Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Chương 18: Chương 18: THAY ĐỔI




Thừa Ảnh lơ đãng về nhà rồi vội vàng đi tắm. Cô vốn thích tắm dưới vòi hoa sen, nhưng hôm nay cảm thấy không có tâm trạng. Ngay cả đầu cũng lười gội, lúc khoác áo tắm đi ra, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô cảnh giác nhìn xuyên qua mắt mèo trước, toàn thân bất giác sửng sốt, sau đó mới mở cửa ra.

Thẩm Trì cứ như vậy thảnh thơi đứng ngoài cửa, ngữ khí hời hợt: “ Lâu vậy, anh tưởng em ngủ rồi”.

Cô không khỏi ngạc nhiên: “ Anh đợi lâu thế cơ à?”.

“ Khoảng hơn mười phút”. Dáng vẻ của anh có chút lười nhác, có lẽ do mệt mỏi, giọng nói hơi khàn: “ Có thể mời anh vào ngồi một lát được không?”.

Cô còn đang ngạc nhiên, căn bản không nghĩ anh lại lên trên lầu, hơn nữa cứ đứng như vậy chờ cô ra mở cửa, nhỡ đâu cô đã ngủ thật?

Cô há miệng thở dốc, cuối cùng đành nghiêng người để anh vào nhà, đồng thời nhịn không được đề xuất: “ Lần sau anh có thể đừng đến bất ngờ như vậy nữa được không?”.

Thẩm Trì bật cười, không để tâm: “ Em không chịu mời, anh đành tự lên thôi”. Anh ngồi xuống sô pha, nói: “ Một cốc ước lạnh, cảm ơn”.

“ Anh đúng là tự giác thật đấy. Coi tôi là nhân viên phục vụ à?”. Cô hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc vẫn đem nước và đá đến cho anh.

Khi nhận lấy chiếc cốc, anh vẫn dùng tay trái.

Cô nhất thời không nhịn được, hỏi: “ Tay phải của anh bị làm sao vậy?”.

“ Tay không sao cả nhưng bị thương sau lưng, động tác giơ lên không được tiện cho lắm”. Anh hờ hững trả lời, ngước mắt quan sát cô: “ Em chuẩn bị ngủ à?”.

Cô vẫn đang khoác áo choàng tắm, bên trong là váy ngủ, bộ dạng quả thật như muốn lên giường ngủ bất kỳ lúc nào.

“ Không phải”. Cô phủ nhận theo bản năng, dừng một chút rồi nói: “ Anh ngồi đi, tôi đi thay quần áo đã”.

Nhưng chỉ vài phút ngắn ngủi, đến khi cô thay quần áo đi ra, liền phát hiện Thẩm Trì đã ngủ.

Anh nằm nghiêng trên sô pha, có lẽ vì tránh đè lên vết thương phía sau lưng, cho nên tư thế không được tự nhiên, xem ra không được thoải mái. Nhưng quả thực là anh đang ngủ, mi tâm nhíu lại, hơi thở kéo dài đều đều.

Thừa Ảnh đứng trước sô pha, mấy lần đưa tay định đánh thức anh dậy nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Trong hoàn cảnh ánh sáng rõ ràng, cô nhận ra điều mình nhìn thấy lúc nãy không phải ảo giác. Hơn hai mươi ngày không gặp, anh đúng là đã gầy đi, trong ánh mắt không che giấu được vẻ mệt mỏi. Cô lẳng lặng đứng nhìn một lúc lâu rồi xoay người vào phòng ngủ bê chiếc chăn mới đi ra, cẩn thận đắp lên người anh, sau đó tắt đèn.

Đêm nay, Thừa Ảnh ngủ không được yên giấc, thậm chí còn hơi có dấu hiệu mất ngủ. Cô trăn trở trên giường rất lâu, về sau hết trằn trọc mơ màng lại bỗng nhiên tỉnh táo.

