Tiếp theo là Hội Bàn Đào ngàn năm mới có một lần của Vương Mẫu nương
nương. Tiên giới đã vài lần phái người đến ngọn núi Nguyệt Lãng, thượng
tiên Bích Lạc đều chỉ cho một câu trả lời chắc canh cho họ mang về:
không đi.
Tiên giới thật sự không còn cách nào, cũng may sao Thái Bạch tinh
quân xưa nay có quan hệ tốt với Thanh Dương Tử. Vì vậy vị thượng tiên
này mới mở miệng nhờ Thanh Dương Tử, nói rằng dù sao cũng là Hội Bàn Đào của Vương Mẫu, nếu cô không đến thì mặt mũi cả tiên giới biết để ở đâu?
Lúc Thanh Dương Tử trở lại ngọn núi, cảnh sắc đã khác trước kia. Dưới chân núi là cửa của biển Bích Lạc, tiểu yêu giữ cửa không biết anh là
ai, thấy đạo sĩ này quần áo giản dị, cả người chẳng đeo miếng ngọc nào,
khó tránh khỏi có chút coi thường trong lúc nói chuyện. Một tiểu yêu phi thân lên núi bẩm báo, còn một yêu ở lại giữa cửa.
Thanh Dương Tử đàng hoàng đứng đợi ở ngoài cửa hai canh giờ, vốn là
một kẻ có tính nhẫn nại thiên hạ vô song, thế mà cũng suýt mất kiên
nhẫn, đến lúc đó thì cái cây cỏ kia mới đi xuống.
Thanh Dương Tử cố gắng để tỏ ra hòa ái một chút: “Sao nào, chuyện có
biết bần đạo hay không. . . . . mà thượng tiên Bích Lạc cần phải suy
nghĩ đến tận hai canh giờ à?”
Cây cỏ này vô tội lau cái trán đầy mồ hôi: “Gia chủ đáp vô cùng nhanh nhẹn.”
Thanh Dương Tử nhìn mặt trời ngã về tây một chút: “Chẳng lẽ là bần đạo nhớ lầm giờ?”
Cây cỏ này lẩm bẩm: “Gia chủ luôn rất thích sống ở đỉnh núi cao nhất, đi lên một canh giờ, đi xuống một canh giờ, đời này tôi còn chưa đi con đường nào dài như thế. Ngay cả trà tôi cũng chẳng được uống một hớp,
thế mà người đã oán trách rồi. . . . . .”
Rốt cuộc Thanh Dương Tử hiểu rõ tại sao Thái Bạch tinh quân kia lại
giao cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này cho mình. . . . .Anh thấy
hai cây cỏ mặc dù đạo hạnh non kém nhưng làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ,
khẽ vung phất trần: “Thật sự là. . . . . . Quá, vất vả, rồi, hiện tại
bần đạo có thể lên được chưa?”
Cây cỏ toét miệng cười, vô cùng dứt khoát đáp hai chữ: “Không được”
Thanh Dương Tử hít thở sâu một hơi, tức giận hỏi: “Nguyên nhân?”
“Gia chủ nói người cũng không biết một vị Thanh Dương Tử nói năng dài dòng, mời đạo trưởng về cho.”
Thanh Dương Tử che ngực, một hồi lâu đột nhiên chỉ tay sang bên phải, kêu lên đầy sợ hãi: “A, cháy rồi kìa! ! ! !”
“Ở đâu?” Hai tiểu yêu vừa nhín theo hướng ngón tay anh, nhưng chỉ
thấy nắng ấm, không hề thấy lửa cháy. Vừa quay đầu thì đã không thấy
bong dáng Thanh Dương Tử đâu.
Gió nhẹ hiu hiu, có một cái bóng trắng bay dọc theo ngọn núi, vừa đi
vừa nói thầm: “Bằng hữu à, Thanh Dương Tử lần đầu không làm theo quy củ
của người, người hãy chuẩn bị cho bần đạo trà Ô Long. . . . . .”
