Truyền Thuyết Yêu Nghiệt

Chương 67: Chương 67: Mở đầu






Tại Bích Lạc Hải, hàn mai nở hoa, hương thơm khắp nơi. Gió thổi qua rừng trúc tạo nên âm thanh xào xạc.

Trong dãy gấm hoa trong biển tuyết, có một người ngồi dưới gốc cây hoa trên núi đá, dựa lưng vào thân cây, sắc hoa rực rỡ rọi xuống thân hình anh. Trong miệng anh ngậm một ngọn cỏ, đầu gối lên hai tay, ngửa mặt nhìn trời. Con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh nhìn lên trời xanh không mây, cùng với mái tóc dài đỏ như lửa bay nhè nhẹ trông như một ngọn lửa cháy rực.

Lan Y hơi đến gần một chút, anh liền quay đầu lại, con ngươi màu tím lại có ánh hồng hồng. Ánh mắt dường như có chút biến ảo sâu kín, liều lĩnh và trang nhã đến khó tin, phóng khoáng và u buồn lại có thể cùng tồn tại một cách hài hòa đến vậy trên cùng một người.

“Ma Tôn đại nhân, ” cô hơi không được tự nhiên. Cô cũng đã gặp qua nhiều đàn ông, Mộc Phi Huyền, Thanh Dương Tử, Xà Quân, người nào cũng là bá chủ một phương, vẻ đẹp ngất trời. Nhưng mà trước mặt người này cô lại đỏ mặt: “Ma Tôn đại nhân, khí trời rét lạnh, dùng chút ít trà đi.”

Nghiêng thân chôn hoa rơi, người cùng hoa đồng táng. Đây dường như nên là việc mà một oán phụ làm mới đúng, đây là hình tượng giống như trong tác phẩm của một đại tác gia, thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.

“Ồ, làm phiền Lan Y rồi.” Anh đứng dậy từ dưới tàng cây, nhận lấy bộ trà xong tay Lan Y, phủi sạch cánh hoa trên bàn đá, đặt cả khay trà lên bạn, ngọn cỏ trong miệng khẽ lay động.

“Lan Y ở lại cùng uống một chén trà với bổn tôn nhé?” Anh gọi Lan Y đang xoay người muốn đi, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười gian tà và quyến rũ. Tóc đỏ mắt tím, đẹp như đóa hàn mai trong giấc mộng.

Lan Y không biết thế nào mà lại ngồi đối diện anh ta, uống trà, đối ẩm, nhưng hai người lại đều trầm mặc. Ma Tôn đại nhân chỉ nhấp một ngụm liền nhíu mày: “Tại sao lại có người thích cái thứ còn chẳng bằng nước gạo thế này?”

Ma Tôn đại nhân nói thầm. Lan Y lại nghe được rõ ràng: “Ma Tôn đại nhân cũng không thích nước trà này sao?”

Ma Tôn đại nhân im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Thật ra thì bổn tôn vô cùng cực kỳ ngàn lần chán cái loại thú vui này.” Anh nói năng nghiêm túc dị thường.

“Phụt. . . . . .” Lan Y phun cả trà ra: “Nhưng mà ngài ở Bích Lạc Hải dưỡng thương cũng hai ba tháng rồi, không phải ngày nào cũng uống sao?”

Ma Tôn đại nhân buồn bã nói: “Không phải là bổn tôn đây làm khách phải nghe theo chủ sao.”

Lan Y cười thiếu chút nữa không thở nổi: “Vậy sao hôm nay ngài lại nói ra?”

Ma Tôn đại nhân tiếp tục buồn bã: “Không phải là bổn tôn đây theo không nổi nữa sao.”

. . . . . .

“Bích Lạc Hải không có rượu, ngày mai Lan Y cô đi mua một ít đi.”

Một trận gió thổi qua, cánh hoa màu hồng lả tả rơi xuống, anh đưa tay phủi cánh hoa rơi trên vai cô, thuận miệng nói: “Phải là rượu Hoa Điêu lâu năm.”

Trái tim Lan Y đột nhiên đập rộn lên, thật lâu sau cô mới nghe thấy mình nói: “Được.” Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.

