Trong hàng vạn hàng nghìn thần quân, nhìn một cái là có thể thấy bóng dáng kia —— Mộc Phi Huyền. Thất Diệp khẽ cười, Mục Lương Thần liền nhìn ra manh mối: “Ma Tôn, phải bắt sống tông chủ của Huyền Tự Cảnh sao?”
Thất Diệp quay đầu nhìn, một lúc lâu mới nói: “Người này bổn tôn muốn tự mình tiếp kiến.”
Mục Lương Thần chắp tay: “Dạ”
Mộc Phi Huyền khó có thể nghĩ đến bộ dáng của gốc Linh Chi nhỏ ngày
trước từ Thất Dạ Ma Tôn này. Hắn vẫn nhớ rõ đôi mắt ngập nước của cô
nhìn hắn, dáng vẻ ai cũng không muốn tổn thương. Nhưng hôm nay, cô cao
cao ở trên không trung, áo bào đen bay bay, tóc phất phới, lạnh lung sắc bén vô cùng.
“Mộc tông chủ, đã lâu không gặp, từ lúc chia tay đến nay anh vẫn khỏe chứ?” Giọng nói của cô tràn ngập khí phách vương giả, cao cao tại
thượng, võ công cũng không kém. Cơn giận của Mộc Phi Huyền trong nháy
mắt sụt giảm. Khí phách như thể chỉ càng khiến anh ta ngưỡng mộ.
Mộc Phi Huyền ở chỗ này, dĩ nhiên Tô Yên cũng sẽ ở đây. Lúc Thiên
giới triệu hồi Mộc Phi Huyền ả cũng biết đây là cơ hội tốt nhất. Chia xa với anh ta lâu như thế, ả ta cũng bắt đầu hoài niệm người đàn ông đối
với cô vô cùng tốt này. Ả nghiêm nhiên lấy thân phận phu nhân tông chủ
đi bên cạnh Mộc Phi Huyền, nhìn thấy Thất Diệp như thế, ả bĩu môi: “Ta
đã sớm nói ả là yêu nghiệt, nếu là lúc ấy chàng giống đàn ông một chút,
sao hôm nay có cái loại phiền phức này!”
Mộc Phi Huyền quay đầu lại lạnh lùng nhìn ả. Thất Dạ Ma Tôn ở phía
trước cũng cúi đầu cười: “Tôi sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ha ha, làm
sao tôi có thể để cho một con chó sống lại đi cắn bậy chứ!”
Cô mỉm cười nói ra như vậy, khiến Mộc Phi Huyền biến sắc. Gần như anh ta đứng chắn trước Tô Yên theo bản năng, sau đó quát lạnh: “Chạy về Dao Trì đi!”
Tô Yên điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta: “Huyền, chàng không thương thiếp sao?”
Trước kia lúc cô làm nũng, Mộc Phi Huyền luôn động tâm. Mà nay cô
dùng cái vẻ mặt tinh khiết vô tội này nhìn anh, anh lại chỉ thấy buồn
bực, nhưng cũng không muốn Thất Diệp tổn thương ả. Dù sao cũng đã yêu ả
bao nhiêu năm, nên đã hình thành thói quen bảo vệ cho ả. Huống chi Thất
Dạ Ma Tôn giờ đã không còn là cây cỏ lương thiện ngày xưa. Tô Yên rơi
vào tay cô ấy sẽ có kết quả gì, anh ta không dám nghĩ đến.
Lúc Thất Diệp ra chiêu anh vội đẩy Tô Yên ra sau, để Thất Diệp đánh với anh.
“Thiên đế bệ hạ, Mộc tông chủ này vốn là thân thể phàm thai, sợ là
không đối phó được lâu đâu.” Ở Dao Trì, chúng tiên khổ não. Thiên đế
cũng rất phiền não: “Tích nhi, vết thương của Tư Chiến Thượng Thần thế
nào rồi ?”
“Dạ. . . . . .” tiên tỳ ở trong góc Dao Trì hơi kinh hoàng: “Tư Chiến Thượng Thần nói. . . . . . Ngài ấy không sao xuống đất được.”
“Xà Quân bên Yêu giới nói như thế nào?”