Gần sáng, cô sờ soạng trong bóng đêm đi ra ngoài. Cô cố ý đi thật khẽ, ở trong nhà mình mà làm như kẻ trộm.

Dựa vào ánh trăng chiếu vào cửa sổ phòng khách, cô có thể nhìn thấy hình dáng người đó nằm ngủ trên sô pha. Không biết anh tỉnh khi nào, bởi vì chiếc áo khoác rơi tùy tiện trên mặt đất, còn anh cũng đã thay đổi tư thế ngủ tương đối thoải mái, nằm nghiêng người trên ghế.

Thừa Ảnh tựa vào khung cửa phòng ngủ, không biết qua bao lâu bỗng nhớ đến mục đích mình đi ra là để uống nước.

Cô thầm trách bản thân rồi bước nhanh qua phòng khách vào bếp. Lúc lấy nước, cô không cẩn thận tạo ra tiếng động nhỏ, nhưng phát hiện Thẩm Trì vẫn không bị đánh thức.

Trong lòng cô mơ hồ thấy lạ nhưng không thể nói rõ nguyên nhân. Có lẽ trong tiềm thức cô vẫn cho rằng Thẩm Trì hẳn là người rất tỉnh táo.

Cô định vừa uống nước vừa đi về phòng ngủ. Kết quả ma xui quỷ khiến lại quay vòng lại. Cô đứng trước sô pha, do dự một lát, cuối cùng vẫn giơ tay sờ lên trán anh.

Quả nhiên, nhiệt độ đã tăng.

Cô vội vàng lay anh dậy, nói: “ Anh bị sốt rồi”. Cô dựa hoàn toàn theo bản năng, nếu không nửa đêm như vậy, trong phòng lại tối, bất luận thế nào cũng không phát hiện ra anh có gì khác thường.

Đầu óc của Thẩm Trì hình như chưa tỉnh táo, anh “ ừ” khẽ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Cô đứng dậy, quả quyết bật công tắc đèn trần.

Ánh đèn làm nổi bật gương mặt anh có chút yếu ớt nhợt nhạt, anh dường như không kiên nhẫn, hơi nhíu mày nói: “ Tắt đi”.

Cô không thể không nhắc nhở anh: “ Anh đang bị sốt đấy”.

“ Không sao”. Tiếng anh khàn khàn, giọng điệu vẻ như không mấy quan tâm.

Cô bỗng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười nhưng không thèm so đo với người bệnh, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng: “ Đến bệnh viện nhé?”.

“ Không cần”. Lần này, anh dứt khoát cự tuyệt.

Có thể thấy, anh thực sự đang rất khó chịu, hơi thở dồn dập nặng nề, lồng ngực phập phồng, trán cũng vã mồ hôi. Nhưng anh cứ như vậy kiên quyết nằm trên sô pha không chịu động đậy, đến ánh mắt cũng không chịu mở ra.

Thừa Ảnh không còn cách nào khác, không nói một câu đi lục tìm hòm thuốc.

Cồn y tế, bông gạc, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng viêm...Mọi thứ trong nhà thực ra đều có đủ nhưng cô không biết cái gì đã gây ra sốt.

Đây là lần đầu tiên cô không biết phải dùng thuốc như thế nào, nói ra chỉ sợ đồng nghiệp cười chết.

Cô đành cúi xuống lần nữa, hỏi: “ Anh uống thuốc hạ sốt trước nhé?”. Nói xong cô mới nhận ra mình đã quá dịu dàng, quả thực còn kiên nhẫn hơn cả lúc đi làm cư xử với bệnh nhân khó chiều nhất.

May sao lúc này Thẩm Trì lại hết sức phối hợp, cầm cốc nước ấm và thuốc trên tay cô nuốt vào.