“Lan Y, cô là quản gia của Bích Lạc Hải à?” Ma Tôn đại nhân nhàm chán quá ngồi chuyển chén trà nhỏ từ tay này sang tay kia. Lan Y khiêm tốn: “Tôi là bảo mẫu của Bích Lạc Hải.”

“Hả?” Ma Tôn đại nhân giật mình liếc qua bộ ngực của Lan Y, sợ hãi than thở: “Bích Lạc Hải này tổng cộng. . . . . . cũng không ít miệng ăn a!”

Lan Y: =

Trong đình Nguyệt Lãng có hai người ngồi đánh cờ, người nam đỏ rực như lửa, liều lĩnh ngang ngạnh. Cô gái tóc đen áo đen, nhã nhặn lịch sự, đầu ngón tay nhặt cờ, trầm tư cúi đầu. Chính là Phong Ma đã bị Tư Chiến Thượng Thần tiêu diệt cùng với Bích Lạc yêu nghiệt ( Thiên Đình hiện nay gọi như thế =)! !

“Nước cờ này đi sai rồi.” Ma Tôn ưu nhã, lúc không có binh khí trên tay, lại đột nhiên phong độ hơn. Anh vươn ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, đầu ngón tay hồng hồng sạch sẽ chỉ chỉ: “Đây này, chiếu tướng rồi.”

“Thôi.” Thất Diệp đặt một tay chặn quân cờ: “Thương thế của Ma Tôn đã không còn đáng ngại, Bích Lạc Hải sẽ không có diễm phúc được lưu ngài lại rồi.”

“Đuổi khách cũng thật uyển chuyển.” Ma Tôn cười khẽ. Mỗi lần anh ta cười một tiếng là khóe môi lại hơi nhếch lên, tóc đỏ tung bay, lộ ra vẻ cuồng dại: “Nhưng mà Bích Lạc thượng tiên này, cô giúp tôi thoát hiểm, làm lãng phí thời gian của Tư Chiến Thượng Thần, không sợ Tiên giới sẽ không tha cho cô sao?”

Người đối diện chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng: “Nếu như tôi không giúp đỡ ngài, bọn họ có thể tha cho tôi sao?”

“Lời này rất đúng, dù có phủ nhận như thế nào, cô cũng chính là ma. Đám già đầu kia đối phó với cô chỉ là chuyện sớm muộn.” Ma Tôn cũng lấy trà ở bên cạnh, thưởng thức một ngụm rồi mới nói: “Như vậy bây giờ cô tính thế nào? Dựa theo thực lực của lũ yêu ở Bích Lạc Hải sợ là không chịu được nửa kiếm của Tư Chiến Thượng Thần đâu.”

Vừa dứt lời, có một thảo tinh nhô ra khỏi mặt đất trên núi, khom người nói: “Chủ nhân, ở cửa có một vị là đạo trưởng Thanh Dương Tử cầu kiến.”

Sau đó Ma Tôn tự nói: “Ta biết ngay người này không thể!”

Thất Diệp mỉm cười: “Nên tới thì sẽ tới thôi. Thanh Dương Tử. . . . . . Ha ha.” Cô thấp giọng cười: “Nếu là cố nhân viếng thăm, thì mời vào đi.”

“Dạ” thảo tinh vừa quay người đi xuống, Thất Diệp đưa tay ý bảo: “Kính xin Ma Tôn tránh đi.”

Ma Tôn đại nhân là người rất độ lượng : “Có chuyện gì thượng tiên cứ lên tiếng, bổn tôn nợ thượng tiên cái ân cứu mạng, dù sao vẫn có thể đánh nhau miễn phí giúp cô .”

Thất Diệp vẫn nở nụ cười: “Mời Ma Tôn.”

“Lại là một kiểu đuổi khách uyển chuyển.” Ma Tôn đại nhân nói thầm.

Mi Sênh lẳng lặng đứng yên ở ngoài đình Nguyệt Lãng, đã khác rất nhiều với đạo chủ Thanh Dương Tử trong dĩ vãng. Tóc bạc từ từ bay lượn, áo bào tung bay. Da thịt trắng đến dị thường, như băng ở tít trên núi cao, như tuyết trong suốt. Bởi vì thân thể người phạm chịu linh lực mạnh mẽ của thượng thần chiếm dữ, nên có vẻ quả mức nhỏ yếu, làm cho người ta có cảm giác như một loại thủy tinh dễ vỡ. Trên vai có mấy cánh hoa mai rơi, lông mi dài che đi tròng mắt màu băng lam.

