Chuyện xảy ra ở Huyền Tự Cảnh đương nhiên cũng truyền đến lỗ tai các
giới, Xà Quân cũng tìm Thanh Dương Tử hỏi qua, Thanh Dương Tử chỉ nhấp
một ngụm trà, lời nói chứa đầy hàm ý: “Sao không trực tiếp tới hỏi Mộc
Phi Huyền?”
Mắt Xà Quân chợt lóe sáng, không hỏi thêm nữa.
Cừu Nguyệt rất sốt ruột, chỉ thiếu không tóm lấy lỗ tai Thất Diệp: “Thừa lúc này mau chạy nhanh đi, nếu tông chủ phu nhân tỉnh lại, cô đi cũng
không nổi đâu.”
Cây cỏ kia lại vẫn kiêu ngạo như cũ: “Tôi không sai, tôi không đi.”
Kéo dài như vậy khoảng một tháng. Mộc Phi Huyền thường xuyên tới xem
cô, nhưng không nói câu nào, nhìn nhau qua lớp băng ở hồ Thúc Yêu. Cừu
Nguyệt không sao hiểu nổi hắn.
Các giới đều chờ xem Huyền Tự Cảnh xử lý cây linh chi này như thế nào, Mộc Phi Huyền lặng im đến nỗi không thể lặng im hơn nữa.
Thất Diệp lắc đầu: “Cừu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ gạt tôi có phải không? Sao hắn có thể xử tử tôi? Làm sao có thể?”
Cừu Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: “Cô cảm thấy ta đang đùa giỡn với cô sao?”
“Nhưng tôi không. . . . .”
“Hắn biết!” Cừu Nguyệt bắt lấy cánh tay của cô, ngữ khí kịch liệt đã
nhiều năm không thấy: “Hắn biết thì đã sao, nếu chân tướng việc này
truyền ra, cô nghĩ Tô Yên làm sao nhìn người khác? Cô nghĩ Mộc Phi Huyền làm sao nhìn người khác? Cô nghĩ từ trên xuống dưới Huyền Tự Cảnh này
làm sao nhìn người khác? Sao cô ngốc như thế!”
“Tối nay, ta đối phó người ở hồ Thúc Yêu, cô thừa dịp loạn chạy đi!”
Cừu Nguyệt nhìn vẻ rầu rĩ chán nản của cô: “Thất Diệp, nhớ kỹ, không nên hận, tuy rằng trắng đen trên thế giới này rất khó phân biệt, nhưng
không nên hận. Oán hận mạnh mẽ sẽ hủy đi một đời tu hành của cô.”
Cây cỏ kia không chịu ngẩng đầu nhìn nàng: “Cừu Nguyệt tỷ tỷ, hắn thật sự sẽ giết tôi sao?”
Cừu Nguyệt quay mặt: “Khi hắn giao hợp với cô, chỉ là mượn linh lực
của cô chữa thương cho Tô Yên, hiểu chưa? Nói trắng ra, cô là một vị
thuốc dẫn, không, bây giờ là chỉ là một đống cặn thuốc. Nếu cô không đi, ngay cả cặn thuốc cũng không còn, biết không?”
Đêm đó, Mộc Phi Huyền lại tới. Khi đôi môi nóng của hắn lướt qua tai
cô, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Xà Quân nói, chỉ có hai người yêu nhau thật lòng mới có thể làm việc này.”
Mộc Phi Huyền dừng động tác, cô đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đã
không còn nhìn rõ lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng, lại vẫn quật cường như cũ, nhìn thẳng hắn: “Bọn họ nói, ngài vì chữa thương cho Tô Yên mới ở cùng
với tôi.”
Trong nháy mắt đối diện đó, Mộc Phi Huyền không biết trả lời như thế
nào, giọng nói của cô vẫn trầm thấp như cũ: “Cho nên. . . . Mặc kệ tôi
bị thương hay bị bệnh, thậm chí là ngày đó, cũng không dừng. Cho nên
ngài ở cùng với tôi. . . . Đều là vì bất đắc dĩ. . . . Vậy mà tôi vẫn
cho rằng. . . . Là vì ngài yêu tôi. . . .”
