Đứng trước cửa Lý gia, Lý Đông nhếch nhếch miệng, nhớ đến cảnh mẹ tự vẫn trong phòng của bản thân chỉ lắc đầu cười xòa. Nữ nhân nha, tất cả người lụy tình đều ngu ngốc, bản thân Lý Đông khi chứng kiến mắt đã mờ, tâm đã chết về sau đối với từ thương hại chính là không có trong từ điển.
Đại tiểu thư? Dì Vĩ nửa bất ngờ, nửa vui mừng.
Tôi sắp tới không còn là Lý đại tiểu thư, dì về sau cứ gọi là Thuận thiếu phu nhân.
Vâng Dì Vĩ vừa nói, tay thực hiện thao tác mở cổng. Khi nãy Thuận Nhã đưa cô đến nhưng vì có cuộc hợp lớn liền bị cô đuổi đi cho nên hôm nay Lý Đông căn bản không có chỗ dựa.
Keng Cổng biệt thự mở ra, Lý Đông ngao ngao đứng nhìn. Tay càng giữ chặt túi xách hiệu, cố tạo ra thành người biết tiêu tiền, Lý Đông đẩy đẩy gọng kính.
Thuận thiếu phu nhân. Lý Đông thuận miệng phun ra bốn chữ, tức khắc Dì Vĩ liền hiểu ý đồ, trực tiếp gọi đến cho Lý lão gia.
Thiếu phu nhân, mời vào trong.
Lý Đông nghe xong mấy từ này cười cười, tiếp tục đẩy gọng kính, thẳng tắp đi vào biệt thư, tự tiện ngồi một chỗ đối diện, Lý Đông nhẹ nhàng đặt túi xuống, trầm mặt nhìn thân hình quen thuộc từ từ bước xuống.
Tôi là Thuận thiếu phu nhân. Lý Đông vươn tay, muốn bắt tay với Lý Vũ. Ông khựng lại, nhìn vào Lý Đông một lượt, sau đó mới bắt tay với Lý Đông.
Không biết đại... Thuận thiếu phu nhân muốn gặp tôi làm gì?
Tôi á? Tất nhiên là kí giấy từ con rồi Lý Đông đặt kính xuống, sau đó còn làm điệu bộ mắc cười nhưng thật chất đáy lòng đang trở nên lạnh buốt, càng nói càng lạnh.
Kí giấy từ con? Tôi chưa có chuẩn bị giấy tờ...
Lý lão gia cứ quá lời, giấy tờ chắc chắn là tôi lo, mời ông kí vào.
Thật sự không nghĩ lại? Cha và mẹ con dù sao cũng từng là...
Là? Ý ông là vợ chồng?
Đúng...
Lý lão gia! Ông đích thực không cảm thấy ngượng miệng hay sao? Lý Đông tức giận nắm chặt tay, ánh mắt khác thường nhìn Lý lão gia.
Nếu không phải bà ta...
Mẹ tôi chính là quá tốt với ông! Nhân nhượng, cung kính ông đủ điều! Cho đến khi chịu không nổi mới phải tự vẫn! Lý Đông không thể kiềm chế nổi nữa, mắt bắt đầu đỏ, mày nhíu chặt.
Lý lão gia mời ký vào! Ngày hôm sau có người khác cùng ông trò chuyện! Đặt tờ giấy cùng cây bút xanh, đợi Lý lão gia ký xong, Lý Đông tự tiện cầm túi xách, moi điện thoại ra, nói một chữ Alo lập tức có siêu xe đợi trước cổng, vì vậy cô dọn lại chút đồ, chảnh choẹ hất cằm rời đi.
Cạch
Vì sao lại sinh khí rồi? Thuận Nhã nhìn theo bóng dáng nhỏ vừa đặt mông xuống, trước khi để hắn kịp hiểu vấn đề đã ra tay đập cửa xe cái rầm, thân xe lung lay dữ dội.
Em không có sinh khí.
Thật không?
Không thật
...
Ông ta nói về mẹ để đánh vào tâm lý em hoặc sau đấy. Nói chung em cũng không rõ ý đồ của ông ta.
Lý thị xưa giờ là tập đoàn đứng đầu thành thị, mọi lãnh vực là mỗi tài năng riêng. Tiếc rằng, Lý lão gia không phải người biết tính toán, ông ta giỏi nhưng các dự án tính ra đều không lời. Thuận Nhã thẳng tắp nhìn đường, biết rõ người bên cạnh đã chán chường. Bắt đầu đạp chân ga, bắt đầu phóng đi, thậm chí còn khiến cho người xung quanh hết hồn một phen.
Anh vừa đi họp về rồi?
Đi với Các thị, họ muốn gả con gái qua.
Điên chắc? Lý Đông đang nhìn trần xe, trợn tròn mắt quay đầu nhìn Thuận Nhã.
