Phạm vi thị vật ở đáy ao nhỏ hơn ở trên bờ, Thanh Dương Tử cố gắng
bơi trong một không gian máu nồng đặc. Đây là lần đầu tiên, anh cảm thụ
cảm giác không nhìn thấy gì, không phân biệt được phương hướng, không
phân biệt được sáng tối. Thì ra cảm giác không thấy đường là như vậy,
anh nghĩ.
Bơi được một chút, đã thấy Thất Diệp cố hết sứng ứng phó với Huyết
Ma. Có lẽ rơi vào tay cô, tên Huyết Ma này không thể nào đi lên được.
Thanh Dương Tử bơi đến bên cô, dịu giọng nói “Tiểu Thất….” Chưa kịp nói
câu tiếp theo, Thất Diệp đã xoay người đánh tới anh một chưởng. Cũng may là đạo chủ của chúng ta phản ứng nhanh, lập tức nghiêng người né tránh, nhưng chưa gì thì chưởng thứ hai đã bổ tới. Rốt cuộc, anh xác định cái
bụi cỏ này vẫn còn đang nổi giận, lập tức nín hơi từ từ lui ra. Thất
Diệp mất đi phương hướng của anh, lại quay về chiến đấu với Huyết Ma
tiếp.
Đạo chủ đứng nhìn không được, cho nên rút phất trần sau lưng, định
giúp cô một tay. Ai ngờ vừa rút phất trần, Thất Diệp lập tức phân biệt
được phương hướng của anh. Lần này ở cự ly gần, chưởng của cô bay tới
hung mãnh, đạo chủ không thể tránh khỏi, lại sợ Huyết Ma thừa cơ đánh
lén, đành phải lấy tiến làm lùi, đưa mình chịu một chưởng này vậy. Đề
phòng chưởng thứ hai của cô, anh nhanh chóng cố hết sức ôm chặt cô lại,
hai người vùng vẫy một phen, thế mà lại chìm thẳng xuống.
Huyết Ma kia hằng năm ở tại Huyết Trì này, hành động tất nhiên nhanh
hơn họ nhiều, lập tức xông đến lấy đuôi đánh vào hai người đang chìm.
Lần này đẩy hai người chìm hẳn xuống dưới đáy Huyết Trì.
Thất Diệp không nhìn thấy, chỉ biết tốc độ chìm của hai người càng
lúc càng nhanh. Mặc dù Thanh Dương Tử ôm chặt cô, nhưng mới vừa rồi bị
đuôi của Huyết Ma đánh trúng, cô cảm giác huyết khí hơi cuồn cuộn, lường trước Thanh Dương Tử đã bị trúng một chưởng của mình, lại nhận thêm một cú nghiêm trọng này, sợ rằng khó mà lạc quan rồi.
Nhưng đạo chủ chúng ta đâu chỉ không lạc quan, mới vừa rồi cái đuôi
của Huyết Ma đập vào giữa lưng anh, anh vẫn cố chịu không hộc máu. Dưới
đáy Huyết Trì, cuối cùng dĩ nhiên là một kết giới, không biết là dùng
thần lực bày ra đến thế nào, chặn lại ma khí và máu tanh. Hai người gần
như không có bất kỳ lực cản nào, cứ như vậy ôm nhau rơi xuống.
Cũng không bị hôn mê, Thất Diệp chỉ cảm thấy chất máu sềnh sệch biến
mất, thay vào đó là không khí trong lành rét lạnh, trên mặt như có gì đó lành lạnh rơi vào, sau đó hóa thành giọt nước, là tuyết.
Trên mặt đất cũng có tuyết đọng rất sâu, Thất Diệp không nhìn thấy,
cô chỉ có thể nắm lấy tuyết rơi trên mặt đất thưởng thức tỉ mỉ. Yên lặng rất lâu, cuối cùng Thanh Dương Tử cũng mở miệng “Bạn hữu, trước tiên,
cô có thể để bần đạo đứng dậy được không?”
Lúc này, Thất Diệp mới ý thức được mình đang nằm trên ngực của Thanh
Dương Tử. Cô lập tức đứng dậy, giọng nói cũng oán hận “Đừng gọi tôi là
bạn hữu, bổn tọa phúc mỏng, không xứng với tiếng gọi này của anh.”
Thanh Dương Tử cũng không giận, vẫn cẩn thận đi theo “Bạn hữu à, tức
giận rất dễ già đó. Đến đây, trời đất lạnh lẽo, cứ mặc quần áo dính máu
thế này cũng không phải là cách, bần đạo sẽ chuộc tội thỏa đáng với bạn
hữu.”
Thất Diệp không để ý đến lời nói của anh, thế nhưng anh lại phối hợp
vận công làm tuyết trong ao tan ra. Anh dùng phép làm cho nước ấm lên,
sau đó dìu Thất Diệp qua, rửa sạch máu trên người . Thất Diệp cảm thụ
được nhiệt độ của nước này, đột nhiên có ảo giác như suối nước nóng Ôn
Tuyền. Thanh Dương Tử tỉ mỉ sửa sang tóc cho cô, mái tóc đen tản ra
trong nước, biến ảo như mộng.
Bàn tay thô to của anh thình thoảng vuốt qua bên má của Thất Diệp. Có lẽ là trong nước có mùi thơm, lửa giận của Thất Diệp cũng từ từ bình
thường lại, nghe được anh thỉnh thoảng ho khan, giọng nói cô vẫn ra vẻ
lạnh lùng “Anh không sao chứ?”
Hai người rửa quần áo xong, Thanh Dương Tử đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt Thất Diệp càng nghiêm túc “Đây là đâu?”
