Edit: Phi Phi
Beta: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Họ đi bộ dọc theo con đường mòn uốn lượn không biết đã bao lâu, các hang động trên đầu lúc cao lúc thấp, đầu người chen lấn, khó khăn lắm mới đi qua được.
Tiểu Di và An Dạ còn dễ, Bạch Nam thì hầu như phải quỳ xuống mới đi được.
Anh khịt mũi chế nhạo: “Là Võ Đại Lang xây con đường này sao?”
“Nhất định là để ngăn chặn những kẻ xấu như anh.”
“Tôi không nhỏ chút nào đâu nha, không tin thì cô kiểm tra thử xem?(*)” Hầu như Bạch Nam đã tìm được cách khiến Tiểu Di nghẹn họng, đánh nhau thì đánh không lại, miệng có độc cũng không độc chết được cô, thế thì chọc ghẹo cô vậy, cô sợ cái gì anh sẽ chọc cái đó, dù sao cái mỏ của anh cũng lợi hại lắm.
(*)Chỗ này tác giả chơi chữ, bên trên Tiểu Di nói là “phòng ngừa những kẻ xấu (tiểu nhân) như anh.” Bên dưới Bạch Nam chọc ghẹo, bảo rằng anh “không nhỏ (tiểu = nhỏ, bé)”
Tiểu Di trợn trắng mắt lên nhìn anh, vốn cũng chẳng có tiếng nói chung cùng người này mà.
Tầm nhìn ở đây cực thấp, ngay cả có đèn pha loại nhỏ cũng không cách nào nhìn rõ được. Con đường hẹp này vừa sâu vừa dài, tràn ngập hơi nước và mùi mục nát, ngoài ra còn có mùi hôi thối của đầm lầy.
“Xẹt xẹt xẹt.”
Đèn pha của Tiểu Di chập chờn, xem ra là báo sắp hết điện, chỉ sợ sẽ không duy trì được lâu.
Họ phải đi nhanh lên mới được, phải đi sâu hơn để xem liệu có thể tìm thấy gì không.
Đầu ngón tay An Dạ cọ vào tường, mặt trên phủ một lớp tảo mềm màu xanh lục thật dày bao phủ lên màu sắc ban đầu của bức tường, trông như từng khối nấm thật lớn.
Thế nhưng chúng lại rất mỏng manh, chỉ cần đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào đã rơi xuống đất, để lộ ra màu sắc của những viên đá trên tường.
Đợi đã, có hình ảnh trên đó.
“Nhìn xem, trên này có hình vẽ kìa, vẽ gì thế nhỉ?” An Dạ hỏi.
Bạch Nam thì thầm: “Quái vật biển?”
Tiểu Di chỉ nhíu mày, nói: “Không... có thể là yêu quái biển.”
An Dạ cũng không chắc chắn, cô quét sạch những dấu vết nhỏ nhặt trước mặt, ngón tay lướt qua những vết tích thăng trầm cổ xưa. Mặt trên khắc một người phụ nữ, hai tay bị tách ra nhưng hai chân khép vào nhau, không biết đây là sự vô tình của người thợ điêu khắc hay cố ý làm như thế.
Các đường nét được khắc trên tường có vẻ hơi thô, thậm chí còn có lỗ rỗng, không biết có phải do ngâm quá lâu trong nước hay là do kết cấu của chúng nữa.
Nếu như xem xét cẩn thận thì trông nó như một nàng tiên cá ngồi hát trên rặng đá ngầm, cũng có chút giống với hải yêu Siren trong huyền thoại ngoài biển khơi.
Theo truyền thuyết, vào lúc trăng tròn, nếu như mặt biển dày đặc sương mù sẽ có thể xuất hiện hải yêu hoặc pogiao nhân, tiếng hát của họ ngọt ngào, thân hình uyển chuyển, cơ thể lõa lồ dưới trăng như được điểm xuyến bởi những ngôi sao li ti.
Người cá khiến người ta mê muội như lạc trong màn sương, nghe theo tiếng hát mà từ bỏ nhân tính, bước chân sa đọa, cũng giống như sa vào tình yêu tội lỗi, lỡ một bước là rớt xuống vực sâu.
An Dạ cảm thấy đầu óc khô khốc như bị điện giật đau đớn.