“Yêu Vương nói Thất Dạ Ma. . . . . . Khụ, yêu nghiệt Thất Diệp này có máu của Đế vương Yêu giới ở trên người, thuật pháp của yêu giới không
có cách nào đả thương cô ấy. Hắn nói hắn thật sự có lòng nhưng không có sức.” Tiểu tiên tiếp tục có gì nói nấy: “Hắn còn nói xin bệ hạ giữ gìn
thật cẩn thận di thể của Lệ Vô Quyết bệ hạ, nếu không. . . . . .”
“Nếu không cái gì?”
“Nếu không. . . . . .”
Thiên đế vỗ bàn ầm lên: “Nói!”
“Nếu không thì cũng sắp có thể thấy tam giới đổi chủ rồi!”
Chúng tiên: =
Sau đó Thiên Đế oán thầm: Xà Quân ngươi là tên hạ lưu, đã không giúp còn dảm rủa chúng ta, vân vân.
Trên dưới hỗn loạn, hạnh phúc nhất có thể là Phong ma đại nhân. Ngày
ngày uống rượu nghe hát, có mĩ nhân hầu hạ bên cạnh hầu hạ. Mấy ngày nay cơn đau do máu Xích Hàn Long được xưng tụng là độc có thể giết cả tam
giới cũng đã bớt nhiều.
Xuân về hoa nở, bởi vì Bích Lạc Hải là nơi Thất Diệp thường xuyên tu
tập Mộc Xuân Phong nên cây cỏ nở hoa xanh tốt cũng không đúng mùa. Cô
vừa đi thì cỏ cây cả núi đã thất thường, rồi cùng lúc nở loạn xạ. Cho
nên mọi người có may mắn thấy mùa xuân mà bạch dương rụng lá, rồi quả
hồng cũng đỏ như mông khỉ, cây cối thi nhau ra quả.
Lan Y ngồi gảy đàn rất hay, thường ra chiêu đãi lỗ tai của Phong Ma
đại nhân, thi thoảng cũng hát một ít câu dân ca. Phong Ma đại nhân thân
trúng độc máu Xích Hàn Long bị khóa trên giường mấy tháng nhưng tăng cân vùn vụt.
Dĩ nhiên anh cũng là một diễn viên rất tận tụy. Danh nghĩa người yêu
trong nửa kháng cũng không phải làm không, không ra ngoài được, cho nên
khó tránh được. . . . . . Khụ, tốn thời gian ở trên giường nhiều hơn, vì cá nước thân mật hài hòa nên Lan Y sau mỗi đêm xuân phong cứ có tư thái xinh đẹp như vậy, vô số tiểu yêu ở Bích Lạc Hải cả ngày cứ nhìn trộm
cô.
Một ngày lại một ngày, món ăn của cô càng làm càng ngon, Phong ma đại nhân rốt cuộc cũng có lương tâm phát hiện, cầm tay cô dịu dàng: “Làm
như vậy mệt chết” bàn tay thon dài của anh mơn trớn tóc đen của cô:
“Nuôi ta kỹ như vậy, sau này không có nàng thì làm sao bây giờ.”
Vốn là một câu nói giỡn, đột nhiên lại nói đến biệt ly, cảnh xuân tươi thắm không không tránh khỏi sầu não.
Lan Y vẫn mỉm cười: “Thời gian quá ngắn, ta chỉ muốn đem tất cả tốt
đẹp của cả đời cho chàng, ngày sau nhớ tới, ít nhất sẽ không có cái gì
tiếc nuối.”
Phong ma ghé mắt ra ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, gần tới lúc chia
tay, dù là ma mấy vạn tuổi, cũng khó tránh khỏi sầu não, nhưng mà lời
nói ra cũng vẫn vô tình: “Kính xin Lan Y thủ tín.”
Lan Y mở miệng, lại khôi phục nụ cười dịu dàng như nước: “Tối hôm qua ta giúp cô ấy lau thân thể, cô ấy rất tốt. Có thể là Bích Lạc hải cỏ
cây rất nhiều, nên tay phải bị muỗi đốt có vết hồng. Ta đã bôi thuốc
rồi. Tục mệnh hương lúc đầu cũng hết rồi, ta đã đổi cây mới. . . . . .”