Thực ra, cô hơi nghi ngờ miệng vết thương của anh đã bị nhiễm trùng. Nhưng trước tình huống này, cô không dám tùy tiện cởi áo anh ra để xem. Ngược lại, Thẩm Trì tự mình hỏi: “ Trong nhà có thuốc kháng viêm không?”.

“ Có”. Đúng như dự đoán, cô lập tức tìm hai viên thuốc chống viêm đưa anh uống, sau đó đề xuất: “ Anh cho tôi xem vết thương sau lưng được không?”.

Thực ra, anh đã tỉnh táo, vì sốt cao nên tinh thần không được tốt, sắc mặt nhìn qua rất kém nhưng đôi mắt ngược lại hiện ra càng thêm sâu, ánh nhìn quét qua mặt cô, những cảm xúc mơ hồ không thể giải thích.

Loại cảm giác tim đập loạn nhịp lại tấn công lần thứ hai. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, đành hạ thấp tầm mắt, nói: “ Để tôi đỡ anh đứng lên trước đã”.

Anh để cô đỡ dậy, có lẽ do động vào vết thương, chỉ nghe thấy tiếng anh rên khẽ. Cô nhíu mày: “ Cơ thể đã thế này, anh còn ra ngoài làm loạn?”.

Anh không trả lời, sắc mặt vẫn thản nhiên để cô cởi giúp áo.

Miệng vết thương lộ ra, khiến Thừa Ảnh hơi hoảng sợ.

Cô không biết trước kia mình đã từng xử lý vết thương kiểu này bao giờ chưa nhưng vẫn dựa theo bản năng, hỏi: “ Đây là vết thương do đạn bắn?”.

Rõ ràng, viên đạn đã được lấy ra, trước đó vết thương đã được mổ và cũng được hút sạch dịch. Nhưng vết khâu lúc này đã bị nứt.

Thẩm Trì như có như không “ ừ” một tiếng, xem như đáp lại.

Bàn tay cô lạnh ngắt, trái tim cũng lạnh, trong lòng không khỏi chìm xuống...Rất nhiều suy nghĩ phán đoán như được chứng thực chen chúc từ trong đầu đổ xô ra ngoài, lấp kín đến nỗi không thể nói lên câu.

Để trấn định cảm xúc, cô tránh sang bên tìm tủ thuốc, hít sâu một hơi để bình tĩnh rồi mới cầm dụng cụ quay lại.

Thẩm Trì hờ hững nhìn, tầm mắt lại rơi xuống tay cô, vẫn còn tâm trạng đùa cợt: “ Ở đây em sắp xếp đầy đủ hết, có thể mở phòng khám tư được đấy”.

“ Bệnh viện phát cho, là phúc lợi của cán bộ công nhân viên”. Sắc mặt cô không biểu hiện gì, rất nhanh vòng ra sau lưng anh, miếng bông thấm cồn dừng giữa không trung, cô phát hiện động tác của mình có chút do dự: “ Ở đây cái gì tôi cũng có, chỉ không có thuốc mê”.

“ Được”. Thẩm Trì gật gật đầu.

Khoảnh khắc cồn tiếp xúc với miệng vết thương, Thừa Ảnh rõ ràng cảm nhận được cơ thể Thẩm Trì rung mạnh. Đau đớn lớn như vậy, như phản ứng dây chuyền, khiến tay cô không hiểu vì sao cũng run lên.

Bàn tay kia của cô vốn đang đỡ bả vai phải của anh, lúc này theo phản xạ có điều kiện mà giữ hơi chặt, móng tay đâm sâu vào làn da trần trụi.

Anh thở gấp, trong giọng nói mang theo ý cười xem thường: “ Sao vậy, không nỡ à?”.

Tâm tư như bị nhìn thấu, cô không muốn thừa nhận, vì thế mà giận dữ lấy lại bình tĩnh, trả lời không chút tình cảm: “ Tôi đang chờ anh thích ứng đau đớn đây”.

Nói xong câu đó, cô không chần chừ gì nữa, nhanh chóng cầm lấy kim chỉ khâu lại.

