Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Thị trấn nhỏ này có khí hậu đặc biệt ẩm ướt, ngay cả tay vịn hành lang cũng có cảm giác này, nếu không phải thời tiết dần dần nóng lên, có thể mang giày xăng-đan thì chân có thể mọc nấm luôn.
An Dạ ngửi thấy mùi ẩm thấp mà nhíu lông mày, ôm cánh tay bất mãn ngồi trên ghế dựa ở phòng trong.
Bạch Hành đột nhiên lên tiếng: "Nhất định là mấy ngày hôm trước vừa mưa dầm, tiếng mưa rơi thường thường có thể che khuất được tiếng bước chân của người chết."
"Cái gì?"
"Truyền thuyết dân gian."
An Dạ đem những lời này ghi nhớ trong đầu, không chừng đây là một đề tài sáng tác hấp dẫn à nha.
Không bao lâu sau, ông chủ đã tự mình bưng đồ ăn lên,có lẽ chỗ này buôn bán không được tốt lắm, ngay cả người phục vụ cũng không có.
Món thịt kho cá trích nóng hầm hập được dọn lên bàn, còn có mấy món đặc sản nguội như rau trộn rong biển với giá sống, hiển nhiên đây thật sự là một thị trấn vùng sông nước điển hình. Nhưng cho dù đồ ăn ngon đến đâu cũng không thể loại bỏ không khí ẩm ướt trong phòng.
An Dạ nhịn không được, hỏi: "Mấy ngày hôm trước trời đổ mưa sao ạ?"
Ông chủ sửng sốt một chút: "À! Mấy ngày hôm trước trời đổ một cơn mưa rất lớn, dự báo hai ngày tới cũng sẽ có mưa."
Bạch Hành rót một ly bia cho ông chủ, mời ông ta cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm. Hương vị của bia che đậy bớt mùi ẩm thấp, cuối cùng mới có thể ngửi được một chút mùi đồ ăn.
An Dạ không rảnh mà lo được nhiều như vậy, cầm lấy đôi đũa liền to mồm ăn cơm.Trong bữa ăn chỉ có Bạch Hành cùng ông chủ trò chuyện với nhau.
Bạch Hành uống một ngụm rượu, gắp đồ ăn cho ông ta, làm bộ lơ đãng, hỏi: "Mấy năm trước hình như có đọc được trên báo về trấn Lâm An, nói là có một hộ gia đình toàn bộ đều chết hết?"
Ông chủ tiếp lời: "Chuyện này...các người đừng có đi hỏi thăm. Trong thị trấn cũng không có ai dám hỏi đâu, sợ mang họa về nhà."
"Chuyện như thế nào vậy? Cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, giết người cướp của hay là giết người vì tình thì nơi nào mà không có..."
Ông chủ làm một động tác im lặng, tròng mắt xoay chuyển, thật cẩn thận nói: "Chuyện này không giống nhau."
An Dạ đã ăn được lưng lửng bụng, bởi vì tò mò, cắn đầu đũa, hỏi: "Sao mà không giống? Còn không phải là người chết sao? Ông chủ à, anh họ tôi làm cảnh sát, chuyện cổ quái gì mà chưa từng thấy qua, lần đầu tiên tôi mới thấy nhắc tới mà cũng không dám."
Ông chủ lẩm bẩm câu gì đó bằng tiếng địa phương, thở dài một hơi: "Tin tức đưa sai rồi, cả nhà kia đâu có tự sát, rõ ràng chính là bị hù chết!"
"Bị hù chết?" An Dạ cùng Bạch Hành hai mặt nhìn nhau.
"Đừng nói, đừng nói nữa! Chỉ cần là đứng xem bên ngoài toà nhà đó mà thôi, buổi tối về cũng phải khoá kỹ cửa phòng, có người còn bảo đảm là trong nhà kia còn có...." Ông chủ tựa hồ rất sợ bọn An Dạ lại hỏi han thêm nữa, uống xong ly bia liền buông chìa khoá phòng cùng giấy chứng minh của hai người rồi vội vã bỏ đi.
An Dạ: "Xem ra, chúng ta cần phải tự đi tìm tòa nhà kia rồi. Tôi đã ăn no, lên lầu trước."