Ở trên đỉnh ngọn núi có một cái đình nhỏ. Lần này Thất Diệp cũng
không ngạc nhiên, ngồi trong đình pha trà, hương trà tỏa khắp gian
phòng. Thanh Dương Tử ngồi xuống bên cạnh cô, cô nhìn anh nhưng cũng
không ngăn cản. Thanh Dương Tử rón rén cầm một chén trà, chén làm bằng
trúc chế tạo xinh đẹp, nước trà màu hổ phách, lúc uống vào cả cổ họng
tràn ngập mùi trà thuần khiết. Thanh Dương Tử cảm thấy lần này ít nhất
cũng đợi không uổng công. . . . .
“Tôi có nói mời anh uống sao?” Thậm chí Thất Diệp không hề quay đầu,
Thanh Dương Tử cười gượng: “Chuyện này, bằng hữu, nước trà này vốn vô
chủ. . . . . .”
Thất Diệp nhíu mày: “Anh có đức hạnh không đấy?”
Thanh Dương Tử tiếp tục cười gượng, sau đó cầm lên một chén khác.
“Tiểu Thất, sao cô lại tu tiên vậy?” Thanh Dương Tử uống cạn nước trà trong chén, ngồi một lúc liền hỏi.
“Muốn trở thành tiên sao.” Khi anh nói lời này thì Thất Diệp ngẩng
đầu lên, nhìn Thanh Dương Tử rất kỳ lạ. Mặc dù biết rõ cô không nhìn
thấy, Thanh Dương Tử vẫn chú ý đến thần sắc kì quái trên mặt cô. Anh lơ
đễnh hỏi: “Tại sao lại muốn trở thành tiên vậy?”
Thất Diệp nghiêng đầu một lúc: “Có lẽ. . . . . . Là hy vọng sống bình an, không có kẻ thù thiên nhiên, không có côn trùng, không có người hái thuốc, không bị người ta bứt lá ăn sống, không cần lo lắng bị dùng làm
thuốc, cũng không cần giống như rất nhiều đồng loại một nửa cho vào cá
hấp, một nửa làm cua kho tàu.”
“Tiểu Thất, cô đã từng thấy Tiên cảnh chưa?” Thanh Dương Tử lại đổi một ly trà, Thất Diệp nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cảnh thần tiên thật sự, không có bốn mùa . Có lá thông rơi khắp rừng núi, lá cây trên mặt đất tạo thành thảm thật dày, vô cùng mềm mại, dẫm
lên sẽ có tiếng vang sột soạt. Ngày ngày dường như đều không có màu sắc
nào khác, chỉ có vân hà rực rỡ, hoặc là vàng óng, hoặc là đỏ rực, chỉ
cần cô ngẩng đầu lên, ánh mặt trời màu vàng sẽ phủ kín người cô.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết mùa hạ, khi tuyết rơi xuống rồi, mỗi
một cây cỏ lại như tượng đá hay ngọc thạch khắc thành, nước hồ cũng bị
đóng băng, trông như một khối lam bảo thạch. Trên tuyết có dấu chân nhạn và hươu nai như một bức tranh. Hạc và Kỳ lân sẽ cào lớp tuyết trên mặt
hồ ra, bởi vì nhìn lên đó sẽ thấy thấp thoáng bong dáng của chúng.”
Giọng nói của anh rất thấp, Thất Diệp đột nhiên tưởng tượng ra cảnh
tượng tiên giới khi mình tu tiên. Nơi đó nhất định sẽ có những đám mây y hệt lụa mỏng, bốn mùa luôn có mùi hoa thơm. Tất cả mọi người đều bay
đi, vào lúc chiều muộn, bọn họ có thể đứng trên mây, nhìn đủ loại quấn
quýt si mê trên trần thế. Khi đó cảm thấy nơi ấy thật xa xôi, nhưng ngày hôm nay lúc nó đã ở ngay trước mắt, tại sao. . . . . .
Một hồi lâu, cô nổi giận nói: “Không đi, dù sao tôi cũng không nhìn
thấy!” Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn Lan Y một chút, Lan Y cũng rất thức thời, đi vào một cái đình khác phía sau đám cây.