Ngâm nước đá trong thời gian dài, cả người cô lạnh như băng, các vết
thương trên người đã bắt đầu thối rữa, đầu ngón tay của Mộc Phi Huyền
xoa xoa trên miệng vết thương của cô, ánh mắt giấu trong bóng tối.
Không lâu sau khi Mộc Phi Huyền rời khỏi, cô nhận được ám hiệu của
Cừu Nguyệt, giữa màn đêm tối tăm, lúc mắt cô đã không còn nhìn rõ Huyền
Tự Cảnh, cô cuối cùng nhìn lại, bên kia, giọng nói của Cừu Nguyệt vẫn
còn bên tai: “Không nên hận, nên quên.”
Cô đột nhiên mỉm cười với bóng dáng mơ hồ kia: Ừm, tôi không hận, tôi sẽ tu đạo thật tốt, thành tiên thật tốt.
Phiên ngoại nhỏ: Linh chi bị lột da.
Lúc Thanh Dương Tử đưa Thất Diệp tới chỗ Xà Quân, Xà Quân đã không
nhận ra người trước mắt là Thất Diệp, hắn cau chặt hàng mi anh tuấn:
“Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Thanh Dương Tử xua tay, ý bảo trước tiên tìm một chỗ cho cô trị
thương. May mà nơi này tốt xấu gì cũng là địa bàn của Xà Quân, thuốc
thang đều có sẵn. Xà Quân nhìn Thanh Dương Tử bôi loạn thuốc mỡ trên da thịt bị thương đỏ au của cô, trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt phức tạp.
“Tạm thời để cô ấy lại chỗ của ngươi, đừng để lộ tin tức, Huyền Tự Cảnh sẽ tới bắt cô ấy.”
Thanh Dương Tử hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Đợi điều tra xong mọi
chuyện rồi nói tiếp, còn tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy nữa, linh chi
sẽ ngày càng yếu.”
Xà Quân đứng bên cạnh Thanh Dương Tử, hai người cau mày nhìn linh chi bị lột da đang nằm trên giường, không nói một lời kia. = =
Thất Diệp ngủ ba ngày, nhưng vẫn còn đau đớn, chủ yếu là do phải liều mạng chạy trốn. Cô đã lo lắng trong lòng mấy ngày. Lúc tỉnh lại còn
tưởng là đang ở trong lò luyện đan, tay không ý thức vung lên, nắm vạt
áo một người.
Thị lực có vẻ thoái hóa nghiêm trọng, trước mắt chỉ nhìn thấy hình
ảnh mờ mờ, Xà Quân cẩn thận nắm tay cô, cố gắng để giọng nói của mình
vui vẻ hơn: “Đời này gặp qua nhiều linh chi như vậy, vẫn chưa thấy ai bị mù thế này.”
Giọng nói truyền vào tai, người đang vùng vẫy kia an tĩnh lại, chậm
rãi dựa vào ngực hắn, toàn thân đều là vết thương vẫn rất khủng bố như
cũ, Xà Quân ôm cô: “Đừng sợ, chúng ta tìm tiên thuật sư tốt nhất, nhất
định có thể chữa khỏi, được không?”
Mỗ Thảo trái lại cực kỳ nghe lời, gật đầu , Xà Quân sờ sờ tóc cô: “Bỗng chốc trở nên nghe lời như vậy, ta thật sự không quen.”
Thật lâu sau, Mỗ Thảo mới nói: “Nếu tôi thật sự mù, làm sao bây giờ?”
Xà Quân tiếp tục xoa đầu cô, đáp thật dễ nghe: “Nếu nàng mù, ta sẽ nuôi nàng cả đời.”
Mỗ Thảo nghĩ sâu xa: “Không cần làm việc?”
Mỗ Xà khẳng định: “Không cần làm việc.”
Mỗ Thảo tiếp tục sầu muộn: “Không cần luyện công?”
Mỗ Xà thâm tình tha thiết: “Không cần luyện công.”
Mỗ Thảo đột nhiên vui vẻ phấn chấn: “Tôi tự làm mình bị mù nhé?”
Mỗ Xà: = =