Hai người ở đỉnh núi, đàm luận về nhân gian phù sinh một lúc mà đã
hết nửa ngày. Lan Y và Mạc Hồ ở trong hang núi ngưỡng mộ hai người. Hai
bóng dáng áo bào một trắng một đen, cùng bó gối ngồi cạnh nhau, tựa như
một bức tranh sơn thủy, sắc trời đỏ vàng chiếu xuyên qua tầng lá xanh
xuống các loại hoa cỏ, đối chọi gay gắt với bầu trời xanh thẳm đến chói
mắt, gió núi nhè nhẹ thổi, không nói rõ là cảnh đẹp vì ai.
Bữa ăn tối vô cùng thịnh soạn, đạo chủ vừa ăn vừa chật lưỡi: ”Bạn
hữu à, một bữa cơm này của cô đủ trả sinh hoạt phí cả năm của tôi đấy.”
Mạc Hồ rất tự giác không đứng bên cạnh Thất Diệp, Lan Y mang thức ăn lên rồi cũng lui xuống. Thật ra hai người đều nhìn ra được, mấy ngày nay
tính tình Thất Diệp đã thay đổi rất nhiều, có đôi khi cả ngày cả ngày
không nói lời nào. Nếu như Thanh Dương Tử ở đây. . . . . . biết đâu có
thể khá hơn một chút. Vì thế nên cũng hi vọng anh đến nhiều hơn.
Đạo chủ dường như thấy không có ai khác, đành phải không thể làm gì
hơn là cầm đũa giúp cô gắp đồ ăn, từ trước đến nay hắn vẫn quen làm thế, thật ra cũng chẳng cố kị gì.
“Cá này. . . . . . Hmm, nhìn qua rất đặc biệt, thử một chút xem.” Anh cầm đũa chọc vào đĩa cá, vừa gỡ xương rồi gắp cá vào chén của cô.
Thất Diệp trầm mặc một lúc, rồi từ từ gắp lên cắn một miếng. Thanh
Dương Tử nhìn cô ăn rất ngon lành, liền gắp một miếng cá đã gỡ xương vào chén cô nữa.
“A, giò thủy tinh* này có màu sắc cũng rất đẹp này, bạn hữu ăn thử một chút xem.”
“Ôi, món cải trắng dấm dường này cũng không tệ, nào , cô cũng ăn thử
một miếng.” Thế mà anh lại quên mất mình đang ở Bích Lạc hải của người
ta, trái lại càng giống chủ nhân, thấy cái gì mình thích lại gắp cho cô
một miếng. Đúng lúc đưa nước trà cho cô, đợi cô uống xong lại cầm lấy
chén cất đi. Thất Diệp không nói cho anh biết cách bố trí bàn ăn này,
nhiều năm qua như Lan Y vẫn bố trí y như thế, ngay cả cây tăm cũng không nhầm vị trí.
Ăn xong một bữa, Thất Diệp vẫn lặng im, Thanh Dương Tử gắp cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó. Cho nên đạo chủ của chúng ta cuối cùng cũng thấy không được tự nhiên liền hỏi: “No rồi à? Có muốn ăn thêm cơm nữa hay
không?”
Thất Diệp lắc đầu, thật ra thì hiện tại mỗi ngày cô cũng chỉ uống
một ít nước trà và ăn trái cây. Chẳng qua là Thanh Dương Tử gắp cho cô,
nên cô không cự tuyệt mà thôi. Đạo chủ lấy khăn tay đưa cho cô: “Ăn no
rồi thì lau miệng đi.”
Thất Diệp nhận lấy khăn tay, cuối cùng cũng mở miệng: “Lần này anh ở đây bao lâu?”
Đạo trưởng Thanh Dương Tử để đũa xuống, cũng không cầm lấy phất trần: “Việc này, bạn hữu, bần đạo vừa mới khỏi bệnh, sao cô lại mong đuổi bần đạo đi?”