Anh cứ đứng như vậy, như một đóa bạch liên nở giữa đất trời, tích lũy tinh túy từ thuở hồng hoang viễn cổ, thanh u, cao ngạo, làm cho người ta lập tức cảm thấy đẹp tuyệt vời đến không thể quên được.

Thiên Địa thất sắc.

Hàn mai này, trời xanh này, đình này, núi này, trong phút chốc trở thành bối cảnh, gió núi chỉ còn bao vây quanh một người đẹp đến nghiêng trời lệch đất.

Tư Chiến Thượng Thần, thì ra chính là có phong tư như vậy.

“Tiểu Thất.” Anh dịu giọng. Giọng nói như đến từ thời viễn cổ hồng hoang, xuyên qua thời gian ngàn vạn năm tích tụ lại thành châu rơi xuống nước ở ngọn núi Nguyệt lãng này, cực kì thanh thúy.

Có lẽ, Thất Diệp hẳn là cảm thấy may mắn vì cô không nhìn thấy.

“Anh muốn giải thích với tôi sao?” Bóng dáng ở trong đình đứng lên, xuyên qua tầng tầng màn tơ. Anh vươn tay ra, đầu ngón tay hồng đỏ giống như loại ngọc trơn bóng nhất thế gian, động tác này dừng lại khi nghe thấy câu tiếp theo của cô. Cô mỉm cười nói: “Tư Chiến Thượng Thần.”

Tư Chiến Thượng Thần. . . . . . Đúng vậy , anh vẫn là tiên, tôi đã thành ma.

“Chuyện không phải như nàng nghĩ, ta chỉ . . . . .”

“Anh chỉ muốn giúp tôi tiêu diệt tâm ma.” Cô cười đến rực rỡ: “Chẳng qua anh giúp tôi tu tiên, thuận tiện lại vì Thương Sinh tiêu diệt Huyết Ma, tâm ma, phong ma. Tư Chiến Thượng Thần, những ngày qua tôi cứ một mực nghĩ. Thì ra hơn một nghìn năm trước anh đã bắt đầu lập kế hoạch cho tôi, một mũi tên trúng mấy đích, cái này cần phải có mưu lược sâu đến thế nào!

Cuối cùng còn giả vờ mất trí nhớ, cho dù tôi thực sự bị luyện hóa rồi, cũng không có cách nào hận anh. Bởi vì tôi sẽ tin tưởng cái người gọi là đạo sĩ Thanh Dương Tử kia có yêu tôi, anh ta chỉ quên mất, quên mất cuộc sống pha trà đánh cờ ở núi Nguyệt Lãng, quên mất cả lời thề làm bạn với nhau ở trong Ẩn Trì, chẳng qua là quên mất mà thôi.”

“Tiểu Thất.” Anh dịu dàng cất giọng, ngực bên phải hơi đau nhói, thân thể này đúng là không chịu nổi linh lực cường đại như vậy. Bóng dáng đằng sau màn tơ màu trắng trong đình Nguyệt Lãng nặng nề dịch chuyển, hình dáng ấy, cách ngàn năm vạn năm vẫn chỉ như vừa mới gặp gỡ. Chẳng qua là mắt cô màu nâu có ánh tím nhàn nhạt, nhạt nhẽo không có vui buồn, không trong suốt như ban đầu nữa.

“Anh diễn rất khá, luôn luôn rất tốt, tốt đến mức tôi biết rõ hết thảy đều không phải là thật, nhưng vẫn là nghĩ là cùng anh diễn thôi, để xem thử kết cục cái kịch bản của anh. Nhưng mà Tư Chiến Thượng Thần này, kịch đã đến lúc hạ màn rồi, diễn viên dù có tốt cũng phải bỏ mặt nạ xuống. Cho nên bây giờ anh có thể thay đồ hóa trang, bỏ mặt nạ ra, trở lại là mình rồi.”

“Oán niệm của nàng đã sâu như thế, ta nói cái gì cũng không có tác dụng. Nhưng cái kết cục mà nàng đã thấy, cũng không phải kết cục trong kịch bản của Mi Sênh. Nàng nói tạm biệt vẫn còn quá sớm.” Ánh mắt màu lam của anh phảng phất lưu động cả thiên hà nhược thủy, sâu thẳm như vậy, sáng như vậy nhưng lại mang theo vô vàn ưu thương.