"Cuối tuần này là hạn chót nộp bản thảo đấy!" Bạch Hành không chờ cô xoay người đã nhắc nhở.
"Đã biết, Bạch đại biên tập! Tôi nhất định sẽ sớm ngày viết xong, tuy rằng hiện nay một chữ cũng chưa có lòi ra được."
"........" động tác uống bia của Bạch Hành ngừng lại một chút, dường như có chút bất đắc dĩ.
An Dạ ôm tâm tình sung sướng mà đi, cầm chìa khóa phòng của mình bước lên bậc thang.
Việc làm ăn ở quán trọ này thật sự rất vắng vẻ, ít nhất là trên đường về phòng của mình, một người cô cũng không thấy, cho dù đi ngang qua những căn phòng khác dành cho khách thì những nơi đó cũng rất im ắn, dường như không có ai ở.
Nhưng mà bên trong lại cũng không phải thật sự không có gì. Khi An Dạ đi ngang qua một ngọn đèn gắn trên tường, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "tê tê" như từ trong cổ họng bật ra, khàn khàn, không chú ý sẽ khó thể nghe được.
Âm thanh kia giống như chui vào trong cổ áo của cô làm cho An Dạ nổi một thân da gà.
Lạnh, thật là lạnh. An Dạ sờ sờ cánh tay, cả người phát run.
Cô nhíu mày, quay đầu nhìn lại — chỗ ngọn đèn đó hình như đâu có ai.
Nhưng mà thanh âm vừa rồi....
Có lẽ là cửa sổ phòng không đóng kín, vừa lúc có gió thổi qua cổ của cô mà thôi.
An Dạ cũng không suy nghĩ nhiều, nơi này không phải là tòa nhà kia, không thể nào có những chuyện kỳ quái như thế đâu.
Cô đi tới căn phòng của mình, không hề nghĩ ngợi liền ngã lên trên giường.
Chăn đệm có cảm giác tươi mới như vừa được phơi dưới ánh mặt trời, cùng không khí lành lạnh ẩm thấp đối chọi với nhau, chính là làm cho người ta muốn chết chìm trên cái giường này. Một ngày hôm nay thật là quá mệt mỏi, nằm nghỉ một lát rồi lại đi tắm rửa, An Dạ nghĩ như thế.
An Dạ cảm thấy mình như tỉnh tỉnh mê mê, giống như chìm trong đầm nước phập phồng lên xuống, không có sức lực, cả người mềm nhũng, mặc cho nước chảy bèo trôi.
Cô cố gắng giữ một tia thanh tỉnh, vang vọng trong đầu là lời nói của ông chủ — không chừng trong căn nhà kia có....
An Dạ cố gắng di chuyển nhưng không thể nhúc nhích được.Đây là chứng tê liệt trong lúc ngủ hay còn gọi là bị bóng đè.
Chỉ cần chịu đựng vài phút, cảm giác có thể nhìn quanh bốn phía, đừng nghĩ nhiều, tất cả đều là giả.... An Dạ ra sức động đậy ngón tay, hy vọng có thể từ ngón tay nhanh chóng chi phối cả người.
Rõ ràng là hai mắt đang nhắm nghiền nhưng cô có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh, bao gồm bản thân mình đang cố gắng động đậy ngón tay, đầu ngón tay còn có một cái gì đó trăng trắng, hơi nước lượng lờ bên trên, ướt đẫm.
Có người sao?
Không đúng! Là cái gì đó?!
An Dạ bỗng nhiên ngồi bật dậy, mồ hôi đổ đầm đìa. Cuối cùng cô cũng có thể cử động.
Lúc này, điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, không hiển thị số, nội dung tin nhắn là: "Cô đã đến rồi sao?" Giống như bức thư nặc danh trước đây — hình chụp một đôi tay cứng đờ.
Có ai đó đang theo dõi cô, giống như đã đoán trước được cô nhất định sẽ đến.
Lại một tin nhắn nặc danh được gửi tới, thái độ chắc chắn giống như đã nắm chắc hành tung của cô.
Cô nghĩ rằng sẽ còn xảy ra nhiều chuyện nữa.
Rốt cuộc An Dạ đã cảm nhận được một nỗi sợ hãi khôn kể, một sự bất an mãnh liệt.