Kim xuyên qua da thịt, máu tươi theo động tác của cô một lần nữa trào ra nhưng suốt cả quá trình Thẩm Trì không hề rên một tiếng. Mười ngón tay anh bám chặt thành ghế sô pha, thân thể cứng ngắc gắng gượng chống đỡ cơn đau, như hoàn toàn yên tâm phơi bày sự yếu ớt của mình trước mặt cô, mặc cô chi phối.

Thừa Ảnh đứng sau lưng Thẩm Trì, từ đầu tới cuối không thể nhìn thấy sắc mặt anh, cô chỉ nhìn thấy phía sau cổ anh phủ một lớp mồ hôi lạnh, làm cho mái tóc ngắn màu đen bị thấm ướt.

Cuối cùng cũng khâu xong, cô phát hiện lòng bàn tay mình ẩm ướt mát lạnh, không cầm nổi chiếc kim khâu trắng mịn. Cô nhịn không được thở mạnh, thuận thế quỳ trên chiếc sô pha.

Thẩm Trì đang nhắm mắt thoáng cái đã mở ra, xoay người nhìn cô: “ Sắc mặt em trông rất xấu”.

Hơi thở của cô vẫn không ổn định, tựa như không có tâm tư để ý đến lời trêu chọc của anh, cô chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía anh: “ Trước kia tôi đã từng làm chuyện tương tự như thế này cho rồi anh phải không?”.

Kỳ thực, giờ phút này trên người Thẩm Trì đã ướt sũng mồ hôi lạnh, gương mặt cơ hồ không chút huyết sắc, toàn thân không chịu đựng nổi sự mệt mỏi. Nhưng nghe cô nói vậy, anh lập tức vươn tay nắm lấy vai cô, trầm giọng hỏi: “ Có phải em đã nhớ lại điều gì không?”.

“ Không có”. Cô nhắm mắt: “ Chỉ là hình ảnh vừa rồi rất mơ hồ..”. Nhìn vẻ khẩn trương của anh đang dùng tay phải nắm lấy vai cô, cô không thể không kéo tay anh xuống, rồi vội vàng cúi xuống chỉ vào miệng vết thương: “ ...Anh đừng lộn xộn, nếu miệng vết thương lại vỡ ra, tôi sẽ không giúp anh khâu lại nữa đâu”.

Anh dường như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn cô: “ Khoảng mười năm trước, có một lần em đã xử lý vết thương cho anh”.

“ Mười năm trước?”. Cô sửng sốt, bởi thực sự không ngờ tới: “ Tôi và anh...Chúng ta biết nhau lâu vậy cơ à?”.

“ Rất lâu rồi”. Anh cười như không cười, phảng phất như không chịu đựng được sự mệt mỏi, mở hé mắt vịn thành ghế, giọng nói trở nên khàn đặc.

Lăn qua lăn lại quá nửa đêm, Thừa Ảnh cũng cảm thấy mệt mỏi. Vừa rồi khâu vết thương giúp anh xong, tay chân cô như nhũn cả ra. Là một bác sĩ ngoại khoa, có lẽ đây là lần đầu tiên cô vất vả để hoàn thành việc khâu một vết thương nhỏ nhặt như thế này.

Bây giờ, cô thật sự rất chật vật mới có thể đứng dậy cầm chiếc khăn mặt sạch lau mồ hôi trên người giúp Thẩm Trì, sau đó nói: “ Hôm nào anh rảnh, tôi muốn được nghe một số chuyện trước kia”.

Nếu cô biết anh từ hơn mười năm trước, như vậy có một số việc sẽ không khó giải thích.

Ví dụ như, tại sao ở Thượng Hải, mới gặp gỡ cô đã có cảm giác thân quen?

Ví dụ khác, vì sao chỉ có anh mới có thể đánh thức những ký ức vụn vặt mơ hồ của cô.

