“ Thịnh nhi, mẫu hậu tuyển phi cho con chứ không phải là tuyển thêm nha hoàn cho trưởng tức. Huống hồ, Khiết nhi theo ta bao nhiêu năm nay sao con nỡ...” Thái hậu tức giận, đập thẳng vào bàn, hoàng thượng im hơi lặng tiếng, hoàng hậu căm lặng không nói. Vậy ai? Ài ái ai có thể ngăn được Thái hậu, vâng đó chính là phu quân nàng!!!
“ Mẫu hậu, Đông Đông nàng là một đại công chúa há lại không thể có thêm nha hoàn? Huống hồ Khiết nhi của mẫu hậu chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn không hơn kém sao có thể so với nàng? “ Tề Thịnh không đứng dậy, lên tiếng, Đổng Khiết hít ngụm khí lặng, hào quang lặng lẽ tiêu hao bớt.
Tam vương gia nhíu mày nhìn Tề Thịnh bị nàng lườm đến cuống quít xoay đầu di dời ánh mắt. Thái hậu im lặng, hiển nhiên không thêm một lời nào, *nàng cũng quên mất, trưởng tức là một đại công chúa uy quyền, huống hồ **hài nhi của nàng cũng là phò mã, cưới thêm thê chính là kiêng kị.
* Nàng ở đây chỉ thái hậu.
** Hài nhi có nghĩa là con
*Nàng vẫn giữ nguyên trong lòng Vương gia chịu đựng đủ ánh mắt ghen ghét. Ê! Mê trai có mức độ thôi mấy má! Chơi vậy ai chơi?
* Đông Đông
Nàng thận trọng quay người lại, thì thầm với Tề Thịnh.
“ Phu quân! Chàng lại lôi kéo cho ta thêm ánh nhìn rồi! “ Nàng tức giận nhéo nhéo vào bên hông hắn. Hắn lộ ra nét cười bất đắc dĩ, thiếu nữ đổ rầm rầm, nàng vẫn yên ổn trong lòng hắn, nghiêm túc nhìn vào đám tú nữ. Mặc dù mục tiêu là tuyển phi cho hắn lòng không yên, thôi đàng mượn danh hắn chống đi.
“ Hoàng huynh, nhị ca, đệ đệ nghĩ chúng ta cũng nên tham quan một chuyến ngự hoa viên? “
“ Hảo ý kiến, xá đệ đã có lòng, trẫm cũng có hứng. “
Nàng nhìn hai người bọn họ, kẻ tung người hứng, lòng mỉa mai nhẹ nói.
“ Bổn Vương phi cũng rất có hứng. Tam đệ cùng hoàng huynh thật có nhã hứng! Phu quân chúng ta cùng đi. “ Nàng nũng nịu kéo kéo tay áo hắn, thầm lặng bấu hắn một cái xem như bảo hắn cẩn thận một tiếng.
Câu nói, nói ra rất nhẹ nhưng hàm ý rất nhiều. Thứ nhất là nhắc nhở địa phận, nàng là đại công chúa Hạnh Quốc cũng là Nhị Vương Phi, càng tôn quý. Đôi với hai kẻ tung hứng kia răn đe về mặt Tề Thịnh là phu quân nàng, là tề của Hạnh Quốc. Răn đe các vị tiểu thư “ Tốt bụng “ kia, nếu các nàng dám bước lên làm trắc phi kế tiếp, nàng sẽ lại hảo hảo chiếu cố các vị muội muội đây!
Tề Thịnh nghe ra hàm ý thật sự của nàng, ôn nhu cười một tiếng lại gật đầu xem như đồng ý. Đối với các cô nương kia thận trọng thêm một bậc, không lại chọc giận lão bà tinh nghịch này.
Nhanh chóng mọi người ly khai ra đến trước vườn hoa, đầy hoa họ chi thạch nam, một hương thơm hơi nồng thoang thoảng, ngất ngây một vùng trời. Nàng thả lỏng một chút tâm tình, sau đó ra một chút ám hiệu cho ám vệ đi theo hắn.
“ Thái hậu, chúng ta cùng uống trà. “ Đổng Khiết rót chén trà đưa cho thái hậu, nở nụ cười yêu tinh. Phút chốc làm Tam Vương gia ngẩn ngơ, làm cho Hoàng Thượng sao nhãn làm cho Nhị Vương Gia....chán ghét.
Liễu hoàng hậu không vừa lòng, cung kính đưa tới trước mặt thái hậu trà vừa phao, hiện lên vài hoa mẫu đơn. Hiển nhiên Liễu hoàng hậu thắng thế Đổng Khiết một bậc. Đổng Khiết hiện tại cũng chỉ là con của phạm nhân thì cho dù là công chúa sao bằng được hoàng hậu nương nương?
Nàng tránh né qua một bên, nhìn bóng ba người kia xa dần, lòng dấn lên một cỗ không vừa ý, phái thêm vài ám vệ.
Nàng hôm nay tính rất kỹ, có chút tùy húng nhưng rất an toàn cho hắn.
Rất lâu sau đó, đằng xa ngự hoa viên vang vọng một tiếng đổ. Nàng lo lắng chạy đến, thấp thỏm đến khó thở mặc kệ thái hậu hay hoàng hậu gì gì đó đi, không quan trọng! Quan trọng là phu quân nàng kìa!