Hai người nán ở Giả Ẩn Trì hết nửa tháng. Theo tính tình của đạo chủ, thì chắc chắn không sống được. Thế mà lần này anh lại không cảm thấy
khó khăn, đợi khi ra khỏi ao này, linh lực của Thất Diệp sẽ vượt xa tâm
ma, tạm thời không có gì đáng ngại.
Quan hệ của hai người cuối cùng sau nửa tháng cũng chính thức được xác định, hơn nữa là danh xứng với thực .
Lúc ra khỏi thiên giới, Dao Phi còn chạy đi từ biệt con chó đen kia.
Mặc dù quen biết không lâu, cũng không phải hiểu biết sâu sắc, nhưng dù
sao nó cũng không có nhiều bạn bè. Chó đen nhìn nó bay đi, thậm chí còn
quên mất chức vụ của mình là trông nhà cho Thiên giới, không cho phép
người lạ đột ngột xông vào.
“Ngao Quy. . . . . .” Nó lại gọi cái tên này.
Từ đó về sau, chó đen của Nhị Lang Thần bắt đầu học nói tiếng người,
nó luôn lặp lại một câu “Ta tên là Hạo Thiên.” Những chữ này càng lúc
càng rõ ràng. Dĩ nhiên cái này là nói sau.
Lại nói đạo chủ của chúng ta mang theo vợ “đẹp” trở lại Diệt Tự Cảnh. Tất cả mọi người đều cảm thấy có sự khác biệt. Đạo chủ của bọn họ vẫn
hài hước như cũ, nhưng cái người cứ hay đi ra ngoài là đi mấy năm chẳng
biết ngày về đã không còn nữa.
Từ khi ngâm mình dưới Ẩn Trì xong, Thất Diệp đã khôi phục được quyền
khống chế với thân thể này. Lại càng không muốn xa Thanh Dương Tử, nhưng cũng không muốn hạn chế tự do của anh.
Đạo chủ cũng ở chung một chổ với cô, chỉ là anh đã quen cấm dục, nên
ngay cả lúc đê mê nhất cũng khó có thể thuyết phục mình làm trái với
những lễ tiết kia. Thế là ngay cả hôn cũng chỉ hôn ở trán, chuyện ngày
hôm đó ở trong ao không xảy ra nữa.
Thất Diệp nhàn rỗi lại pha trà như cũ, hương trà này triệt để trói
buộc dạ dày của đạo chủ. Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao cảm thấy trà của
Diệt Tự Cảnh uống như nước gạo rồi, thì ra mọi việc đúng là có sự tương
đối.
Ban đêm, Thất Diệp tựa vào ngực Thanh Dương Tử, hai người ôm nhau ngủ.
“Thanh Dương Tử.”
“Hả?”
“Em muốn trở về Bích Lạc hải.”
“Một mình nàng ở đây. . . . . . Buồn bực hả?” Đạo chủ ôm cô càng chặt hơn chút, cúi đầu hôn nhẹ vầng trán láng mịn của cô. Thất Diệp lắc đầu: “Không có, mọi người đều nghe theo em mà. Chỉ là ở bên này linh lực
tăng trưởng rất chậm, em muốn tiếp tục tu luyện Mộc Xuân Phong.”
Vì vậy đạo chủ của chúng ta cuối cùng đã ghen: “Nàng đang nghĩ tới Lệ Vô Quyết.”
Thất Diệp không nói gì, hoặc là vì cô nghĩ cô không yêu Lệ Vô Quyết
là được. Nhưng cô không thích người kia cứ thế nằm xuống lạnh lẽo cô
độc. Anh ta từng nói rằng, bọn họ là người giống nhau. Nếu như giống
nhau, cô biết là anh ta không muốn cô độc đến thế nào.
Một lúc lâu sau, Thanh Dương Tử thở dài: “Thất Diệp, nếu như dùng Mộc Xuân Phong vẫn không cứu được hắn, thì nàng làm thế nào?”