Thẩm Trì mặc xong quần áo rồi nằm xuống lần nữa, trả lời: “ Được”.

Trước khi quay về phòng ngủ, cô dừng lại hỏi: “ Ngày mai anh muốn ăn gì?”.

“ Tùy em”. Anh ngước mắt nhìn cô: “ Sao bỗng nhiên em lại tốt bụng như vậy?”.

Cô ngẩn người, kỳ thực, ngay cả mình cũng không hiểu nổi chính mình, cứ hồ đồ u mê như thế giữ anh lại, đã thế còn chủ động chuẩn bị đồ ăn cho anh vào ngày mai.

“ Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm thiêng liêng của bác sĩ”. Cô cố gắng che dấu tâm trạng phức tạp, hờ hững nói: “ Nhưng nếu mai anh hạ sốt, tôi không cần phải chăm sóc cho anh nữa. Vì vậy, chúc anh mau chóng khỏi hẳn”.

Cô nói xong xoay người bước được hai bước mới nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm: “ Ngày trước, cứ khi nào anh nghĩ giữa chúng ta có thể tiến lên phía trước một chút, em sẽ sử dụng ngôn ngữ cơ thể để nói với anh rằng thực ra em vẫn đang bài xích. May thay, đêm nay không còn như vậy nữa. Anh thật sự hy vọng điều này không phải phù dung sớm nở tối tàn”.

Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe không ra thật hay đùa. Còn cô đứng im một chỗ không quay đầu lại, một lúc lâu sau mới trầm mặc đi vào phòng ngủ.

Nhưng không thể không thừa nhận, khả năng phục hồi thể lực của Thẩm Trì đúng là số một. Đến sáng ngày hôm sau khi Thừa Ảnh rời giường, cô đã thấy anh thần trí sảng khoái ngồi đọc báo trên sô pha, tựa như người vừa phát sốt vừa phải khâu lại vết thương đêm qua căn bản không phải là anh.

“ Sớm vậy”. Anh ngước mắt nhìn cô rồi nhanh chóng tập trung vào tờ báo tin tức buổi sáng.

Thừa Ảnh cảm thấy mình nhất định ngủ chưa đủ giấc nên đầu óc mới sử dụng không được tốt: “ Tờ báo này ai mang tới vậy?”. Cô nhớ rõ mình chưa từng có thói quen đặt báo.

“ Hàng xóm nhà đối diện đưa cho”.

“ Nhà đối diện?”. Cô phản ứng không kịp.

“ Buổi sáng anh ra ngoài một lát, lúc trở về gặp hàng xóm nhà đối diện đi lấy báo. Sau đó dì ấy đã đưa một tờ cho anh xem”. Anh giũ tờ báo trong tay, lật một tờ, cuối cùng cũng chịu rời mắt nhìn cô: “ Hôm nay em không phải đi làm à?”.

“ Hôm nay được nghỉ”.

Thừa Ảnh vừa lấy tay vuốt tóc vừa đi đến bàn trà lấy lại chiếc chìa khóa cửa tối qua cô đã tiện tay vứt ở đâu đó, tiện thể chăm chú liếc anh một cái.

Nếu đã đi ra ngoài sao còn quay trở về? Hơn nữa, xem ra anh rất “ tự giác”, lúc đi còn không quên cầm theo chìa khóa của cô, bằng không sao có thể đi vào?

Bữa sáng là cháo loãng kèm vài món phụ, Thừa Ảnh lấy trong tủ lạnh ra một túi bánh bao lạnh, bỏ vào lò vi sóng. Thực ra, cô không biết thói quen ăn uống của Thẩm Trì. Hồi mới từ Thượng Hải trở về, tuy ở cùng một chỗ nhưng bình thường ngay cả cơ hội chạm mặt nhau cũng rất ít, càng đừng nói đến việc cùng nhau ăn chung một bữa sáng ấm áp như thế này.

