Truyền Thuyết

Chương 1: Chương 1: HOÀN HẢO




TÁC GIẢ: EN

An mang theo tâm trạng vui vẻ đứng trước gương, cô loay hoay choàng chiếc khăn voan quanh cổ mình, gật đầu, rồi lại mang tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi nhà.

Khóa cửa, cài chốt, mọi thứ đều lưu loát sạch sẽ. Không trách được, An là kiểu phụ nữ đam mê sự hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta ghen tỵ.

Một xuất thân danh giá, một gia đình êm đẹp, một học bạ đỏ chói và một công việc hoàn hảo. An mỉm cười, một thời gian nữa thôi, cô sẽ lại có thêm một người chồng tuyệt vời, và tất nhiên, cuộc hẹn hôm nay là chính vì điều tuyệt vời đó.

Nơi hẹn là một quán cà phê rất đẹp, phong cách Pháp, thực đơn Âu. An hài lòng, nện gót giày nhọn xuống đất một cách kiêu hãnh, cô chậm rãi bước từng bước đến phòng chờ.

Cô phục vụ cúi đầu, theo một cách chuyên nghiệp nhất có thể của một người từng được đào tạo bài bản, từ từ tiếp chuyện với An.

Cuộc trò chuyện kết thúc khi cả hai dừng bước trước một căn phòng đóng cửa, gỗ đào sáng bóng, chạm khắc hoa mỹ, An mỉm cười. Một cánh cửa hoàn hảo.

Bước vào căn phòng, An nhã nhặn ngồi xuống, cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt. Là một người điển trai, phong thái bình thản.

Cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện từ những câu giới thiệu bản thân đơn giản rồi đến gia đình và công việc, An khá ngạc nhiên, bởi:

“Tôi là một người đam mê sự hoàn mỹ, từ những thứ xung quanh mình cho đến những thứ ảnh hưởng đến bản thân mình, và đương nhiên, trong đó có cả người phụ nữ gắn bó suốt đời của tôi!”

“Anh nghĩ tôi như thế nào? Có phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ của anh không?” An nháy mắt.

“Đương nhiên, tôi đến cuộc gặp mặt này cũng là vì điều đó“. Chàng trai nâng gọng kính lên trên sống mũi. “Tôi có thói quen giữ sự hoàn hảo một mức cố chấp, tôi biết, thói quen đó là không tốt, nếu cô không thể chấp nhận được, thì...“.

“Không sao, tôi cũng có thói quen đó“.

“Vậy cô nghĩ sao khi hai người có thói quen giống nhau đến với nhau?“. Chàng trai gợi ý.

An mỉm cười, cô gật đầu, và thế là bắt đầu cuộc hò hẹn.

Sau hơn ba tháng quen nhau, chàng trai đề nghị kết hôn. An không do dự mà gật đầu, cô hài lòng với những gì diễn ra giữa họ, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức tuyệt vời. An không chắc rằng nếu buông tay anh ta, mình sẽ lại có một người bạn trai được hơn thế.

Họ kết hôn vào một ngày hoàng đạo được dự đoán là tốt đẹp, lễ kết hôn rực rỡ đúng như sở thích của An, kiểu Tây và hào nhoáng. Bạn bè đến chúc mừng khiến cô vô cùng tự hào, tự hào rằng mình luôn là người nổi bật và hạnh phúc nhất.

Chồng An rất yêu thương An, anh luôn dành cho cô những điều bất ngờ tuyệt vời, anh đưa cô đến những nơi cô thích đi, học nấu những món cô muốn ăn. Điều đó khiến An càng tự tin với điều hoàn hảo mà cô vừa có được.

Hơn nửa năm sau An có thai, thai nhi được đến với đúng dự đoán của cả hai, An mỉm cười, giờ chỉ cần sinh ra một đứa con xinh đẹp và kháu khỉnh, thì đây là điều hoàn hảo lớn nhất mà An có được. Cô không màng trai hay gái, ô chỉ muốn có một đứa con thôi.

An sinh ra một cậu con trai, xinh đẹp hệt như vợ chồng cô. Lúc này, An hạnh phúc như muốn ngất đi, cuộc đời cô sao tuyệt hảo đến thế chứ, bạn bè không ngừng hô hào ghen tỵ càng khiến cô vui vẻ hơn.

Nhưng không may, vào lúc hai tuổi, con trai An mắc một chứng bệnh lạ, bác sĩ chuẩn đoán rằng cậu bé khuyết một bên thính giác vĩnh viễn.

Nghe tin, An buồn vô cùng, đứa con trai kháu khỉnh của cô đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng An không vì thứ đó mà lạnh nhạt với con mình, cô tự nhủ rằng, phải chăng cuộc đời mình quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức mà ông trời cũng ghen tỵ, cho nên vì lẽ đó, ông đã cướp mất thứ gì đó cua con cô để bù trừ.

Kể từ ngày đó, An luôn bên con, chồng cô cũng thường an ủi nhiều nên dần dần nỗi đau của cô cũng vơi đi.

Cho đến một ngày, con trai An biến mất, cậu bé cứ như bị bốc hơi. Công an không thể tìm được gì, kể cả những người thám tử mà chồng An nhờ tìm cũng bó tay. Họ đều nói rằng đó là một vụ mất tích bí ẩn, kẻ gây án hẳn là một người chuyên nghiệp, hắn ta xóa bỏ vết tích, hành động một cách hoàn hảo.

An khóc hết nước mắt, chưa bao giờ cô ghét hai cụm từ 'hoàn hảo' hơn thế này. Chồng An ưu thương vỗ vai cô. “Có lẽ Thượng Đế đã rước nó đi, nếu em muốn con, chúng ta có thể sinh thêm đứa nữa“.

An gật đầu, ôm chầm lấy chồng, may mắn rằng anh vẫn bên cạnh cô.

An lại mang thai, lần này là một đôi song thai trai gái. Chồng An có vẻ rất yêu thích đôi bào thai này, anh luôn luôn quấn quýt bên cô, anh nói đây đúng là điều hoàn hảo mà anh mong muốn, An cũng gật đầu. Thời gian trôi đi cũng khiến An phần nào xóa nhóa nỗi đau mất con.

Hôm nay thai rất ổn, không quấy phá An như thường ngày, An thoải mái nằm xuống chiếc giường mềm mà chồng mới mua, cô ôm lấy con gấu bông to lớn trong tay, nó là một con gấu màu kem, lông tơ mềm mại, trên người còn khoác một chiếc áo da trắng be bé min màng, đôi lúc sờ vào nó An cứ nghĩ như sờ vào làn da của những đứa trẻ.

Chồng cô bảo bởi vì biết cô yêu con nít, nên anh đã tìm cho cô con gấu này, anh bảo khi sờ vào nó, em sẽ như sờ vào con.

An ôm chặt lấy gấu bông, nhẹ vuốt lên làn da của nó, cô chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.