Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 26: Chương 26




" Phu quân.." Tôi nhỏ tiếng thì thào, Này thôi đi, chị đây hai mươi mấy tuổi đầu rồi! Chính cmn xác là đã 24 rồi! *éo còn nhỏ nhoi gì đâu! Cmn mấy ngày mị tạo ra hàng loạt chuyện động trời, tạo ra nhân phẩm danh dự cho Đại Công chúa lãnh ngạo bao nhiêu lẫy lừng bao nhiêu, đều tan theo khói mây!

Đính thị là do mị xui! Đính chính không phải do mị ngu đến mức không thể nghĩ ra cách gì khác! 100% là vậy đó, thật sự!

" Ta hỏi nàng, nàng có tin vào tình cảm của một vị đế vương? "

" Ta..." Làm sao có thể tin? Mị chính xác chính là không thể tin! Hậu cung ngàn mĩ nhân, ngàn mĩ vị, muốn thật lòng với một nữ nhân ắt là nhịn rất kiên cường, này mà hôm nay, sao tên này lại u ám thế này? Đừng nói sắp giết nàng nhé!

" Ây nha, tướng công, để ta kể cho chàng một câu chuyện, rất lâu về trước, có một vị hoàng đế lên ngôi khi đất nước loạn lạc, vì bảo vệ hắn, rất nhiều lần có một vị Thái Sư đã dẫn hắn về quê của mình, để trốn tránh tham chiến lục cung, lúc bấy giờ, gia tộc của hắn cũng là một gia tộc hùng mạnh.

Hoàng đế đem lòng yêu một vị nữ tử của Thái Sư nhưng Thái Hậu ngăn ép, hắn không vì vậy bỏ cuộc, sau khi lên ngôi liền lập nàng làm Hoàng Hậu, cùng nàng sinh ra hai người con gái. Hoàng đế, hắn lúc ấy mắc một cơn bệnh, khó có thể kiềm chế bản thân vì vậy chúng đại thần đưa hắn vào chùa, một lòng vì hắn bị bệnh. Nàng lúc ấy cùng vị thái sư nắm giữ quyền hành đất nước, nàng đưa nhị Công Chúa lên làm vị Nữ Đế đầu tiên lúc bấy giờ.

Thái Hậu _ Mẹ nàng đã vì gia tộc mà đưa một người họ hàng xa vào làm người hậu sau đó ra sức loan tin họ yêu nhau, ép nàng nhường ngôi, nàng cùng hắn chung sống rất đầm ấm, rồi nàng hạ sinh cho hắn một cậu thái tử nhưng chẳng may thái tử chết yểu, Thái hậu vì sợ họ nhà không thể lập đế lâu, ép hắn phế nàng, nàng lại hoàn một vị công chúa

Thái hậu lại lần nữa ra tay, ép hắn phải lấy Đại công chúa, mặc cho Đại công chúa lúc ấy đã hoàn toàn có mang với phu quân nàng, hắn không đồng ý liền lẻn đi nhưng lại bị ép buộc, hắn đành cuối đầu ngậm ngùi đồng ý.

Rất lâu sau đó, hắn gả nàng - Phế hậu cho bề tôi của mình, có người trách hắn bạc tình dành cho hắn hai câu thơ.

"Trách người quân tử bạc tình

Chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao! "

Riêng ta thấy hắn cùng vị hoàng hậu trước thật đáng thương, người nói hắn bạc tình cũng chẳng nói hắn tội nghiệp, hắn cũng chỉ là bị gượng ép. "

Tôi một lòng nói ra, thở dài một lượt, có những thứ thật sự không phải cũng như vẻ bề ngoài, người nói tình cảm của đế vương ở đâu, tôi liền chỉ thẳng vào tim hắn. Nhìn sang hắn, lại thấy hắn hắt dài ra 2 hơi.

" Nàng nói phải. " Hắn ôm chầm lấy eo tôi, cầm đặt ở vai, cả người to lớn cứ vậy mà nằng nề đè nhẹ lên người tôi, người đàn ông này tội nghiệp, hắn từ khi nào trở nên âm u như vậy.

" Đông Đông, nàng biết không, nàng rất giống mẫu thân ta khi còn trẻ....Ít ai biết mẫu thân ta đã chết tâm từ khi ta mới tròn 6 tuổi, khi Tiên Đế lập Nghi Thái Phi làm phi và sủng ái nàng ta, lúc ấy Trần Thái Hậu đã có một lần uống rượu độc nhưng may mắn bị phát hiện, cứu sống, sau lần đó mẫu thân ta đã chết tâm không còn như trước. " Hắn tiếp tục để cằm lên vai tôi, hít lấy mùi hoa nhài nhàn nhạt trên cổ tôi, hắn càng xiết chặt eo tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.