Thanh Dương Tử cầm cổ tay của cô cách ống tay áo, cô cũng không rút
về nên liền chạm vào một cây gậy bằng ngọc bóng loáng, Thanh Dương Tử để mặc cho ngón tay cô khẽ vuốt ve: “Chuôi cây phất trần này là do băng
tinh bên hồ chế thành.” Giọng nói của anh càng thấp hơn, dẫn tay nàng đi lên trên: “Tơ bạc phía trên này, là rút ra từ ánh trăng. Tôi dùng chút
thuật pháp kết tinh lại, tuy cô không nhìn thấy, nhưng có thể sờ được
đúng không?”
Thất Diệp nhè nhàng cầm sợi tơ bạc vào tay, sợi tơ lại như nước bướng bỉnh tuột khỏi đầu ngón tay cô. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Đến lúc đó anh cũng giúp tôi rút ra một chút nhé?”
Thanh Dương Tử nói như chém đinh chặt sắt: “Không thành vấn đề.”
Lúc Lan Y đưa Thanh Dương Tử đi nghỉ ngơi, Thất Diệp vẫn ngồi trong
đình, tâm ma trong lòng cô đã lâu không mở miệng đột nhiên nói: “Phất
trần của hắn được chế tạo từ ánh trăng và băng ở tiên giới.”
Thất diệp tò mò: “Chuyện này có gì lạ sao?”
Tâm ma tự lẩm bẩm: “Nhiều năm trước hắn dùng một thứ binh khí như thế đánh tan tôi và Huyết Ma. . . . . .”
Buổi tối Thanh Dương Tử được an bài ở một gian tịnh xá, anh cũng mệt
mỏi, lại muốn ngủ an lành ở trên giường một đêm, nhưng lại mất ngủ. Vì
vậy đạo trưởng của chúng ta liền đứng lên nhìn trái nhìn phải. He he,
vừa nhìn một cái, anh đã thu hoạch không nhỏ. Linh thảo sinh trưởng trên ngọn núi này thật là không ít. Ngày trước nơi này vô chủ cũng không
thấy, bây giờ có chủ rồi mới phát hiện: trước kia thật sự là lãng phí
quá ~! ! ! =
Cả đêm bận rộn.
Ngày thứ hai Lan Y rất ngạc nhiên khi thấy đạo trưởng vốn nên nghỉ
ngơi ở trong phòng lại ngồi ngay lưng chừng núi đào bới cái gì, Thanh
Dương Tử cười khan vỗ tay xuống đất: “À. . . . . . Độ ẩm của đất rất
cao, xem ra hôm nay có mưa.”
Lan Y rất ngạc nhiên, thì ra là còn có loại dự báo thời tiết thế này. =
Đương nhiên là nếu muốn tham gia Hội Bàn Đào, thì không thể không
mang theo quà. Nhưng mà Thanh Dương Tử dùng đầu ngón chân để suy nghĩ
cũng biết cô Thất Diệp này là người tuyệt đối sẽ không mang quà tặng gì
cả. Có điều đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta luôn hiểu được thời
thế, cho nên anh gọi Lan Y và Mạc Hồ đến, nói sơ qua tình huống.
Lan Y nhăn mày: “Đạo trưởng ngươi có chủ ý gì à?”
Thanh Dương Tử vung phất trần: “Mạc Hồ cậu có biết múa kiếm không?”
Mạc hồ ôm kiếm: “Tạm được.”
“Vậy thì đúng rồi, đến lúc đó cậu nói cậu là vũ công do tùy tùng của thượng tiên Bích Lạc tìm đến, múa kiếm đại là được rồi. Đó, đúng rồi,
phải có một cái tên kiêu kiêu nữa, ừ, gọi là Nhật Xuyên Cương Phản nghe
hay lắm.”
“Nhật xuyên tấm thép? ? ? ?” Mồ hôi lạnh liền túa ra đầy gáy Mạc Hồ:
“Thép tấm sợ là khó tìm, đạo trưởng, đổi một tấm gỗ có được không?”
Thanh Dương Tử nghe xong liền ngã xuống đất.