[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 38: Chương 38: Bóng Đè (3)








Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng, vừa lúc chiếu lên gương mặt An Dạ.

An Dạ mở mắt ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra chỗ cánh cửa.

Vào lúc này, cô lại thấy cánh cửa thật sự hở ra một cái khe nhỏ, mà chỗ kế bên cái khe đó chính là cái góc tối qua....

Bỗng nhiên cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, theo bản năng vươn tay đè trán.

Có một cảm giác hoảng hốt trong đầu, hình ảnh kia giống như deja vu(*), dẫn dắt cô nhìn về cái góc kia, khiến cô cứ nhìn đi nhìn lại như thế.

(*) deja vu:

Hay còn gọi "ký ức ảo giác" — là cảm giác quen thuộc (như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ), trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ là khi nào.

Có cái gì đó....

Rất trùng khớp với cảnh trong mơ tối qua của cô.

Nơi đó có người à?!

An Dạ bò xuống giường, đi như chạy ra ngoài.

Chỗ vị trí kia là một mặt tường, ngoài ra chẳng có gì khác.

Rõ ràng đã từng có gì đó, cô tận mắt nhìn thấy mà!

Đùa gì chứ, đã nhắm mắt ngủ rồi thì còn thấy thế nào mà thấy? Cũng chẳng phải mình trợn tròn mắt mà ngủ!

Đôi mắt.... mở to sao?

"An Dạ, thức chưa?" Bạch Hành tới phòng tìm người, đầu tiên là gõ gõ cửa, được sự cho phép của cô bèn đi vào.

An Dạ ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Hành một cái, phát hiện hôm nay anh khoác một cái áo down jacket(**), bên trong là sơmi trắng, cúc áo sơmi được cài đến là gãi đúng chỗ ngứa, vừa ngay phía dưới hầu kết một chút, xương quai xanh mạnh mẽ như ẩn như hiện.

"Xuống lầu ăn sáng thôi!"

Anh lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn lại mang theo vẻ lười biếng như vừa tỉnh ngủ.

"A, được, tôi đến ngay đây." An Dạ xoay người muốn thay quần áo, rồi lại nghĩ đến đối phương còn chưa có rời đi, cô quẫn bách quay đầu lại, nói: "Anh có thể ra ngoài trước hay không?"

"Được!"

Lỗ tai Bạch Hành có chút ửng hồng, trên gương mặt anh tuấn lại ra vẻ bình tĩnh, làm một bộ dáng trấn định không chút hoang mang rời khỏi phòng, kỳ thật thì bước chân anh có phần lảo đảo, giống như là chạy trối chết.

An Dạ ở trong phòng tắm thay quần áo, sửa soạn xong xuôi đi xuống lầu thì phía dưới mọi người đã vây quanh phòng bếp, đang cùng ăn bánh mì lát với mứt trái cây.

"Chào buổi sáng mọi người, tôi ngủ quên." An Dạ nói xin lỗi.

"Không sao đâu, chúng tôi cũng mới vừa thức thôi. Đây là do người của tổ tiết mục chuẩn bị." Lê Mộc nói.

An Dạ hỏi: "Bọn họ có chìa khóa vào biệt thự à?"

Lê Mộc trả lời: "Hẳn là có, nếu không thì làm sao mà đưa bữa sáng lại đây được?"

An Dạ nghĩ thầm, vậy thì tối hôm qua cũng rất có khả năng là nhân viên công tác giả thần giả quỷ? Vì rating mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thật đúng là đê tiện.

Mà hiện tại, người cô có thể tin tưởng được đại khái cũng chỉ có Bạch Hành mà thôi?

Không được, cô phải nói cho Bạch Hành biết chuyện này, để anh ấy tóm được người đó.

An Dạ thừa lúc những người khác hoặc là đi rửa chén, hoặc là đến phòng khách nghỉ ngơi thì to nhỏ với Bạch Hành: "Tối hôm qua tôi nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, giống như có người đang ở ngoài cửa vậy á."

"Chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn mà!"

"Tôi biết rồi." Bạch Hành gật gật đầu, bây giờ anh đã có thể làm việc ăn ý cùng An Dạ, chỉ cần một câu nói của cô thôi thì anh liền biết mình nên làm gì.

Vậy thì vào đêm nay, anh nên ôm cây đợi thỏ, bắt lấy cái "người" kia.

Đại khái khoảng nửa tiếng sau, nhân viên tổ tiết mục xuất hiện.

Người host hỏi: "Tối hôm qua các vị ngủ có ngon không?"

"Không tồi." Bạch Hành thay mọi người trả lời.

"Không có sự kiện đặc thù nào phát sinh hay sao?"

An Dạ cố ý nói: "Tối qua, lúc tôi ngủ, hình như thấy có người ở ngoài cửa."

Tần San San cũng nói: "Trên giường của tôi còn có cái đĩa bị vỡ, có phải đĩa thần đã trở lại hay không?"