Thanh Dương Tử lắc đầu “Bây giờ cũng không rõ nữa”
“Chẳng lẽ rớt xuống Vô Hận Thiên sao?”
“Chắc là ở gần Vô Hận Thiên.”
“Không đúng, kết giới Vô Hận Thiên, chắc chắn là phải phong tỏa tam giới, sao chúng ta có thể rơi đến đây?”
Thanh Dương Tử mím môi “Bần đạo không biết”
Thảo luận không ra kết quả, hai người quyết định đi sâu vào trong.
Bão tuyết vẫn thổi, tuyết vẫn bay lả tả như vĩnh viễn không ngừng lại.
Bản thân Thanh Dương Tử đi trước, hứng hết bão tuyết, Thất Diệp cũng cố
hết sức mới đi được. Một trận gió xoáy thổi qua, Thanh Dương Tử xoay
người lại bế cô lên.
Thất Diệp chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm ấm áp, lập tức không
tự chủ nhỏ giọng hô lên, Thanh Dương Tử nhẹ dỗ dành “Suỵt… An tĩnh đi.”
Cứ như vậy đi trong bão tuyết, đột nhiên Thất Diệp tỉnh ngộ lại
“Thanh Dương Tử, anh có chú ý là rơi vào đây, hình như phép lực cũng bị
phong ấn hoàn toàn không?”
Thanh Dương Tử gật đầu, trong giọng nói khác thường “Ừ, kết giới của Vô Hận Thiên phong ấn tất cả phép lực.”
Lúc ấy Thất Diệp không nhìn thấy, Thanh Dương Tử ở đây đã hoàn toàn
không phải là đạo chủ Diệt Tự Cảnh ngoài kia rồi. Đôi mắt của anh đã trở thành màu lam, mặt càng thâm sâu, tóc bạc xõa ra, bay phấp phới sáng
lạng, toàn thân tỏa ra tia sáng màu tím rực rỡ, ẩn chứa sức mạnh cả thần ma đều run sợ.
Anh có chút tham lam ôm lấy Thất Diệp, đi vào hang động nơi sườn dốc, hành động như vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.
Thất Diệp cảm giác mình bị đặt xuống, tiếng gió hơi nhỏ, cũng dần dần không cảm giác được tuyết nữa. Cô nhìn không thấy, nhưng cảm nhận được
vô cùng quái dị, cô có cảm giác mình như một con mồi bị thợ săn nhìm
chăm chú. Cô hơi cảnh giác nhíu mày, đột nhiên một bàn tay mơn trớn mi
mắt của cô, cô kinh sợ quát lên lạnh lùng “Thanh Dương Tử”
Trong đôi mắt màu lam tràn ngập dục vọng chiếm hữu, trong hang động
nho nhỏ, hô hấp từ từ dồn dập. Thất Diệp muốn phủi bàn tay kia, nhưng
không ngờ một cơ thể ấm áp chợt nhào lên áp đảo cô nằm trên mặt đất. Cô
không biết xảy ra chuyện gì, tại sao ở nơi kỳ quái này, phép lực lại
biến mất hết. Đột nhiên Thanh Dương Tử lại trở nên kỳ quái như vậy, cô
cảm thấy hoàn toàn bất lực. Giống như lúc đầu biết được sự thật của cuộc giao dịch giữa Xà Quân và Huyền Tự Cảnh từ nơi Cừu Nguyệt vậy.
(Khụ…. Có người hoài nghi ở đây bị xóa 800 chữ…)
Khi tỉnh lại lần nữa, Thất Diệp phát hiện mình ngồi ở một nơi khuất
gió, cô lấy làm kinh hãi, hai tay sờ lên y phục của mình, xiêm y vẫn còn đầy đủ. Chẳng lẽ vừa rồi…. chỉ là một giấc mơ đẹp thôi sao? Nhưng niềm
vui sướng chân thật như vậy, khiến cô run sợ. Cô khẽ kêu một tiếng Thanh Dương Tử, Thanh Dương Tử đã nắm lấy tay cô, giọng nói vẫn như ngày
thường “Bạn hữu đừng sợ, bần đạo ở đây.”
Thất Diệp nghe thấy tiếng lửa nổ lép bép, cô theo bản năng muốn đến
gần nơi ấm áp. Thanh Dương Tử kéo cô đến gần mình một chút, cô rất ngoan ngoãn ngồi qua, thiếu chút nữa đã dựa vào lòng ngực của anh. Tất nhiên
Thất Diệp lại cả kinh, vội vàng rụt về, Thanh Dương Tử lại ngăn cô, nhẹ
đỡ cô dựa vào lồng ngực mình “Dựa vào cho ấm chút đi.”
Thất Diệp vẫn nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ mới vừa rồi thật sự chỉ
là một giấc mộng ư? Nhưng mà… chẳng lẽ, mình lại có ý nghĩ xấu xa này
với Thanh Dương Tử ư? Mặt của cô bỗng nhiên đỏ bừng.
Sau đó cô nhắm mí mắt lại, chỉ có cô không nghe được một giọng cười
lạnh “Dùng ba phần tư nguyên thần trấn áp tôi, lại còn dám tranh thủ ra
ngoài phong lưu.”
Khi đó, Thanh Dương Tử cũng lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, anh hừ lạnh
lùng. Trên không trung đột nhiên có một trận chấn động, là ma khí phản
kháng lại thần lực kìm hãm nó. Mà chấn động này chỉ tồn tại trong chốc
lát, lại từ từ quy về yên lặng.