“Em chỉ là muốn nỗ lực hết sức.”
“Được rồi. Tiểu Thất, chờ hết thời hạn làm đạo chủ Diệt Tự Cảnh, ta
truyền ngôi cho Quyết Minh Tử.” Anh không cam kết cái gì cả, nhưng Thất
Diệp biết ý của những lời này, cô cố gắng lắm mới không cười lên, gật
đầu lia lịa: “Ừ.”
Ngày thứ hai, đạo chủ đưa Thất Diệp trở về Bích Lạc hải. Hai người
cũng không xem mục đích là quan trọng, du sơn ngoạn thủy, đi qua rất
nhiều danh lam thắng cảnh. Thất Diệp cũng không nhìn thấy gì, nên Thanh
Dương Tử miêu tả cho cô nghe.
“Ừ, nơi này, nói như thế nào đây nơi này, nơi này cây có màu đỏ tím
.” Hai người ôm nhau ngồi trên đỉnh núi, ánh mặt trời nhàn nhạt, gió núi mang theo mùi cỏ cây thơm ngát bay đến. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng
gió qua tai, thỉnh thoảng có tiếng chim bay, lưu lại vài tiếng hót thanh thúy.
“À?”
“Có thể trước kia là chiến trường, huyết khí quá nặng. À, lá cây rất đẹp, đến sờ thử xem.”
“Ừ, lá cây rất đặc biệt.”
“Bạn hữu, đó là tay bần đạo.”
Sắc trời dần dần tối, đạo chủ cảm thấy hai người ngủ ngoài đồng cũng
là chủ ý tốt. Vì vậy không nói tới chuyện xuống núi. Thất Diệp cũng
không cảm giác được thời gian, nên cũng không nói. Hơn nữa cô sống ở
trong núi, hoàn cảnh này cô lại càng thích.
Trăng non dần lên, ánh sáng bàng bạc chiếu xuyên qua cành cây, rọi
loang lổ trên thân cả hai người. Thanh Dương Tử cúi đầu hôn lên chóp mũi người trong ngực. Thất Diệp cảm thụ nhiệt độ của nụ hôn này, ngửa mặt
lên hôn trả môi của hắn. Đạo chủ ngẩn ra, tỉ mỉ phối hợp với cô, răng
môi quấn quýt, hôn thật tha thiết, Tiểu Thất thở hổn hển.
Đạo chủ nhìn gương mặt trắng trẻo đỏ hồng này, lại có chút xúc động
khó nhịn được. Cảm thấy đôi tay kia đã sờ tới chỗ không nên sờ, mặt Thất Diệp đã nóng tới có thể luộc trứng rồi. Tay cô vụng về mơn trớn thân
thể của anh, không có kĩ xảo gì, chỉ giống như một đứa bé tìm tòi một
con vật yêu quý. Nhìn về mặt học thuật mà nói thì là vuốt ve. =
Đạo chủ khép hờ mắt, lại bị cô kích động đến ngây ngất, cô lại ấn
chặt không cho anh lộn xộn: “Trong núi này cũng không ít kẻ tu tiên, thế này không phải em bị nhìn thấy hết sao.”
Đạo chủ cười: “Tất nhiên, chỉ để một mình bần đạo nhìn là được rồi.”
“Chàng!”
“Rồi rồi rồi, bần đạo bày trận ngăn cách là được.”
“A. . . . . . Chàng thật là yêu đạo!”
“Ừa, hiện tại bản yêu nói là tên đã lắp vào cung, ngoan ngoãn phối hợp chút.”
“Ừm. . . . . .”
Sự thật chứng minh, hai người đúng là chọn sai chỗ để phong lưu.
Tiếng chúc tụng truyền tới, lúc nửa đêm ở nơi thâm sơn lại nghe rõ cực
kỳ. Thất Diệp lay lay Thanh Dương Tử: “Chàng nghe xem.”