Cô nhận ra có gì đó không ổn, lùi lại một bước lớn, vừa định chạy khỏi chỗ đó nhưng đã bị bức tranh trên tường giữ lại.
Bức tranh này thật kỳ lạ!
Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi.
An Dạ lại mở mắt thì trước mặt đã trở nên mơ hồ hư ảo tựa như được bọc một lớp lụa mỏng, ánh trăng sáng soi rọi khiến hình người trong bức họa sống động như thật.
Không biết là do tác dụng của sương mù hay vì cô bị mê man đến nỗi thần trí không rõ.
Bức tranh vốn nằm trên vách đá bắt đầu chuyển động, hoá thành sóng biển rồi chuyển thành mặt hồ đen như mực.
Bức chân dung màu nâu sẫm ban đầu hóa thành một người phụ nữ khỏa thân đối diện với ánh trăng. Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một màu đỏ nhợt nhạt suýt nữa đã bắt được linh hồn An Dạ. Cô bắt buộc mình phải nhắm mắt lại, không dám nhìn vào nó một chút nào.
Tuyệt đối không thể bị hấp dẫn, tuyệt đối không thể bị lạc ở chỗ này.
Cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương hoa nhài thanh lịch nhẹ nhàng đầy quen thuộc, thoảng trong đó là mùi máu tanh và còn hơi ẩm ướt.
Đây là mùi cỏ cây mà Bạch Hành sử dụng, An Dạ sẽ không cảm nhận sai.
Cô đi theo mùi hương, chân ướt sũng như bước vào trong nước.
An Dạ không dừng lại mà tiếp tục đi.
Cô tin tưởng Bạch Hành, biết rằng Bạch Hành đang chỉ dẫn cô thoát khỏi nguy hiểm.
“Đinh — “
An Dạ bị một sợi xích dưới chân móc phải, lập tức ngã trên mặt đất.
Lúc này cô mới trợn mắt quay lại nhìn.
Chỉ thấy Tiểu Di và Bạch Nam, thậm chí Nhạn Tử đều ngã trái ngã phải trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Chỉ có An Dạ là tỉnh táo, ngồi trong đại điện được chống đỡ bởi bốn cây cột, bao quanh là dây xích lắc lư rung động.
An Dạ quay đầu lại thì thấy một cái bục cao bằng đá, người nằm trên đó chính là Bạch Hành.
Cô tìm thấy anh rồi, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.
An Dạ tiến đến vài bước, bước chân cô rất nhẹ, sợ đánh thức anh dậy và cũng sợ đây chỉ là giấc mơ, bất cẩn một chút sẽ phá vỡ giấc mơ đó.
Bạch Hành nhắm chặt đôi mắt, đè lên mắt là hai hòn đá nhỏ và dẹp, trên hai hòn đá có hình vẽ hai con mắt sống động như thật, không biết đặt nó ở đó có dụng ý gì.
An Dạ bước đến gần Bạch Hành khi anh đang ngủ say. Cô vươn tay hướng về phía mặt anh, cách thật xa, lòng bàn tay cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi tỏa ra từ người anh.
Bạch Hành còn sống, thật tốt quá.
Cô đến đón anh về nhà, cứ như vậy mà đưa Bạch Hành bình an không có việc gì về.
“Ken két.”
Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng bánh răng ngừng hoạt động, tiếng máy móc ma sát vào nhau vừa trong trẻo vừa lảnh lót lập tức chui vào lỗ tai An Dạ, chấn động khiến vành tai cô như nóng lên.
“Két!”
Bốn phía xung quanh bục đá nơi Bạch Hành đang nằm đột nhiên trồi lên vô số cọc sắt kéo dài lên trên, giống như dây leo đan chéo vào nhau, nối liền lên trần nhà tạo thành một tổ chim với rất nhiều nhánh cây bằng sắt giao nhau.
Bạch Hành bị kẹt trong đó, không thể chạy thoát được.
“Bạch Hành!” An Dạ khàn giọng gọi anh, nhưng tổ chim dường như có thể ngăn cách sự hỗn loạn vào không gian trống xung quanh nó, tạo thành tiếng vọng lại xung quanh đại điện.