Cô vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, trong lòng Phong ma đại nhân
cơn đau mơ hồ, anh cười lớn rồi nói: “Người đang trên tay nàng, ta không có gì không yên lòng .”
Người đang trên tay nàng, tất nhiên ta yên tâm. Nhưng mà nàng phải ở trong tay ai, ta mới có thể yên tâm?
Lan Y. . . . . . Biết rõ chỉ là một màn kịch, vì sao nhất định phải nhập vai như thế, để cho hai bên diễn trò cùng tổn thương?
Yêu nhau đã có kì hạn, nên mọi chuyện đều cực kì coi trọng. Cho nên
không có khác biệt, không tranh cãi, cũng không có cơ hội chán ghét
nhau. Tất cả đều loại bỏ, chỉ còn nhân nhượng yêu chiều.
Trong lúc rãnh rỗi, Lan Y cũng sẽ nằm trong ngực anh, nói cho anh
nghe những chuyện lý thú khi nhỏ. Phong ma đã sớm mất đi trí nhớ lúc
nhỏ, sống quá lâu rồi, cũng chẳng nhớ kĩ nhiều thứ.
“Khi còn bé mẫu thân thích ăn Hồng Lăng, phụ thân liền đào rất nhiều
ao ở trong phủ, trông đầy một ao.” Tinh thần của cô rất tốt, ánh mắt hồn nhiên: “Ta thích xuống nước chơi, có đôi khi khiến cho mặt mày lem
luốc, mẫu thân lại ầm ĩ đòi lấp ao. Đến lúc phụ thân muốn lấp thật thì
người lại không nỡ.”
Phong ma lặng yên nghe, đột nhiên hỏi: “Phụ thân của nàng, nhất định là rất yêu mẫu thân của nàng?”
“Đúng vậy. Mỗi khi đến lúc Hồng Lăng chín, phụ thân tự mình bóc rất
nhiều, tiên thuật của người vốn rất cao, nhưng chuyện này lại chưa từng
dùng tiên thuật, luôn tự tay hái từng chút một. Nhìn thấy ta và mẫu thân ăn, người sẽ rất vui vẻ. . . . .”
Ánh mắt của cô hơi sâu thẳm: “Mỗi lần buổi tối trước khi ngủ, họ sẽ
ôm ta nhìn ánh sao trên Thiên Hà, kể rất nhiều chuyện xưa của người phàm và thần tiên. Ta thường xuyên nghe họ nhắc đến chàng và Tư Chiến Thượng Thần.”
“Hả?” Đột nhiên Phong ma kinh ngạc. Anh biết nhắc tới mình thì chẳng
có chuyện tốt, liền cười nhạt đánh trống lãng: “Vậy cha mẹ nàng nói đúng với sự thật hay nói bậy bạ?”
Đôi tay trắng như phấn của Lan Y đập vào vai anh: “Còn không phải là nói thật sao.”
Phong ma đại nhân cúi đầu che môi của cô lại: “Vậy mà bây giờ nàng
còn cam tâm tình nguyện rơi vào tay người xấu là ta?” Lan Y núp ở trong
ngực anh, lặng yên mặc anh làm gì thì làm.
Thất Diệp ở Nam Thiên Môn lại gặp Lan Y vội vã chạy tới, cô cúi đầu
nói ra thỉnh cầu của mình, chính Mạc Hồ ở sau Thất Diệp cũng ngẩn người. Thất Diệp vỗ về Dao Phi trên tay, một lúc lâu mới mở miệng: “Lan Y, độc của hắn tôi đã giải gần xong. Chính quyền của Ma Tộc đã ổn định. Tôi
cũng chẳng cần người này nữa, muốn giữ muốn thả là do cô. Chỉ có điều,
tôi hi vọng cô nghĩ kĩ, phóng sinh là hành động không xấu. Nhưng khi thả hắn đi, cô sẽ không thể gặp lại hắn nữa.”
Lan Y cúi thấp đầu, cười nói: “Cho dù có khóa chàng lại, có thể ngày
ngày nhìn thấy, nhưng trái tim, cũng không có tôi ở trong lòng. Tiểu
Thất, cám ơn cô.”
Thất Diệp nhăn mặt: “Đừng cám ơn tôi, tương lai cô không hối hận là được.”