Phiên Ngoại nhỏ: Tọa kỵ của Thượng tiên Bích Lạc
Nói tới từ sau khi Thất Diệp trở lại Bích Lạc Hải, Lan Y và Mạc Hồ
chăm sóc vô cùng chu đáo, nhưng tâm ma vẫn còn có chỗ bất mãn “Tôi nói
này, chuyện đó bổn thượng tiên cũng không nhắc lại, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là thánh ma nguyên thai thứ hai từ thời khai thiên lập địa tới
giờ, đúng không? Bắt tôi dùng chân đi còn ra thể thống gì, tốt xấu gì
cũng phải chuẩn bị tọa kỵ chứ!”
Vì thế, toàn thể Bích Lạc Hải lại tổ chức một hội nghị thảo luận: dùng cái gì làm tọa kỵ cho Thượng tiên Bích Lạc thì tốt đây?
Đề nghị một, do nội bộ đề xuất. Phần lớn Nguyệt Lãng Phong này đều
là cỏ tinh, cây tinh, nấm các loại, không ít yêu tinh trong đó chủ động
tình nguyện làm trâu làm ngựa vì thượng tiên. Nhưng trong đầu vài người
đã xuất hiện một loạt hình ảnh : một ngày kia, trên trời tụ hội, chúng
tiên đều đạp mây lành, hoặc là có thần thú để đến, sau đó, Bích Lạc
thượng tiên nhà chúng ta cưỡi một thân cây, từng bước đong đưa mà đi tới như thế. Bà nó, có phải là quá cá tính không?
Mà tọa kỵ này, ngay cả tốc độ di chuyển cũng không nhanh, tọa kỵ cây, cỏ, nấm này còn làm được gì? Còn không mau tự lui xuống đi!
Vì vậy, đề nghị một, nội bộ đề xuất, thất bại!
Đề nghị thứ hai, bỏ phiếu quyết định, chọn ra một động vật, Mạc Hồ
bắt một con vật và huấn luyện thành tọa kỵ. Vì thế, toàn thể Bích Lạc
Hải bỏ phiếu. Bọn chúng lén nghị luận:
Con thỏ, trâu, cừu, ngựa, hươu và các loại động vật ăn cỏ là kiên quyết không chọn, nguyên nhân thì khỏi cần giải thích ha?
Rồng lửa, phượng hoàng lửa, kỳ lân lửa các loài không có việc gì thì thích phun lửa, cũng kiên quyết không chọn.
Các loài động vật bò sát làm hư hoa cỏ ven đường, kiên quyết không chọn.
Các loài động vật lớn có móng vuốt, có thể đạp chết mấy cây cỏ, kiên quyết không chọn.
Chọn tới chọn lui như vậy, rốt cuộc Bích Lạc hải cũng đưa ra một đáp
án cuối cùng, bọn họ chọn ra một động vật xinh đẹp nhất là : chim gõ
kiến. = =
Vì thế, Mạc Hồ của chúng ta lại gặp chuyện khó khăn, cuối cùng tìm
Lan Y và Thất Diệp thương lượng: hay là… mang Dao Phi huấn luyện thành
tọa kỵ.
Ý kiến này nhất trí thông qua, vì thế, Bích Lạc Hải gửi thư cho Yêu giới, mang cái con vẹt bảy màu kia về.
Con vẹt kia rời khỏi Thất Diệp đã lâu, lâu lắm không ai dạy nó nói
chuyện, rất nhiều thứ nó đã quên. Có đôi khi nói được vài chữ trong một
câu thơ vớ vẩn, ngay cả việc thêm vào mấy chữ cho đủ câu cũng khó khăn.
Nhưng quả thật nó có một linh tính gì đó, vì thế, Mạc Hồ huấn luyện cho
một trận, nó thật sự có thể nhận biết phương hướng rất tốt, tốc độ cực
nhanh, chim chóc tuy vóc dáng nhỏ nhưng đủ để làm tọa kỵ. Khụ, đương
nhiên, chỉ là trọng lượng tạm thời chưa đạt tới tiêu chuẩn.