Không biết đối phương ở đâu? Đang ở trong phòng này hay chỗ nào khác? Có phải hắn vẫn đang nấp ở đâu đó nhìn lén cô?
Theo bản năng, An Dạ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trên bức tường màu trắng có một chỗ hơi thẫm lại, có lẽ là mấy ngày hôm trước do trời mưa quá lớn, mái ngói bị dột, nước từ mái nhà thấm xuống lớp sơn tường trên trần.
_____ ngày mưa có thể che khuất bước chân của người chết, Bạch Hành hình như đã từng có nói qua chuyện này?
Mấy ngày hôm trước thật sự có người chết tới đây sao?
An Dạ cố gắng đè xuống những suy nghĩ linh tinh, sợ lại chính mình dọa mình.
Không biết vì cái gì, khi cô nghĩ đến Bạch Hành liền cảm thấy an tâm. Có lẽ là bởi vì anh ta thoạt nhìn thực đáng tin cậy, lại có lẽ bởi vì anh ta là một người có đủ năng lực bảo vệ người khác chăng?
An Dạ không dám một mình ở trong phòng này, mang theo notebook cùng cái ba lô liền hướng phòng ở của Bạch Hành mà thẳng tiến.
Cô nâng tay gõ cửa phòng. Rất nhanh, Bạch Hành mang theo một đầu tóc ướt đẫm đi ra, anh cũng không hỏi cô vì sao lại qua đây, trực tiếp nghiêng người để An Dạ vào cửa.
An Dạ còn có chút thở hổn hển, hướng Bạch Hành liếc mắt một cái: "Tôi cảm thấy nơi này có chỗ nào đó kỳ lạ."
"Kỳ lạ?" Bạch Hành lau khô tóc, kiệm lời hỏi lại.
"Anh xem tin nhắn này đi, còn có tấm ảnh được gửi trước đây nữa, đều là nặc danh, giống như có ai đó đang dẫn dắt chúng ta tới tòa nhà kia, cũng có thể có khả năng đó không phải là người."
"Quỷ giả cùng quỷ thật chỉ khác nhau có một chữ."
Tim An Dạ đã hơi yên ổn một chút, ngần ngừ hỏi: "Anh muốn nói là.... có thể có người đang giả quỷ?"
"Còn chưa biết."
"Vậy đêm nay tôi ở phòng anh....." như là sợ bị Bạch Hành cự tuyệt, cô bổ sung thêm: "Thức đêm viết tiểu thuyết đi."
"Giỏi lắm!" Đây là lời khen ngợi cấp max của Bạch đại biên tập rồi đấy.
Tiểu thuyết của An Dạ đã viết tới đoạn vai chính nhìn thấy khe hở quỷ, lại không biết chạy thoát như thế nào, thậm chí là khe hở quỷ sẽ theo vai chính như hình với bóng.
Cô suy nghĩ: vì sao khe hở quỷ đi theo vai chính? Bởi vì vai chính ở trong căn phòng đó, bất cứ ai cũng có thể hay chỉ có vai chính mới bị ám? Nếu căn phòng đó ám lên những người khác thì vai chính có thể sẽ không phải chết?
Khoan đã...
Nếu ám vào những người khác, có thể sẽ không phải chết?
Người gửi bức thư nặc danh này.... là đang sợ chết sao? Cho nên mới giả thần giả quỷ, muốn dụ dỗ bọn họ đi tới đó chết thay?
Nếu thực sự là một người có tâm hại người khác, cô rất muốn biết đó là thần thánh phương nào.
Khi An Dạ viết xong hai nghìn chữ thì đã quá 12h khuya, cô chậm rãi ghé vào trên bàn ngủ gục.
Bạch Hành vừa mới tắm xong, trở ra liền nhìn thấy một màn như vậy, anh hơi nhíu mày, săn sóc mà đem cái chăn duy nhất trên giường đắp cho cô, bản thân mình thì nằm trên giường, hai tay ôm cuộn lại thành một cục mà đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, An Dạ cùng Bạch Hành từ biệt ông chủ quán trọ, bắt đầu đi xung quanh hỏi thăm địa chỉ.