Thất Diệp ngẩng đầu, ánh mắt của cô không nhìn thấy, nhưng mà lại
phát ra ánh sáng chói chang đến từ dạ minh châu cũng không bằng: “Nếu
tôi bảo anh ở lại, anh sẽ ở lại sao?”
Đạo chủ nhướng mắt lại nhìn thấy cặp mắt sáng đến khó lường kia, đột
nhiên cả kinh, tim đập thình thịch: Chẳng lẻ năm trăm năm trước mình và
thượng tiên Bích Lạc này có gian tình?
Vừa nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh đã túa ra. Không thể nào. . . . . .
Không khí đột nhiên lúng túng, đạo chủ của chúng ta đột nhiên cảm
thấy như đang ngồi trên cái ghế quá nhọn, ngồi cũng ngồi không yên. Lúc
Lan Y đi vào thu dọn, cuối cùng anh cũng nắm được cơ hội, đứng dậy làm
ra vẻ lễ phép nói: “Cảm ơn thượng tiên đã chiêu đãi, Thanh Dương Tử cảm
kích khôn cùng. Nhưng nay Thanh Dương Tử có chuyện quan trọng, không
quấy rầy thượng tiên nghỉ ngơi nữa.”
Anh cho là Thất Diệp ít nhất cũng sẽ nói một lời giữ lại. Ngay cả mấy kẻ không có đầu óc ở Diệt Tự Cảnh dù có lấy cớ như vậy nhưng cũng không thể đuổi người ta ra ngoài, không ngờ là Thất Diệp chỉ lặng yên ngồi
thẳng, không đứng lên, cũng không nói gì.
Cuối cùng anh thi lễ nói: “Bần đạo cáo từ.”
Không đợi Lan Y nói chuyện, anh vội vàng đi, bộ dáng rất nhanh, vèo
một cái đã ra khỏi Bích Lạc hải, mà ánh mắt người kia hư vô lại đi thẳng vào trong tim anh, dù thế nào cũng không biến mất.
Bên kia Lan Y có chút tiếc hận: “Khó khăn lắm mới đến, nói được có
hai câu đã vội vàng đi là sao.” Một hồi lâu rồi lại vui mừng lên: “Hì,
không nghĩ tới lần này cái tật xấu mượn gió bẻ măng của anh ta cũng đã
được chữa hết!”
Đạo trưởng Thanh Dương Tử vẫn cố nhịn không đi đến Bích Lạc hải, anh
vẫn du lịch khắp nơi, bốn biển là nhà, luôn luôn ở trên đường.
Dân chúng trong thiên hạ, trừ người trong cung Trường Sinh của anh,
thì khi hình dung anh đều là khen ngợi, ví dụ như chánh khí nghiêm nghị, lòng chứa cả thiên hạ vân vân.
Thời gian như nước chảy mây trôi. Đảo mắt đã hơn mười năm, nếu như
Lan Y không tới tìm anh, có thể anh đã quên cái chỗ Bích Lạc hải này
rồi, cũng quên mất ánh mắt sáng ngời của cô lúc từ biệt.
“Đạo chủ, anh có thể đến Bích Lạc hải một chuyến hay không? Thăm chủ
nhân nhà tôi một chút được không?” Đây là câu đầu tiên Lan Y nói khi tìm được anh ở một trấn nhỏ nơi biên thùy.
Phản ứng của anh là bật cười: “Tiểu cô nương, bần đạo không phải là
đại phu, nếu chủ nhân nhà ngươi thân thể có bệnh, bần đạo đi cũng uổng
công.”
Ánh mắt Lan Y đột nhiên tràn đầy bi thương: “Nếu là năm trăm năm trước, nhất định anh sẽ đi .”