Rõ ràng đã rất gần, suýt chút nữa thôi là cô đã chạm được vào Bạch Hành.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa.....
Dường như lòng bàn tay An Dạ vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nóng cháy rồi nhạt dần, từ từ lạnh đi khiến cô thật bất an.....
Không được, không được!
An Dạ vội vã chạy lên nhưng không thể phá vỡ bức tường sắt dày cộm.
Cô cố gắng thử trèo lên các thanh sắt hướng lên trên, hy vọng trên đỉnh lưới sắt có điểm đột phá hoặc khoảng trống nào đó, để cô có thể nhìn Bạch Hành một cái thôi cũng được.
An Dạ nắm tay thành nắm đấm, hung hăng nện vào lưới sắt, rõ ràng là vô ích nhưng cô không dừng lại, đến khi cảm thấy đau đớn tới nỗi máu thịt bầy nhầy.
Cô như sắp điên rồi, giống như món đồ mà cô khát vọng đã lâu sắp đến tay lại bị kẻ khác cướp đi.
Làm sao cô có thể không hận, sao có thể cam tâm?
Bốn phía lưới sắt bỗng xuất hiện một vòng lửa, lúc đầu chỉ là tia lửa nho nhỏ nhưng An Dạ biết chỉ trong chốc lát nữa thôi, nơi đây sẽ hoá thành biển lửa.
Đây hẳn là cơ cấu hoạt động của cơ quan hủy diệt chỗ này, một khi Bạch Hành được cứu, cơ quan hủy diệt này sẽ được khởi động, tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây, ngay cả Bạch Hành cũng thế.
Nhưng tại sao chứ?
Rõ ràng Bạch Hành là yếu tố quan trọng nhất để duy trì thế giới này, tại sao ngay cả anh cũng sẽ chết?
Cứ cháy theo cái đà này, Bạch Hành bị mắc kẹt trong lưới sắt sẽ không bao giờ thoát ra được!
An Dạ cũng không thể từ trên lưới sắt leo xuống. Một khi cô leo xuống sẽ rơi vào bên trong ngọn lửa, chết là cái chắc.
Gần như ngay lập tức, ngọn lửa đỏ rực đã liếm đến mặt đất.
Vật thể bằng sắt sẽ dẫn nhiệt, nhiệt độ đủ để đốt cháy da thịt lập tức truyền đến lòng bàn tay An Dạ, lòng bàn tay cô nổi lên các vết bỏng rộp, gần như buộc cô phải buông tay ra, hòa vào biển lửa.
Bây giờ mà buông tay chỉ có đường chết, Bạch Hành cũng sẽ phải bỏ mạng nơi này.
Không phải An Dạ chưa từng bị lửa thiêu, đầu tiên là khói đen làm đôi mắt cay xè như sắp mù, kế tiếp là cổ họng khô khốc, không thể nói chuyện, khói bụi sặc chết người kia sẽ xộc vào khoang mũi, đi thẳng vào phế quản, hoàn toàn bịt kín đường hô hấp.
Người bình thường bị lửa thiêu như vậy sẽ chẳng còn xương cốt.
Nếu nói nhất định phải chết, An Dạ có thể chạm vào Bạch Hành thì tốt biết bao.
Mà không phải cách một rào cản giống như bây giờ, ngay cả nhịp tim của đối phương cũng không cảm nhận được.
An Dạ nghiêng đầu, nhìn vào khoảng trống bên trong nhìn anh. Đôi mắt cô bị khói hun đến khô khốc, nước mắt tuôn rơi, thật ra cô không thể thấy rõ bộ dáng của Bạch Hành, chỉ biết nơi đó có người, bóng dáng mơ hồ, chứa đựng đầy sự quyến luyến của cô.
Cô đã cố hết sức mình, làm rất nhiều điều mà trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Vì yêu mà cô trở nên điên cuồng, bỏ lại hết tất cả sau lưng. Cuộc đời này, An Dạ đã cố gắng chống chọi một lần như vầy thì cũng đã đủ rồi.
Cho nên, cùng nhau chết ở đây cũng không có gì không tốt.
Quên đi, mệt mỏi quá rồi.
Tay An Dạ không còn sức, cô nhắm mắt lại, dần dần buông tay.