Nơi đó tuy rằng khuất sâu trong con hẻm hẻo lánh nhưng không phải không thể tìm ra, đặc biệt sau khi trải qua những sự kiện cổ quái kia thì càng thêm nổi danh.
An Dạ cùng Bạch Hành đi gần hai giờ đồng hồ mới tìm được đến toà nhà kia, là một khu nhà vây xung quanh bởi phố xá tấp nập trong nội thành. Khi họ đến gần nơi đó bỗng nhiên trông thấy một cô bé mặc đồng phục học sinh đang ngồi xổm trên đất chơi với mấy viên bi màu.
Làn da cô gái này thật trắng, một màu trắng xanh nhợt nhạt, tuy vậy nhưng cũng không che lấp được hơi thở thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ.
An Dạ cúi xuống hỏi cô bé: "Em gái, em có biết ai trong khu chung cư này không?"
Cô bé ngẩng đầu, dưới đôi mắt là hai quầng thâm xanh đen giống như không được ngủ đủ giấc. Nghe thấy có người hỏi cũng không có phản ứng gì, thật lâu sau mới lắc đầu, đôi môi mím chặt, không dám nói lời nào. Cô gái bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sợ hãi mà nhìn thoáng qua khu nhà kia.
An Dạ theo ánh nhìn của cô bé quay đầu lại, trông thấy cửa sổ lầu hai của khu chung cư có một người phụ nữ đang đứng. An Dạ cùng cô ta đối mắt với nhau được một lúc, đối phương lập tức kéo lại màn cửa sổ.
Cô gái trẻ quay lại, gật gật đầu, lí nhí: "Em có biết."
"Bọn chị muốn tìm người đang sống ở hẻm Hậu Thương, số nhà 13."
"Em dẫn hai người đi."
Trong thang máy, An Dạ hỏi cô bé: "Em tên gì?"
"Tên em là Tiểu Nhân, nhà số 13.... em và ba mẹ còn có chị gái đang ở đó."
"Hả? Thật vậy sao?" An Dạ kinh ngạc.
"Vâng ạ!"
Rất nhanh đã tới trước cửa nhà.
Tiểu Nhân ấn chuông cửa, một cô gái trông lớn hơn cô bé vài tuổi ra mở cửa, thoạt nhìn giống như nữ sinh viên.
Cô gái này lớn lên cũng rất xinh đẹp, không được trọn vẹn chính là đôi mắt kia mang theo quầng thâm nhàn nhạt. Có thể giải thích lý do là vì hai chị em xem TV suốt đêm không ngủ đi?
An Dạ đưa ra danh thiếp của mình, mỉm cười nói: "Xin chào! Tôi là tác giả của tạp chí kinh dị [Tử Bất Ngữ], nội dung sáng tác lần này của tôi là "khe hở trong căn phòng", mấy năm trước có lời đồn xung quanh đây xuất hiện nữ quỷ trong khe hở, hôm nay tới khảo sát thực địa một chút, hy vọng sẽ không quấy rầy đến mọi người."
Cô chị kia cười rộ lên, mang theo vẻ hoang nghênh: "Là tác giả Miêu Phạn phải không? Em chính là một fan cuồng của chị đấy, xin mời hai người vào."
Không sai, bút danh của An Dạ là Miêu Phạn (nghĩa là cơm chưa chín).
Cô chị chuẩn bị dép lê cho bọn họ, một bên tiếp tục nói: "Thực ra không có đâu, đều là những cụ già trong thị trấn rỉ tai nhau thôi, chúng tôi ở đây lâu như vậy cũng đâu thấy xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, nếu chị muốn tìm tư liệu cho nguồn cảm hứng sáng tác thì cứ ở lại vài ngày, tìm hiểu xung quanh một chút không chừng sẽ có phát hiện gì đó."
"Quấy rầy mọi người rồi! Nếu có thể ở lại vài ngày thì không còn gì tốt hơn." Bạch Hành vào cửa lâu như vậy rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ cảnh giác, giống như đang chú ý tới điều gì đó.
An Dạ nhìn theo ánh mắt anh thì thấy những đồ nội thất trong phòng này có dấu vết như đã từng bị thứ gì đó dán lên.
HẾT CHƯƠNG 2