Người host cười cười, ánh mắt nháy nháy: "Này thì tôi không biết nha! Trong hai ngày kế tiếp, mọi người còn phải cẩn thận đề phòng kẻo có khách không mời mà đến đó à!"

Tần San San sợ hãi trốn ra phía sau lưng Lê Mộc, đối phương thì chỉ cười cười, vỗ vỗ bả vai cô hòng trấn an.

Ánh mắt An Dạ dừng lại phía cửa, cô đột nhiên nhớ ra mình có mang camera và notebook theo.

Cô có thể gắn trên cửa chính một cái camera, sau đó núp trong phòng quan sát từ xa vị khách không mời mà đến kia.

Nếu thật sự là con người thì nhất định phải đi qua cái cửa đó.

Tới giữa trưa, cô lựa thời điểm mọi người không chú ý thì nhanh chóng đem camera giấu vào bình hoa bên cạnh tường, ống kính nhắm ngay cửa.

Vào buổi chiều, cô lấy cớ là thân thể không khỏe nên lưu lại trong phòng, những người khác thì đi theo tổ tiết mục ra ngoài hoạt động.

An Dạ tìm điểm mù của camera do tổ tiết mục gắn trong phòng rồi mở notebook ra đặt ở đó, còn mình thì nằm trên giường, lẳng lặng chăm chú nhìn vào màn hình notebook.

Qua lâu thật lâu, trong video không có bất cứ động tĩnh nào.

Là cô đã tính sai rồi sao?

Không, không có khả năng đó.

Đây là một cơ hội tuyệt vời, nếu muốn bày trò thì người kia làm sao lại bỏ qua được?

Nhưng đã rất lâu rồi mà cánh cửa kia đều chậm chạp không có động tĩnh.

Điều này làm cho cô không kềm được hoài nghi chính mình, có phải đã có sự lệch lạc nào đó trong trí nhớ của mình hay không.

Ví dụ như tối hôm qua thật sự là một giấc mộng, không có ai đang nhìn cô.

Nằm lâu nên An Dạ cảm thấy buồn tiểu, cô vội vàng đi vào WC, bởi vì trong này chỉ có một chỗ để đứng tắm với vòi sen nho nhỏ, chậu rửa mặt và bồn cầu nên diện tích rất nhỏ hẹp, khi cô trở ra không cẩn thận đụng vào cái ly súc miệng đặt trên bồn rửa mặt.

Rõ ràng là cái ly này được đặt ở trong ngăn tủ, làm sao lại nằm ở trên bàn rồi?

Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ra khỏi WC.

Khi cô đi ra thì giật mình phát hiện sự khác biệt trong màn hình.

Đó là dấu hiệu cánh cửa được đóng lại, nhưng cô không thấy bất cứ ai.

An Dạ không có cách nào phân biệt được người đó là đi ra hay đi vào, cô chỉ biết đã từng có người qua khỏi cửa.

Cô không khỏi nhớ đến cái ly ở trên bồn rửa mặt, lúc ấy, trên lầu cũng không có ai, cô là người cuối cùng xuống lầu, vậy thì chắc có khả năng có ai đó chờ lúc bọn họ ăn sáng ở phòng bếp thì lén đi lên lầu, trộm vào phòng cô sao?

Hoặc là, người đó hiện tại cũng vẫn còn ở trong phòng này?!

Đột nhiên, An Dạ nghĩ mà sợ, cô theo bản năng lùi lại vài bước, lập tức vọt vào WC khóa trái cửa lại.

WC rất nhỏ hẹp, mọi đồ vật bên trong nhìn được không sót thứ nào, ở một nơi như thế này khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

An Dạ không tin tưởng bất cứ thứ gì nữa, ngay cả căn phòng mà cô đang ở này cũng vậy.

Nơi khuất tầm mắt cô, có phải có ai đó đang ẩn nấp hay không?

Ngay phía sau cánh cửa này!

Loại cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có như muốn ép cô phát điên, cô sợ đến mức tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Cô cứ thế cố thủ trong WC, cho đến khi Bạch Hành bọn họ trở về.

An Dạ nấp trong này, cảm giác một ngày dài cứ như một năm, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy cả!

Cô nghĩ thông qua tấm kính mờ trên cửa WC mà quan sát bên ngoài, nhìn xem cuối cùng là có ai hay không, thế nhưng cô lại sợ, sợ chính mình nhìn thấy thứ gì đó.

Giờ đây, An Dạ chỉ có thể cuộn tròn thành một cục, ôm chặt đầu gối, chờ đợi cứu viện.

Chờ mãi, chờ mãi đến buổi chiều, cuối cùng thì nhóm Bạch Hành đã trở lại.

An Dạ vẫn cứ không dám đi ra ngoài, cho đến khi Bạch Hành đến phòng cô, ở bên ngoài WC gõ cửa.

Cô mở miệng, giọng nói khàn khàn khô khốc, cô hỏi: "Bạch Hành?"

"Là tôi đây!"

"Cứu tôi!"