——————–
Ở trong núi một ngày bằng mấy ngày trên trần gian. Ngày hôm đó, mưa to.
Giữa Nguyệt Lãng đình, Thất Diệp có thể nghe thấy âm thanh mưa hắt
lên mái đình rồi rơi xuống đất. Mưa tạt vào cây to, lá rụng rì rào, nhất thời, ở Bích Lạc mất đi các tạp âm khác, chỉ còn lại tiếng nước ngập
trời. Mưa thành màn, cô vẫn yên lặng bấm tay niệm Mộc Xuân Phong, bọn họ nói tâm pháp này có hai cảnh giới chính, một là diệu thủ hồi xuân, có
thể hồi phục thân thể đã chịu thương tổn nghiêm trọng; hai là Thiên ma
liệt thể, tu được cảnh giới này có thể phân thân.
Nghe nói là có đến ba cảnh giới, nhưng cho dù là người sáng lập tâm pháp này cũng không thể tu luyện tới cảnh giới thứ ba.
Truyền thuyết này đôi khi làm cho Thất Diệp có một chút hy vọng, cảnh giới thứ ba này, chắc là có thể cải tử hồi sinh?
Cô chưa từng nói suy nghĩ này với ai. Chỉ là lúc rãnh rỗi, phần lớn lại dành để tu luyện tâm pháp Mộc Xuân phong này.
Mưa to liên tiếp mấy ngày, nước không ngừng dâng lên, Lan Y và Mạc Hồ vội vàng đem tất cả yêu tinh cỏ cây trong Bích Lạc Hải mang tới chỗ
cao, may mà địa thế của Nguyệt Lãng Phong vốn cao, cũng không chịu ảnh
hưởng nhiều lắm.
Có thể trên trần gian không tốt, lũ lụt kéo dài gần một tháng, nhiều
nơi đã bị chìm ngập thành một hồ nước. Ruộng đồng nhà cửa đều bị phá
hủy, vô số người nhà tan cửa nát.
Xây dựng lại sau thiên tai là một chuyện vô cùng khó khăn, Huyền Tự
Cảnh và Diệt Tự Cảnh một bên hỗ trợ nhân lực, một bên tìm tài trợ xung
quanh.
Đạo trưởng Thanh Dương Tử vơ vét một vòng các tiên gia đạo hữu, dưới con mắt mọi người bi phẫn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng mang theo
rất nhiều chiến lợi phẩm rời khỏi Thiên giới. Nghe nói lúc ấy, tất cả
thần tiên vẫn đặc biệt cử hành hội đưa tiễn một cách vui vẻ vì anh ta,
mọi người trong rưng rưng “Tạm biệt bằng hữu, tạm biệt bằng hữu, tạm
biệt tạm biệt tạm biệt bằng hữu …” Hai tay đặt trên lưng anh ta, người
hát xướng bên cạnh theo dõi túi càn khôn trong tay anh ta, lưu luyến
không rời đưa anh ta rời khỏi Thiên Đình. Mọi nơi đều đã gặp được người
tai bay vạ gió này, đương nhiên sao có thể thiếu Bích Lạc Hải được?
Lúc đó Bích Lạc Hải tương đối có khí phách, vốn thừa cỏ tiên linh
dược, lợi ích thu được cũng rất phong phú, huống chi Huyền Tự Cảnh và
Yêu Giới cung phụng không thiếu đằng nào. Cho nên những năm gần đây,
Bích Lạc Hải trang hoàng bày biện, từ kiến trúc thiết kế, cho tới lồng
chim của Dao Phi đều đẹp đẽ quý giá, chỉ là mắt Thất Diệp không thể thấy nên không phát hiện thôi.
