nhưng mà người này đã bị thương tới tạng
phổi rồi, dù cầm trong tay cổ kiếm thì đánh kiểu gì thắng nổi bổn tôn?
Phong Ma lập tức giương tay, chưởng phong phóng tới, trong nháy mắt khe
suối ngầm đã biến thành phế tích.
Phong Ma lui lại vẫn toàn vẹn, mà đạo chủ lại không thấy tung tích.