Hậu tỉnh dậy sau chấn thương nhè nhẹ. Nàng quyết định thân chinh lao vào chiến trường. Có chết cũng chính là chết vinh, có thua cũng là...được vinh danh. Đông Đông thiết triều trễ hơn mọi ngày nên tiến trình bãi triều cũng bị lùi về xa dần.
Bổn cung thân chinh cầm quân, còn lại các ngươi tự bàn bạc, bổn cung mệt, muốn nghỉ ngơi. Đông Đông phất phất tay, nương theo Niện Hoa rời đi. Nhã Tú còn đang chăm sóc cho A Lệ. Nàng ta đã mấy ngày không tỉnh, rốt cuộc không hiểu bị gì, cùng với đó chẳng hiểu vì sao Đông Đông thân thể càng ngày càng giống một cái xác khô, mới đó mà nàng bất tỉnh 3 ngày liền? Vô lý!
Rồi chính nàng nhận ra, cũng đã qua một tuần, Đông Đông đáng lẽ phải chết lại ung dung lên kế hoạch phản công. Không hiểu sao Đông Đông cảm thấy rất không ổn, có cảm giác như mọi thứ sẽ sụp đổ trước mắt nàng.
Ngồi giữa tâm cung điện, tự tay nàng sẽ phá hủy tất cả thứ này...không hiểu sao có một cảm giác đăng đắng dâng lên cổ họng. Sao lại bị lôi vào đây chứ...Nàng thật sự muốn đập một phát vào đầu Lý Đông thật mạnh, bộ trước kia nàng thích xem phim hành động lắm à?
Chán nản thở hắt một hơi, Đông Đông dựa người vào ghế. Tẩm cung vốn trống trơn, nay lại càng trống hơn. Không có A Lệ hay lèm bèm, không có Nhã Tú hay vui đùa, không có Niện Hoa chín chắn, cả đoàn người Lăng Y Doanh đều bị điều đi nơi khác dưới sự bất lực của nàng.
Ngồi được một lúc, nàng nghe loáng thoáng tiếng bước chân chậm rãi đến chỗ đơn, mắt tuy nhắm lại chậm rãi, phòng bị sẵn các tư thế thoát thân, Đông Đông trông giống đang ngồi thiền hơn.
Muội muội, đừng làm loạn nữa!
Đông Đông chậm rãi mở mắt, nhíu mày liễu, muốn lên tiếng nói gì đó rốt cuộc vẫn là chọn lựa im lặng.
Muội chính là thân nữ nhi, lại còn muốn thân chinh cầm quân! Lỡ như...
Hoàng huynh, đánh lẽ ra hai tiếng ' Hoàng Thượng ' này là của huynh, không phải của ta, chỉ mong sau này huynh giúp ta bảo vệ lấy giang sơn, coi như đây là ước nguyện cuối cùng của ta còn vương vấn. Còn có xây cho muội một ngôi mộ long trọng tý a. Đông Đông lẳng lặng bổ xung thêm.
Chỉ sợ một tuần này lại thêm tệ hại, nàng muốn đẩy nhanh tốc độ khai chiến, dẫu sao nhân lực vốn đã có sẵn, lương thực cùng binh khí đều có, Đông Đông có vẽ ra một bảng kế hoạch, cho rằng cứ như thế mà làm, sửa đi sửa lại, nếu thiên đạo vẫn còn muốn chỉnh sửa e rằng có chạy đằng trời cũng không thoát.
Đại Ca, sau khi ta đi, huynh giữ lấy giang sơn nhé, cho một số lục quân thủ lấy thành. Vài ngày nữa ta lại dẫn binh rời đi.
Muội muội, ta giúp muội. Đại ca xoa xoa đầu nàng, vỗ lấy vài cái trên tay, bỗng đại c dừng lại động tác, đưa tay nàng lên ngắm một lúc.
Muội muội, cho dù trận này có thắng đi chăng nữa, muội cũng sẽ không quay về? Giọng của hắn có chút run rẩy, mắt chớp chớp nhìn nàng, có dấu hiệu đỏ đi rõ ràng.
Sẽ không. Nàng sực nhớ ra, độc của Đổng Khiết cũng thật ẩn chưa ma thuật bàng tay vàng, đúng lúc phát tác. Đông Đông xem lại hai bên cánh tay, đều nổi lên gân đen kịt, nhìn thật rất ghê sợ. Đông Đông thở ra hai tiếng, nhan sắc của Đông Đông là cực phẩm, nở lòng nào lại đi phá hoại như vậy.
A, hoàng huynh, mẫu hậu nàng sao rồi? Đông Đông nhìn hắn, hắn nhìn Đông Đông. Bốn mắt, hai mặt đối diện.
Nàng cũng đã ổn, chẳng nhẽ muội muốn thông báo cho nàng tin này? Muội muội, mẫu hậu vừa trải qua cú sốc lớn, e rằng không thể chịu đựng thêm...
Rồi, nàng cũng sẽ trải qua, hoàng huynh, huynh giúp muội chăm sóc cho mẫu hậu, còn có tiểu muội muội.
Hảo
Được một lúc, hắn rời đi, sắc trời sớm không còn sáng, Đông Đông thuận buồm xuôi gió xuất cung, mang theo một cái mặt nạ dịch dung, hòng đừng ai nhận ra. Đi đến vài cửa hàng nhỏ ven đường, nàng mua một cây kẹo hồ lô, dạo thêm vài vòng, mua một vài món trang sức vừa mắt, lại mua vài cái hà bao cho hoàng huynh, mua thêm vài mĩ phẩm, Đông Đông vừa lòng rời khỏi chợ, sau lại dạo đến các doanh trại huấn luyện.
Cho hỏi, quý phu nhân đây là? Tên lính gác hỏi nàng, dẫu sao trang phục cũng không phải loại tầm hạ lưu, khí chất lại như một vị phu nhân. Ừm, nàng vốn là chính phi của Nhị Vương Gia còn gì? Chỉ là đã hưu rồi...
Bạch Dạ công chúa Nói xong, Đông Đông tháo mặt nạ xuống, chứng minh lời nói của mình.
Công chúa? Mời người theo hạ thần.
Đông Đông không đáp, theo sau tên lính gác.
Dạo đi dạo lại, kiểm tới kiểm lui. Từ thủy quân đến lục quân, Đông Đông đều kiểm qua các hạm đội, rốt cuộc lại một ngày không chợp mắt. Mấy ngày hôm sau, nàng đều đưa ra ý, kêu gọi chúng khanh đi kiểm lương thực, nhân lực, binh khí, mãi đến khi hành quân...
Ta sẽ lại gặp chàng nhưng không phải với tư cách chính phi mà là với tư cách địch nhân. Dưới ánh trăng tà, một thân bạch y trên cây cầu, mặt hồ phản chiếu quang cảnh, một đêm nữa không say giấc nồng, hiện ngày tái ngộ, phu quân.....