Thanh Dương Tử không thích ứng với ánh mắt của Lan Y, giọng nói rất
thấp, nhưng từng chữ từng câu đều lộ ra sự kiên quyết: “Nhưng là cô cũng thấy đấy, Thanh Dương Tử hiện tại, cũng không phải là Thanh Dương Tử
của năm trăm năm trước. Nếu như Thanh Dương Tử của năm trăm năm trước
đã làm gì cho cô ta không muốn xa rời, như vậy là khi đó hắn đã sai lầm
rồi.”
“Nhưng mà anh không biết cô ấy hiện tại sống như thế nào! Cô ấy. . . . . .”
“Dù nói thế nào cũng là thánh ma, có chuyện gì cũng phải chấp nhận. Cô trở về đi thôi.”
Anh xoay người, giọng nói kiên quyết, thật sự không muốn cùng người
kia bắt đầu lại mối quan hệ đã kết thúc. Lan Y cũng chưa đi, cô gối quỳ
trước mặt anh, đây chính là tử huyệt của người đàn ông này.
Anh cảm thông toàn bộ thiên hạ.
Quả nhiên Thanh Dương Tử xoay người đỡ cô: “Cô làm cái gì vậy!”
“Tôi chỉ là hy vọng ngài đi nhìn cô ấy một chút, chỉ nhìn thôi. . . . . .”
Thanh Dương Tử mím môi lắc đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn, cứ tiếp tục dây dưa, chỉ là tăng thêm đau khổ cho cô ấy. Trở về đi thôi.”
Lan Y đành phải trở về. Đêm hôm đó, vào lúc nửa đêm, Thất Diệp đi
trên con đường dưới ngọn núi Nguyệt Lãng ở Bích Lạc hải. Đôi mắt màu tím phát ra ánh sáng bức người, đây là đôi mắt của ma. Vô số tiểu yêu đã bị đả thương dọc đường đi, lúc Lan Y đuổi đến nơi, cũng bị cô đánh một
chưởng, thiếu chút nữa rơi ra khỏi núi Nguyệt Lãng, may mà Mạc Hồ đỡ
được.
Tu vi của Mạc Hồ cũng không cao, trong trường hợp này làm sao có thể
là đối thủ của cô được, tiếp được hai chưởng đã phun máu tươi. Lan Y kêu Thất Diệp rất thê lương, nhưng cái bóng đen kia cứ thế chạy ra ngoài.
Dao Phi bay xuống từ trên núi, kêu lên hai tiếng the thé, đột nhiên lao
xuống, mổ một cái vào cái cổ trắng như tuyết của cô, máu tươi liền chảy
ra.
Con ngươi của Thất Diệp từ từ giảm ánh tím, cô thở dốc một hơi, vội
vã chạy tới xem xét Lan Y. Lan Y chỉ bị lực chưởng đánh phớt qua, không
có gì đáng ngại. Mạc Hồ thì tương đối thê thảm, thiếu chút nữa bị cô
đánh cho vỡ hết cả lục phủ ngũ tạng.
Cũng may Mộc Xuân Phong của cô cũng có tu vi nhất định, thi triển hai lần là đã khôi phục bảy tám phần. Lan Y nhìn thấy cổ cô vẫn đang chảy
máu, cầm khăn tay lau giúp cô, cô lại đờ ra, dường như không cảm thấy
đau: “Đừng động tới nó, đau có thể làm cho tôi thanh tĩnh chút ít.”
Lan Y không dám nói cho cô biết mình đã đi tìm Thanh Dương Tử. Cô
biết Thất Diệp đã lâu rồi không thể chợp mắt, sức mạnh của Tâm Ma ngày
càng mạnh hơn, thậm chí cô còn lo lắng có thể một ngày nào đó Tâm Ma sẽ
hoàn toàn chiếm cứ thân thể này.
Cô cũng không sợ chết, cô chỉ muốn Thất Diệp sống tốt. Nếu như cuối
cùng đến hồn phách cũng bị giam cầm không tài nào khống chế thân thể,
vĩnh viễn không được giải thoát, thì sẽ cảm thấy thế nào đây.