Đạo chủ của chúng ta đang vui mừng, cắm đầu cắm cổ hành động. Thất
Diệp bị anh quậy đến không yên được, nên lật người đè anh lại. Đạo chủ
thấy nếu không giải quyết chuyện này, thì cục cưng tò mò này chắc sẽ
không cho mình làm tới. Nhưng đúng lúc này bị quấy rầy, đúng là Phật
cũng phải bực. Anh trang trọng niệm kinh: “Vô Lượng Thọ Phật, con mẹ nó! Người nào làm hỏng chuyển tốt của ta, ta liền bắt đi luyện tiên đan.”
Thất Diệp cười hì hì vui vẻ: “Nhanh lên, yêu đạo!”
Đạo chủ vừa chỉnh lại y phục vừa đi vào trong rừng. Rừng núi âm u
cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn thấy sự vật. Trước mặt hiện ra
ánh lửa, rất nhiều người đang quỳ lạy mặt trăng, chắp tay trước ngực lầm rầm cầu khấn. Anh cau mày, nhìn những người này, sợ là tà giáo gì đó.
Ở trong chỗ tối quan sát một lúc lâu, lại thấy một luồng ánh trăng
ngưng kết lại, dần dần sáng lên, hấp thu tử khí ở trong núi, xoay tròn
mở ra một địa mạch. Thanh Dương Tử biến sắc, đây là dấu hiệu Ma tộc thức tỉnh!
Xem ra phải phái người thông báo cho Thiên giới, bên Vô Hận Thiên,
phải tăng cường phòng thủ mới được. Vẻ mặt anh sa sầm, cứ cho là phòng
thủ, có thể phòng thủ được bao lâu đây? Nếu mà Phong Ma phá phong ấn đi
ra, đến lúc đó thì thế nào?
Đột nhiên anh cảm thấy mệt mỏi, không muốn trông nom mấy thứ Thần Ma, Thiên Địa này nữa… Việc vớ vẩn, thế gian này, không thể có một chỗ đào
nguyên sao?
Bất chợt anh ra tay, phất trần quét qua một đám tử khí từ trên trời
đến. Chúng Ma kinh hoảng, Thanh Dương Tử khẽ mím môi. Mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng, cũng không biết là người nào nói lên:
“Là Thanh Dương Tử!” Sau đó Chúng Ma tộc chạy tứ tán.
Đạo chủ không đuổi theo. Ma tộc hồi phục cũng không đáng sợ, chỉ cần
Phong Ma không ra, đám tiểu lâu la này cũng không thể gây sóng gió. Lặng lẽ lui về bên kia, lại thấy Thất Diệp đang đứng đón gió. Dưới ánh
trăng, áo bào màu đen tung bay, từng sợi tơ nhẹ ở trong gió tản ra, vẻn
vẹn chỉ một bóng lưng, lại làm anh dốc hết vốn văn chương cũng khó có
thể hình dung được.
Đột nhiên, không muốn cô đứng một mình như vậy, đạo chủ đi tới từ phía sau lưng ôm choàng eo cô: “Yêu đạo trở lại.”
Thất diệp cười khẽ: “Em cho là chàng lại kiếm được việc đại sự phổ độ chúng sinh gì đó, quên luôn em rồi.” Mặt Thanh Dương Tử vùi qua mái tóc đen của cô, nói nghiêm túc: “Bần đạo không dám.”
Thất Diệp liền để mặc cho anh ôm như thế, dưới chân núi ruộng đồng
xanh bát ngát. Xa xa có dãy núi chạy dài, dưới ánh trăng mơ hồ như hợp
lại với nhau. tất cả đều rất an tĩnh, như trong mộng.
“Thanh Dương Tử, về sau hàng năm chàng đều phải nhớ trở về Bích Lạc hải một lần.”
“Bần đạo tuân lệnh.”