Vì vậy, lúc cầm bát đũa đặt lên bàn, cô nói: “ Nếu anh ăn không hợp, tôi cũng không còn cách nào khác”.

Sắc mặt Thẩm Trì điềm tĩnh nhìn cô: “ Mới làm việc có vài tiếng, gai góc trên người em mọc nhanh thế”.

“ Tôi chỉ ngăn ngừa trước thôi, tránh để lát nữa nghe anh oán thán”.

“ Em cảm thấy anh là hạng người như vậy à?”.

“ Chẳng lẽ anh không bắt bẻ?”.

“ Gì cơ?”. Thẩm Trì cười như không cười nhướng mày: “ Ngoại trừ bắt bẻ ra, trong lòng em anh còn đặc điểm gì khác nữa?”.

Hẳn là có khuyết điểm! Trong lòng cô lặng lẽ lên án, thấy anh hiếm khi hào hứng như vậy, cô nghĩ thầm, dù sao mình cũng nên nể tình phối hợp một chút. Vì vậy, cô không hề nghĩ ngợi liền liệt kê một danh sách dài: “ Tàn bạo, ích kỷ, độc đoán, không nói đạo lý. Anh còn muốn nghe nữa không?”.

Khóe miệng Thẩm Trì mang theo một tia cười khẽ, anh cúi đầu húp cháo, rồi chậm rãi nói: “ Anh nhận ra sau khi mất trí nhớ, tài ăn nói của em thay đổi tốt hơn hẳn”.

“ Có lẽ ngày trước tôi chỉ oán giận mà không dám nói”. Cô hơi đăm chiêu.

“ Bây giờ em không sợ nữa à?”.

“ Không có gì đáng sợ cả”. Cô lắc đầu: “ Vì vậy tôi mới không hiểu, trước kia tôi chưa từng chỉ ra những đặc điểm này trước mặt anh sao?”. Nói xong lời cuối cùng, cô cố ý lên giọng hai chữ đặc điểm, tỏ ý trêu chọc.

Thẩm Trì dường như không nghe thấy, chỉ cầm lấy một cái bánh bao, bẻ một nửa đưa cho cô, sau khi cô cầm lấy rồi, anh mới đáp: “ Còn nhớ hôm đó trên sân tennis em hỏi anh vấn đề kia không?”.

Hôm ấy, anh dẫn cô đi chơi bóng. Ở bên cạnh sân bóng, cô không kiềm chế nghi ngờ hỏi rằng: vì sao tôi vẫn dễ dàng tha thứ cho anh, lại không chia tay với anh cơ chứ?

Cô gật đầu: “ Đúng rồi, không phải anh nói anh biết nguyên nhân sao? Giờ thì anh nói đi”.

Thẩm Trì cười cười, dùng ánh mắt sâu đen chăm chú nhìn cô: “ Vấn đề hôm đó và vấn đề ngày hôm nay, có thể dùng cùng một đáp án để giải thích. Đó chính là, bởi vì em quá yêu anh”.

Thừa Ảnh vừa lúc cắn một miếng bánh bao trắng mềm, kết quả thiếu chút nữa bị sặc. Cô không thể không dừng lại ho một trận. Còn Thẩm Trì thì vô cùng tốt bụng buông đũa, lấy tay vỗ vỗ sau lưng cô.

Cô hơi tức giận, phất tay đẩy anh ra, chậm chạp tự lấy lại khẩu khí, khóe mắt lườm sang, giọng điệu rất khinh thường: “ Mới sáng ra nói đùa như vậy, sự hài hước của anh thật là mạnh mẽ”.

Thẩm Trì lơ đễnh, thản nhiên hỏi lại: “ Em cảm thấy câu trả lời này không đáng tin cậy à?”.

Cô có phần nghẹn lời.

Quả thật, không thể nói là tin, nhưng không thể phủ nhận toàn bộ tính chân thực của nó.