Thất Diệp vẫn tựa vào bên giường, cô không dám ngủ, nếu như ngủ thiếp đi, có lẽ tâm ma lại muốn quấy rối. Nếu để cho hắn chiếm cứ thân thể
này trong thời gian quá dài, rất có thể cô sẽ không đoạt được nó trở
lại. Trong mắt không có một tia sợ hãi, lâu lắm rồi cô không hề chợp
mắt, không dám thất thần, cảm xúc căng thẳng quá lâu làm cho một số thứ
đã gần như hỏng mất.
Thật sự không có cách nào, Mạc Hồ lại đi tìm Xà Quân. Xà Quân rất nhanh đã chạy tới.
“Tiểu Thất?” Xà Quân ở dưới đỉnh Nguyệt lãng khẽ gọi một tiếng, chẳng qua phảng phất như bao chứa đam mê giấu kĩ rất nhiều năm, gió thổi lên
áo bào trắng của anh, dải lụa ở bên trên che lên miếng ngọc đen ở thắt
lưng hơi rung động, dường như những năm qua vẫn như vậy.
Mỗ Thảo vẫn an tĩnh ngồi ở vách đá, thật lâu thật lâu sau cô mới ngẩng đầu: “Đứng lại. Đừng tới đây.”
“Ta rất lo lắng cho nàng, ” Xà Quân đứng ở chỗ cũ, hắn nhớ tới đêm đó trước căn phòng nhỏ dưới ánh trăng, Mỗ Thảo cười đến thương tâm như
thế, giọng nói lại có chút nghẹn ngào: “Những năm qua, vẫn, vẫn rất lo
lắng cho nàng.”
“Ha ha. . . . . .” Người ngồi trên vách đá cười, tiếng cười rất khẽ,
nhưng lộ ra vẻ quái dị không nói ra lời “Có phải anh còn muốn nói anh
luôn luôn yêu cô ấy hay không? Có phải anh còn muốn nói hiện tại anh rất hối hận hay không? Có phải anh còn muốn nói cho cô ấy biết sau này anh
sẽ đối tốt với cô ấy hay không? !”
Mái tóc dài của cô xõa ra, một nửa thả xuống che đi một nửa gương
mặt, lời nói quái gỡ thần bí tới không ngờ. Xà Quân để ý thấy trong con
ngươi của cô có màu tím mơ hồ, rất nhanh đã nhạt dần đi: “Xà Quân anh đi đi, trước khi tôi đổi ý.”
Ngữ khí của cô rất nhạt, lại như là tuyên bố, phảng phất có bộ dạng tất cả tính mạng đều ở trong bàn tay cô.
Xà Quân dợm tiến lên một bước, mới nhìn rõ vết thương vô cùng kinh
khủng ở trên đầu ngón tay của cô, thất sắc nói: “Tiểu Thất, nàng. . . . . .”
Thất Diệp quay đầu lại, không nhìn thấy hắn, nhưng là cô vẫn còn có
thể nhớ được hình dạng của hắn. Nói vậy, vẫn là trong mắt mang theo vẻ
quan tâm kia, vẫn là vẻ mặt dịu dàng kia, vẫn là ánh mắt làm cho cô có
ảo giác là hắn yêu cô kia.
“Xà Quân, ” giọng nói của cô vẫn bình tĩnh: “Nếu như tôi thật sự thành ma rồi, nhớ kỹ đừng xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Cô từ từ kéo ống tay áo xuống che đi vết thương ở đầu ngón tay, rồi
chậm rãi nói tiếp: “Đi đi, sau này cũng đừng quay lại. Nghe giọng nói
của anh, tôi lại đau lòng.”
Gió thổi tung mái tóc đen của cô, dung nhan vẫn như lúc đầu, thần sắc lại đạm mạc như thế. Xà Quân xoay người , có giọt nước mắt chảy xuống,
rơi vào bùn đất của ngọn núi Nguyệt Lãng.
Đó là một giọt nước mắt của rắn.