Để đề phòng bi kịch phát sinh lần trước khi thông báo, đạo trưởng
Thanh Dương Tử của chúng ta vô cùng dễ dàng tránh khỏi hai cỏ tinh canh
cửa, quả nhiên Thất Diệp ở trong đình, chỉ là giữa đình nhỏ này có một
cái giường ngọc, cô nằm nghiêng trên giường, màn trướng màu trắng che đi dung nhan đang ngủ.
Tuy trên dưới Bích Lạc Hải đều coi vị đạo trưởng này là khách không
mời mà đến, nhưng lễ phép cơ bản anh ta cũng biết. Lập tức không quấy
rầy cô, trái lại tự ngồi xuống trước bàn, không ngờ thoáng một cái đã
một canh giờ, ngày nào trời cũng đầy mây, Nguyệt Lãng Phong giống như
mới bị mưa to rửa qua, mùi bùn đất và cỏ cây bốc lên nghi ngút.
Màn lụa lay động, ngăn cách thị phi nhân gian, vậy mà làm cho người ta có ảo giác đang ở vườn đào.
Thanh Dương Tử cũng nằm sấp trên bàn một hồi, thói quen ngủ của anh
ta vốn rất tỉnh, Lan Y đưa một ly trà tới anh ta đã tỉnh, lẳng lặng đi
theo Lan Y ra ngoài, đi tới tháp cổ mới mở miệng “Đêm qua cô ta đi ra
ngoài sao?”
Lan Y kinh ngạc “Đạo chủ, ngay cả việc này anh cũng tính ra được sao?”
Thanh Dương Tử không giải thích, việc này dĩ nhiên là không tính,
chẳng qua đất bùn màu lam trên chân cô chỉ Yêu giới mới có. Cô tới Yêu
giới làm gì? Ý nghĩ đầu tiên là đi gặp Xà Quân, nhưng cuối cùng vẫn cảm
thấy khả năng đó không lớn.
Lan Y không hiểu ý của anh ta tiếp tục nói , giọng nói có chút lo
lắng “Ngày hôm qua cũng rất tốt, ngồi suốt một ngày, không biết tại sao
lại nôn ra máu, sau đó liền đi ra ngoài, cũng không cho ta và Mạc Hồ
theo, cho tới giờ ngọ hôm nay mới trở về.”
Thanh Dương Tử cũng không cần nhiều lời nữa, xoay ngời trở lên Nguyệt Lãng Phong, lần này cũng không hề kiêng kị, lập tức xốc màn đi vào,
tiếng động như vậy cuối cùng cũng đánh thức cô, không chờ cô mở miệng,
Thanh Dương Tử nắm cổ tay trắng noãn của cô đang buông xuống bên giường, xem mạch một hồi, giọng cô trầm thấp gọi “Mạc Hồ?”
Thanh Dương Tử cau mày, tính cảnh giác của cô thoáng cái đã giảm đi nhiều.
“Bạn hữu.” Anh ta cố gắng để giọng nói mình mang theo ý cười “Hiệu
quả của Mộc Xuân Phong này tuy thần kỳ, nhưng tuyệt đối không thể tu
luyện gấp được. Nhẹ thì làm giảm thể lực, nếu nghiêm trọng sẽ hủy đi
thân thể thượng tiên này của cô.”
Thất Diệp tự nhiên nghe ra giọng nói của anh ta, động tác kế tiếp là
rút tay về, giọng nói của cô rất thấp, nhưng Thanh Dương Tử vẫn nghe
được, cô nói “Không cần anh lo.”
Thanh Dương Tử chỉ biết y thuật qua loa, nhưng năm tháng tu đạo dài
dằng dặc như vậy, trị đau sốc hông hay luyện công quá độ cũng không
thành vấn đề. Truyền chút tiên khí có thể cho cô lại chút sức. Cứ kéo
dài như thế trời cũng đã bắt đầu tối.