Đúng là điên nhưng tin tức em với Lý thị không còn quan hệ cũng đã lâu rồi, những người trong thành phố bây giờ đều nghĩ em đã chết lâu rồi. Thuận Nhã nhấc kiếng đen, chỉnh chu một chút rồi nhìn lên bản đèn, lần nữa phóng đi.
Vì vậy Các thị muốn gả con gái cho anh?
Ừ
Cả quãng đường không một ai nói nữa. Hay nói là, không cần nói cũng đã quá hiểu đối phương, Lý Đông cần nghỉ ngơi, Thuận Nhã cần tập trung lái xe.
Đông Đông, đến công ty rồi. Thuận Nhã cởi dây xích an toàn cho bản thân, đầu cởi dây xích cho Đông Đông, thuận thế gọi cô dậy.
___ ______________________
Thiếu phu nhân? Thư Kí Luân bỗng nhiên đứng hình, nói không nên lời.
Ừ? Lý Đông biết, cả công ty đều đang sốc chứ đừng nói gì Thư Kí Luân.
Thiếu phu nhân? Không phải cô đã ch... Thư Kí Luân bị làn gió lành lạnh sau gáy làm cho khó thở, không nói nên lời, tệp tài liệu rơi xuống đất, phá vỡ không gian vốn im tĩnh giờ chỉ còn lại tĩnh mịch. Thư Kí Luân lật đật nhặt tệp tài liệu lên, lấy lại phong thái, cười chuyên nghiệp nhìn Lý Đông.
Được rồi, mọi người làm việc đi. Tiếng của Nhã Thuận trầm thấp giải vây, công ty bắt đầu rộn ràng như bình thường.
Tôi tưởng Lý đại tiểu thư là người không thích chưng diện?
Tôi cũng tưởng thế!
Tôi tưởng cô ta xấu đến khó coi cơ!
Xấu đến khó coi thì chỉ có cô đấy, xấu đến khó coi cũng phẫu thuật được.
Phải phải! Lý đại tiểu thư vừa có tiền có thế.
__________________
Nhân viên của anh thật quá đổi nhiều chuyện.
Làm việc hiệu quả, năng xuất cao. Thuận Nhã nhìn xuống cô vợ nhỏ, cười khúc khích khúc khích dưới ngực mình.
Tốt, vậy nên giữ. Lý Đông miệng nhỏ không khép, thậm chí còn cười đền mức nước miếng cũng muốn tràn rồi.
Em thật sự quá bẩn đi. Thuận Nhã nhìn xuống cô vợ nhỏ, lấy khăn tay chùi mép miệng vẫn còn tràn nước. Lâu xong thì gọn gàng dẹp vào.
Nhưng chưa dừng ở đó, Lý Đông vẫn tiếp tục cười, giống như bị khích, cười đến đau ruột, phải níu vào Thuận Nhã mới đứng vững, giày cao gót cũng bị giày vò đến tội nghiệp.
Em có thôi đi được không? Thuận Nhã khổ cực, chống trán với cô vợ này. Thôi không đùa nữa, Lý Đông đứng thẳng người, lấy lại tác phong, chùi hai mép miệng. Thẳng tắp nhìn lên Thuận Nhã, giống như lính trong quân đội, thật sự nhìn nội bộ trong thang máy rất rối loạn.
Cái túi của em đâu? Còn cái kính nữa? Lý Đông sửa soạn một hồi mới thấy kì lạ.
Cái kính? Chẳng phải em thí lại ở chỗ Lý lão gia sao? Còn cái túi em để lại trên xe rồi.
Thế em mượn điện thoại anh chút.
Mượn làm gì?
Em chơi tí.
“ Đừng nháo “ Thuận Nhã vẫn giữ nguyên hình tượng tổng tài bá đạo nhưng chỉ bị Lý Đông ném cho một cái bỉu môi. ‘ Nếu em mà băng lãnh,anh xem có bao nhiêu cô gái bu em. ‘
“ Em nghĩ gì? “
“ Không có nha “ Lý Đông hất hất vai.
“ Thật không? “
“ Không thật, em đang nghĩ tới nếu em băng lãnh có phải hơn anh không? “
“ Chắc chắn hơn “ Thuận Nhã cười. Hắn vừa cười xong, cửa thang máy liền mở, cả tầng này đều là phòng chủ tịch, thậm chí còn không khác gì một căn hộ cao cấp. Có phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc còn có phòng tập thể dục, tủ đồ theo Size hắn và tủ đồ theo size cô, Lý Đông cười thầm.
“ Anh xây căn hộ á? “
“ Mới đầu là vậy, vốn dĩ xây để trốn vợ sau này, rốt cuộc vợ anh lại là em. Vì vậy mới không cần nữa. “
“ Uổng tiền nha, đập đi xây lại.” Lý Đông cười khúc khích
“ Em mới là tiêu tiền quá đáng. “
Em không có nha.