Quá khứ như thế nào, dù sao cô đã không còn nhớ rõ, căn bản không có quyền gì để lên tiếng. Có lẽ cô đã từng thực sự cùng anh như keo như sơn? Nhưng trước mắt, cô không muốn thừa nhận điều này.

Sau khi ăn sáng, Thẩm Trì ra ban công gọi điện. Cô thu dọn chén đũa rồi đứng ngẩn ngơ bên cạnh bồn rửa.

Hôm nay vốn là ngày nghỉ, nhưng vì anh ở nhà, ngược lại biến thành tâm trạng của cô không được yên ổn, tất cả mọi kế hoạch như bị đảo lộn. Còn cô thậm chí không biết khi nào thì anh rời đi hoặc sẽ không đi.

Không lâu sau, phía sau truyền đến giọng nói: “ Anh có việc phải ra ngoài, trước bữa trưa sẽ trở lại”.

Tay cô đầy nước, giật mình xoay người hỏi: “ Trở về gì chứ?”.

“ Không phải hôm qua em mời anh ở lại ăn cơm sao?”. Thẩm Trì đứng cạnh cửa bếp, hơi nheo mắt chất vấn.

Biểu hiện của anh làm cô hơi chột dạ. Đương nhiên là cô còn nhớ, khuya ngày hôm qua chính miệng cô đã hỏi hôm nay anh muốn ăn gì.

Cuối cùng, cô còn đang ngây người như vậy thì anh đã rời đi. Cô vươn tay tắt vòi nước, đúng lúc ngăn kịp dòng nước chuẩn bị tràn ra ngoài, tâm trạng không biết nói sao. Giống như xấu hổ, lại giống như bất an nhưng cuối cùng vẫn là cam chịu thay quần áo đi mua đồ ăn.

Quả nhiên Thẩm Trì nói như lúc gần đi, đúng giờ cơm trưa liền xuất hiện, vừa vặn cô cũng vừa hoàn thành xong món cuối cùng, làm cô nghi ngờ anh căn giờ để hiện ra.

“ Sao chỉ có một bộ bát đũa vậy?”. Thẩm Trì không còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, anh đưa tay ném chiếc áo khoác lên sô pha, thảnh thơi đi đến cạnh bàn ăn để xem xét.

Thừa Ảnh gương mặt ủ rũ: “ Bởi vì tôi đoán anh sẽ không về kịp”.

“ Hiếm khi có cơ hội như thế này sao có thể bỏ qua?”. Thẩm Trì tự đi vào bếp, sau đó cầm một bộ bát đũa đi ra.

Cô nhìn hành động của anh, cảm thấy không thể nói nên lời. Mới qua một buổi tối, dường như anh đã đem nơi này biến thành ngôi nhà thứ hai của mình.

Trong lúc ăn cơm, Thừa Ảnh bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: “ Anh dẫn người từ Vân Nam trở về lúc nào vậy?”.

Thẩm Trì hờ hững trả lời: “ Chập tối hôm qua”.

Chập tối?”.

Cô hơi ngạc nhiên: “ Có nghĩa là, tối qua lúc nhìn thấy anh ở dưới lầu, anh vừa mới trở về?”.

“ Ừ”. Anh dừng lại liếc nhìn cô một cái: “ Có vấn đề gì à?”.

Đương nhiên là có. Quả thực cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “ Anh đã cố ý, trên người mang đầy vết thương nhưng không chịu tìm bác sĩ để xử lý, cũng không về nhà nghỉ ngơi, lại còn điềm nhiên mời tôi ra ngoài ăn cơm. Sau đó, trước mặt tôi diễn khổ nhục kế”.

Anh hứng thú nghe cô nói xong mới không nhanh không chậm trả lời: “ Ý em là anh đang lợi dụng sự thương cảm của em?”.

“ Chẳng lẽ không đúng sao?”. Cô cúi đầu ăn cơm, không hề để ý đến anh.