"Đừng nóng vội, mở cửa đi!" Bạch Hành nói.

An Dạ mở cửa, một bộ dáng sợ hãi, nói: "Đừng ở lại chỗ này nữa, tôi sợ lắm!"

"Được được, chúng ta cứ đi ra ngoài rồi nói nhé!" Bạch Hành không hỏi nguyên nhân, anh nhìn ra được cảm xúc của cô không ổn định cho lắm.

"Tôi thấy được." An Dạ run run nói.

Bạch Hành hỏi: "Nhìn thấy cái gì?"

"Tôi không biết nữa! Tôi chỉ thấy cánh cửa vừa mở ra rồi lại đóng lại, không biết là đi vào hay là đi ra, còn có, đồ vật trong phòng tôi đã bị động vào, rất có thể có ai đó ở trong phòng này!"

Bạch Hành để An Dạ đứng ở cửa, sau đó trước mặt cô tìm tòi khắp các ngăn tủ, gầm giường, thậm chí là nệm nhưng cũng không có phát hiện ra bất cứ người nào.

Thế nhưng Bạch Hành cũng vẫn tin tưởng cô, anh chỉ nói: "Rất có thể đã đi rồi."

"Chúng ta chờ đến tối nay." An Dạ lung tung đáp lời, "Tối nay nhất định phải bắt lấy hắn!"

Sau đó, An Dạ đi xuống lầu, cô cũng không biểu hiện ra sự khác thường nào, trên thực tế thì trong lòng đã khẩn trương muốn chết, nhưng cô không thể rút dây động rừng.

Hạ Tuyết hỏi thăm: "Đã khỏe hơn chưa?"

"Khá hơn nhiều rồi." An Dạ gật gật đầu.

Buổi tối nay cũng không có hoạt động nào nên An Dạ đi ngủ sớm.

Cô nửa mở mắt, giống như tối hôm qua nhìn cánh cửa chằm chằm.

"Kẽo kẹt ~"

Cánh cửa rốt cuộc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà mở ra, ở chỗ tăm tối đằng kia, dường như có thứ gì đang ngồi xổm nơi đó.... vẫn không nhúc nhích.

Một bên mắt của cô bị bệnh quáng gà, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Thế nhưng An Dạ vẫn thấy được, cái thứ ngồi xổm đằng kia đang từ từ tới gần, chậm rãi di chuyển đến chỗ của cô.

Sau đó, nó vẫn luôn.... nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng An Dạ đếm thầm "ba, hai, một", tức thì bên ngoài đã sáng đèn.

Bạch Hành nhào ra từ trong phòng của anh, bắt lấy người kia, trở tay ấn chặt hắn trên sàn nhà.

Từ trong mấy căn phòng khác, đám người Tần San San cũng lần lượt ra khỏi phòng mình.

Tần San San khoa trương mà nói: "Tôi cứ bảo có cảm giác là lạ, không ngờ không phải quỷ mà là một người sống sờ sờ ra đó!"

An Dạ từ trong phòng đi ra, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: "Cậu là ăn trộm hay là do tổ tiết mục phái tới? Nếu là ăn trộm thì tôi sẽ nộp cậu cho cục cảnh sát liền!"

Người kia có quả đầu đinh, một đôi mắt trong trẻo, thoạt nhìn vẫn còn là một cậu nhóc, lúc này đây mang một biểu tình như ăn phải khổ qua, nói lúng búng: "Mọi người đừng tức giận, này đều là do tổ tiết mục an bài cả, chính là.... chính là muốn làm tăng bầu không khí hồi hộp chút thôi mà!"

Tần San San châm chọc mỉa mai nói: "Đủ hồi hộp há? Hồi hộp đến suýt nữa tôi đã bị bệnh tim rồi!"

Cuối cùng, vẫn là Hạ Tuyết bình tĩnh kêu nhân viên tổ tiết mục tới, nói rõ tình hình.

Đối phương liên tục xin lỗi, nói đây là sơ sót trong kế hoạch hoạt động của bọn họ, sau này nhất định sẽ không tái diễn tình huống cố ý giả ma giả quỷ như vậy nữa.

Mọi chuyện nói đến đây thì mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể buông tha cho bọn họ, sau đó từng người lục tục trở về phòng của mình.

Cuối cùng thì An Dạ cũng hết sợ bóng sợ gió, ở trên giường lăn qua lăn lại, thật vất vả mới có chút buồn ngủ.

Thế nhưng mà, cô cứ cảm thấy kỳ thật thì mình còn chưa ngủ, còn có thể nhìn quanh căn phòng này.

Cô mơ hồ nghe cánh cửa "kẽo kẹt~" một tiếng, bên ngoài ngồi xổm một người.

Sau đó, nó chậm rãi, dần dần có ý muốn tới gần cô.

Từ nơi chốn tăm tối kia, nhìn chằm chằm vào cô.

HẾT CHƯƠNG 38

(**) bộ quần áo của Bạch đại ca từa tựa như vầy:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.