“Có dễ chịu chút nào không?” Anh ta thấp giọng nói bên tai cô, Thất
Diệp không nói, chỉ nhẹ gật đầu. Thanh Dương Tử tự nhiên có thể thấy
được tâm tình của cô không tốt, đổi đề tài “Trong đình tối quá, hay là
trở về phòng?”
Thất Diệp để mặc cho anh ta nâng dậy, chỉ nói thản nhiên “Đối với tôi mà nói, ở đâu cũng không có gì khác.”
Thanh Dương Tử chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nhưng mở miệng cười “Dung nhan của bạn hữu khuynh thành như vậy mà đứng ở chỗ tối, thật là
lãng phí.”
Cô cười nhẹ, để cho Thanh Dương Tử dẫn đường phía trước. Đoạn đường rất quen thuộc, cũng không có chuyện gì khác.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ thấy một tia sáng trắng bay thẳng xuống núi, ra khỏi Bích LẠc Hải.
Biết được đạo chủ Diệt Tự Cảnh đêm khuya quang lâm, Xà Quân mặc dù đã đi ngủ, lại vẫn đón chào như thường. Thanh Dương Tử vung phất trần của
anh ta “Yêu vương bệ hạ, Thanh Dương Tử đêm khuya làm phiền.”
Chẳng phải tính nhẫn nại của Xà Quân là thiên hạ hiếm có sao, anh ta
vẫn mỉm cười ấm áp như thường, giọng nói khiêm tốn dịu dàng “Đạo chủ
khách khí, thật không biết đạo chủ đêm khuya đến thăm có việc gì?”
Thăng lên làm Yêu Vương, Xà Quân vô tình đã có thay đổi lớn, càng
tiếp xúc càng cảm thấy người này vô cùng phức tạp. Đạo chủ của chúng ta
trái lại cười ha ha “Vậy bần đạo xin nói thẳng. Thượng tiên Bích Lạc
luyện công quá độ, sợ là cần bệ hạ cung cấp mấy vị thuốc hay.”
Xà Quân ngẩn ra “Luyện công quá độ? Rất nghiêm trọng sao?”
Thanh Dương Tử vẫn chú ý vẻ mặt của Xà Quân, trong lòng cũng hiểu
ngọn nguồn. Xem ra Thất Diệp quả thật chưa tới tìm Xà Quân. Nhưng anh ta trước nay ra tay thì không thu lại. Vì thế lấy lý do thương tích của
Thất Diệp lừa vài vị thuốc quý giá trong cung Yêu Vương. = =
Ra khỏi cung, trong lòng ngờ vực không thôi, trong đầu đột nhiên có một tia sáng, anh ta phi thân tiến tới một chỗ.
Mục tiêu đi đến chính là hoàng lăng của Yêu Giới, Thanh Dương Tử
tránh khỏi yêu binh giữ lăng rất dễ dàng, lần tìm vài tòa lăng mộ, rốt
cuộc tìm đến một ngôi mộ đá khí thế trước mặt. Trên bia có hai hàng chữ
to : Chiêu Thiên Địa Chi Đức, Túc Nhật Nguyệt Chi Huy (Đức sánh bằng
thiên địa, Ngời sáng cả trời trăng)
Sau đó xem tên, thì ra là mộ của Yêu Vương đời trước, Lệ Vô Quyết.
Thanh Dương Tử cúi người chạm tay vào trên mặt đất, mưa to đã nhiều
ngày, bùn đất chưa khô, quả nhiên là màu lam. Anh ta xem một hồi, đang
định đứng dạy, thấy trên khối mộ bia màu trắng, có khắc hai hàng chữ
nhỏ.
Nhìn xem thì cũng chẳng phải là mấy câu XXXX đã từng đi qua nơi này. Mà là 2 câu thơ:
Bích Lạc – Hoàng Tuyền đều khác nhau, đã không cùng đường khó đồng quy.
Bạc đầu đã thành vong niên chuyện, cỏ non gió lạnh phủ mộ bia.