Khi cô ngã, đầu ngón tay lướt qua lưới sắt, chạm vào một mảnh nóng bỏng.
An Dạ rơi mạnh xuống đất, gần như hoà làm một vào màu đỏ tươi của lửa.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ thầm: “ Đây có phải là lần đầu mình rơi xuống đất không?”
Mấy lần trước, mỗi lần nhảy xuống đều là Bạch Hành theo cô, luôn ôm cô vào lòng, mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Đáng tiếc lần này lại không được, lần này mà muốn Bạch Hành cứu cô thì đúng là đã khó xử cho anh rồi.
An Dạ cắn chặt môi dưới, hầu như nghẹn ngào ra tiếng.
Nhưng vào lúc này cô bất ngờ ngửi được một mùi hương mà cô đã khát cầu như hơi thở, hương hoa nhài dịu dàng, mùi hương giống như loại sữa tắm cô hay dùng nhưng sau khi hoà với hơi ấm nam tính đã thay đổi hoàn toàn, có nhiều thêm một ít mùi mồ hôi nhưng lại không khiến người khác chán ghét.
Bỗng nhiên có một cảm xúc mềm mại ấm áp quấn trên eo An Dạ.
Trong lúc rơi xuống, có ai đó đã ôm siết cô vào lòng như mọi khi
Đây là Bạch Hành!
An Dạ đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào cơ thể cao lớn đang bao phủ mình. Cô cắn chặt môi dưới, vươn hai tay ra ôm lấy đối phương như muốn khắc anh vào sâu tận xương tủy.
Bạch Hành, Bạch Hành của cô đã trở lại.
“Đừng sợ, An Dạ.” Anh thì thầm bên tai cô, giọng anh khàn khàn như vừa tỉnh dậy, mang theo sự mệt mỏi.
“Vâng.”An Dạ trả lời.
Bạch Hành nhẹ nhàng rơi xuống đất, không biết vì sao, ngọn lửa trên mặt đất cũng tắt ngay lập tức.
An Dạ nhìn lại lần nữa, đây là bức tường đá trước đó, vẫn không có gì thay đổi.
Có phải đại điện và lưới sắt đều là ảo giác khi cô bị lạc trong tiếng hát của mỹ nhân ngư hay không?
“Không có thời gian giải thích, chạy về phía trước, đừng quay đầu lại.” Bạch Hành lập tức nói.
Quả nhiên, đường hầm ở đây bắt đầu sụp đổ, đá vụn rơi ào ạt, giống như chiếc bánh nướng da giòn bị nứt ra, cát bụi không ngừng rơi xuống.
Đội của họ liều mạng chạy về phía trước, nơi có ánh sáng, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Không biết chạy bao lâu, bọn họ mới ra khỏi con đường này, bò ra sườn núi rồi lăn xuống, lăn đến cuối cùng, lọt vào tầm mắt là một mảnh thảo nguyên mênh mông, trăng treo trên núi.
Có một ngọn đèn rực rỡ ngay trước mắt, hình như là một thị trấn vô danh.
Bạch Hành từ dưới đất đứng lên, đôi mắt anh tối tăm tựa như ngọn đèn dầu đã tắt, không thể tìm được bất cứ cảm xúc hay màu sắc nào.
An Dạ cảm thấy trong lòng bất an, cô mím môi, sau một lúc lâu không dám mở miệng.
Bạch Hành hỏi: “Thoát ra ngoài rồi sao?”
An Dạ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hoảng loạn hỏi: “Đôi mắt của anh bị sao vậy?”
Bạch Hành ngửa mặt về phía ánh trăng, sườn mặt trở nên nhợt nhạt, anh hơi nhếch khóe miệng, nói: “Có lẽ là.... mù rồi.”
“Không thấy được gì sao?” An Dạ nghẹn ngào.
Khó trách trong đó sẽ có cơ quan hủy diệt, cho dù Bạch Hành ở bên trong cũng không hề sợ hãi. Bởi vì chúng đã lấy đi đôi mắt của anh, đủ để duy trì thế giới kỳ lạ này.
Cho nên hủy hoại Bạch Hành sẽ chẳng ảnh hưởng gì hết, chúng đã không cần anh nữa!
HẾT CHƯƠNG 100