“Ha ha, Mi Sênh, thật ra thì có đôi khi, ngụy quân tử thật sự còn đáng hận hơn tiểu nhân. Thất Diệp ở nơi này cũng vừa nói ra lời kịch của mình, nếu như Tư Chiến Thượng Thần vẫn còn tiếc nuối quá khứ, thì có thể bắt đầu.”

“Mi Sênh cả gan phụng bồi.”

Bên kia hai người này ngầm dùng mắt phóng đao, bên này việc lớn của Ma Tôn đại nhân lại hỏng.

Nguyên do sự việc là Lan Y quả thật tuân theo lời dặn dò, đi mua về Hoa Điêu chính tông năm mươi năm, sau đó pha một bình lớn cho Ma Tôn đại nhân.

Khi đó Ma Tôn đại nhân đang ở một ngọn núi nhỏ cách ngọn núi Nguyệt Lãng không xa giám thị nhất cử nhất động trên đỉnh Nguyệt Lãng. Thấy rượu anh tự nhiên rất vui mừng, hai tháng này dường như đã uống trà đủ để nhớ cả đời.

Tự mình uống không thú vị, cho nên lôi Lan Y uống cùng. Lan Y kháng cự: “Ma Tôn đại nhân, Lan Y không thể tự ý uống rượu.”

Ma Tôn đại nhân kiên trì: “Rượu không thể tự ý uống, nhưng tự mình uống rất đau lòng, Lan Y uống với bổn tôn một chút thôi.”

Lan Y không nói lại được anh, thế là cũng ngồi xuống. Ma Tôn đại nhân vô cùng hí hửng, bèn rót cho cô nửa chén: “Uống một ít trước đã.” Lan Y liền nghe lời nhấp nhẹ một ngụm. Ma Tôn đại nhân mặt tràn đầy vẻ mong đợi: “Như thế nào? Có vị hơn nhiều so với cái thứ nước gạo kia đúng không?”

Sắc mặt Lan Y đỏ hồng: “Dám nói trà của Tiểu Thất là nước gạo, cẩn thận cô ấy nghe được không vui.”

Ma Tôn khinh thường: “Vốn là nước gạo, còn sợ người ta nói cái gì. Nếm thử đi, lần này lại càng mĩ vị.”

Lan Y vừa nhấp non nửa miệng, vẫn cảm thấy vị cay xộc vào cổ hỏng, tim phổi cũng bị thiêu đốt. Ma Tôn cứ ngửa đầu là một chén thấy đáy, vừa uống những hai chén, mới nói: “Những ngày qua thật là. . . . . . Nhịn chết bổn tôn rồi!”

Anh cảm thán xong, lại thấy Lan Y vẫn còn cầm chén ngẩn người, liền chọc lên đầu cô: “Đang ngẩn ngơ gì đây….”

Đột nhiên ngươi ở dưới tay đâu mất, mỹ nhân Lan Y đã nằm úp sấp trên bàn rồi.

Này, rượu này. . . . . . Ma Tôn đại nhân lúc ấy sợ ngây người.

Nhưng mà anh biết tàn ma kia tính tình rất không tốt, hơn nữa anh ta tự có quyết định của mình. Vào lúc nào không thể chọc cô tức giận, nên liền ôm lấy mỹ nhân đã say, định xuống núi tìm chỗ giấu đi, không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính.

Đang lúc anh ôm mỹ nhân Lan Y hoảng hốt chạy vừa trên đường núi tìm chỗ giấu, thì gặp Tư Chiến Thượng Thần Mi Sênh đi xuống núi. Thế là Ma Tôn liền đỏ mặt, dù sao cũng là khách của ân nhân cứu mạng dưỡng thương, giờ lại ôm ấp nữ tổng quản đang bất tỉnh nhân sự của người ta vội vàng xuống núi. . . . . . Hắn càng nghĩ càng cảm giác mình dù có nhảy Hoàng Hà. . . . . .

Mấy con mắt đối nhau, Tư Chiến Thượng Thần dừng mắt: “Phong ma? !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.