Qua một thời gian dài vắng bóng, Lục Tứ Ngải ho nhẹ một cái, cáo từ sau đó liền rời đi. Đông Đông ngừng biểu cảm, xoay đầu mắt phượng nheo lại nhìn chằm chằm Lục Tứ Ngải. Nàng ta thông đồng với nữ chính, vì giúp Tam vương gia mà thẳng tay trừ khử không ít người. Trong đó có Phu Quân nàng...Nhị Vương Gia trời sinh tài phú nhưng trong chuyện không có kể rõ, hắn vì sao vẫn mắc bẫy.
Nghĩ đi Nghĩ lại nàng càng không hiểu, mãi vẫn không hiểu.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn tinh tú nhìn nàng. Đông Đông đỏ mặt cúi đầu, nhìn thật mờ ám! Hoàng Hậu Hạnh Quốc ý cười đầy mặt, Hạ phu nhân kinh hỉ điều chế cảm xúc.
“ Vương Gia, ngài mau nói giúp ta đi nhìn cái gì nữa! “ Nàng nói xong hung hăng nhìn hắn, trực tiếp đem cục diện thay đổi, trốn chui nhũi sau lưng hắn trốn tránh ánh mắt đầy thâm ý của hai vị đại mẫu.
“ Đều là người nhà cả. “ Hắn cưng chìu nhìn nàng làm nàng có chút rầu rĩ, vì cớ gì Đông Đông không chấp nhận hắn? Nàng cho dù có chút ấn tượng với hắn nhưng tình cảm cũng dâng lên không ít. Nhìn hắn bây giờ thật như sợ mất nàng nên muốn cưng chìu giải tỏa tấm lòng hết sức, sợ ngày kia không thể nữa.
Có nhiều cái thật không nói trước được, vậy nàng hảo hảo làm một thê tử tốt.
Nhưng hình như rất thiếu, nàng nhớ không lầm thì ngoài việc hai vị mẫu hậu đồng thời mang hỉ sự đến ngoài ra còn có Hoàng Hậu Tề Thanh không có bị giáng chức, thật làm nàng ảo não, vậy ra Đại hoàng huynh thật tâm với Đại tẩu rồi.
“ Chàng nói xem, chàng đã bao nhiêu tuổi? “
“ Ta cũng đã 20 rồi. “ Hắn suy ngẫm một lát, đem kết quả chính xác nhất nói ra.
Nàng đưa mắt nhìn hắn lại nhìn đất sau đó mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm mà nhìn.
“ Vương gia chàng nói xem, chừng nào Thái Hậu tổ chức yến tiệc chúc mừng chàng? “ Đông Đông nghiêng đầu nhìn hắn, mắt long lanh chớp nhìn thú vị vô cùng, thẳng tiếng vứt bỏ hai vị đại mẫu.
“ Sẽ rất nhanh thôi, nàng có vẻ thật hứng thú? “
“...” Hứng thú? Hứng thú với nam chính à? Hứng thú với ngày nam nhân này sinh tử khó biết sao? Không hứng thú....không chút hứng thú chút nào!
Tề Thịnh nhìn thấy mặt nàng phát ra vài tia ảo não, rầu rĩ không ngừng, nàng sợ! Sợ hắn giữ không nổi tính mạng! Sợ hắn mu muội nghe theo Tam Vương Gia sau đó lại trở thành một người khuyết tật! Rất sợ!
Nàng quay đầu nhìn mẫu hậu cùng mẫu thân, suy đi nghĩ lại chi bằng đi kè kè bên hắn?
Đông Đông ngồi xuống ghế đá bên cạnh mẫu thân, tay đỡ cằm trông như đang phân ưu một chuyện phiền não vô cùng. Tề Thịnh cũng theo nàng ngồi xuống, nhìn đi nhìn lại, nhìn nàng quả thật rất mệt mỏi.
“ Mẫu hậu, người nói xem, người chừng nào lại trở về? “
“ Phỏng chừng còn một tuần nữa, ta cùng ca ca, phụ hoàng, muội muội con trở về. “ Mẫu hậu nhìn nàng, có chút nhìn không thấu, tuy suy cho cùng nàng sinh ra Bạch Dạ nhưng không ở cùng nó mười mấy năm.
Mẫu thân nhìn biểu cảm gương mặt kia, bà có chút lo lắng, bà biết con gái mình đang lo lắng, thân cận với thái hậu chừng ấy năm. Bà hiểu rất rõ, Thái hậu rất quan tâm đến Nhị Vương Gia, Tứ Vương Gia cùng Hoàng Thượng nhưng lại không yêu thích Tam điện hạ. Phần vì Tam điện hạ dã tâm quá lớn, một phần vì Tam điện hạ là do thiếp của Tiên Đế sinh ra.
Chỉ sợ Tam điện hạ lại bộc lộ dã tâm, hại Nhị Vương Gia cùng Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng có kiêng dè Nhị Vương Gia nhưng cũng rất cân nhắc Tam điện hạ.
Mẫu thân nàng sau đó quay qua thì thầm vài câu với Mẫu hậu, trên mặt có vài biểu cảm sâu sắc, nhất thời hoàng hậu Hạnh Quốc cũng có vai vẻ mặt thông đồng với nàng.