Bởi vì ngoại trừ điều đó, cô thật sự không nghĩ ra lý do khác tốt hơn để giải thích cho toàn bộ sự việc đã xảy ra tối qua.

Anh không quan tâm đến thương tích trên cơ thể mình, dường như việc đi gặp cô trước, sau đó ăn tối cùng nhau quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác. Chuyện này hết sức vớ vẩn, có nói ra cũng chẳng ai tin được.

Hơn nữa, nếu như đêm qua cô không có sự thương cảm, nếu như cô nhẫn tâm một chút thì giờ khắc này địa bàn của cô đã không bị anh xâm lấn một cách hợp lý như thế.

Bây giờ, cùng ngồi chung bàn ăn, tâm trạng của cô một lần nữa lại nảy sinh sự lo sợ nghi hoặc, loại ý thức mơ hồ về một hiện trạng sắp thay đổi khiến cô vô cùng bất an khó chịu, đành dùng hình dạng hung dữ để che giấu cảm xúc.

Kết quả, Thẩm Trì không đưa ra ý kiến, chỉ dựa vào lời cô mà nói: “ Nếu chiêu này thực sự hữu ích như vậy, tương lai anh sẽ xem xét dùng vào việc đa dụng, để đạt được các mục đích đen tối khác”.

Cô dường như nghẹn lời trước giọng điệu ôn hòa đó, một lát sau mới nghiêm túc thỉnh giáo: “ Trước khi tôi bị mất trí nhớ, chúng ta cũng nói chuyện với nhau kiểu như thế này à?”.

“ Không phải”. Thẩm Trì hình như đã ăn no, buông đũa xuống nhìn về phía cô: “ Chúng ta đã bỏ qua đoạn này. Lúc tốt thì rất tốt, nhưng lúc xấu thì lại rất xấu. Giống như bây giờ, anh cho rằng cũng không tệ lắm, cảm giác rất mới mẻ”.

Thừa Ảnh cuối cùng đã nhìn ra, lúc này anh vô cùng hưởng thụ tình trạng hơn thua hoặc đấu võ mồm của hai người. Vì vậy, cô quyết định im lặng, mặc bản thân thấy buồn bực, còn anh càng thêm đắc ý.

Nhưng trước đó, còn một vấn đề cần được hiểu thấu đáo, cô không muốn bỏ qua một lần nữa. Vì thế, thừa dịp lúc Thẩm Trì chuẩn bị đi nghỉ trưa cô liền nói ra: “ Anh có thể nói cho tôi biết, nghề nghiệp của anh là gì được không?”. Nếu anh không chịu trả lời, cô quyết định sẽ đuổi anh ra khỏi cửa.

Nhưng, Thẩm Trì cực kỳ hiếm khi giật mình, hỏi lại: “ Em quan tâm đến điều này sao?”.

“ Đương nhiên. Cuối cùng tôi cũng nên biết, rốt cuộc thì tôi đã được gả cho người như thế nào, anh thấy đúng không?”.

“ Nhưng anh không nghĩ bộ dạng của chúng ta lúc này trông giống một đôi vợ chồng”. Anh không để tâm cười cười, ngữ khí cũng rất gian xảo: “ Ít nhất có chút nghĩa vụ mà người làm vợ phải làm, sau khi mất trí nhớ em đã không chịu thực hiện”.

Tất nhiên, cô có thể nghe hiểu được hàm ý nên không khỏi có chút lúng túng nhưng nhanh chóng phản ứng lại ngay: “ Đừng có đánh trống lảng. Anh trả lời vấn đề vừa nãy của tôi trước đi”.

Thái độ kiên quyết của cô khiến Thẩm Trì trầm mặc, anh nhìn cô hết sức chăm chú, đáy mắt màu đen không có cảm xúc, mãi mới nói: “ Buổi tối anh sẽ dẫn em đến một nơi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.