Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, đầu An Dạ giống như bị kẹt ở chỗ xử trảm, nếu không nói được điều gì để rửa sạch hiềm nghi cho mình thì sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Chết tiệt!
Thông tin trong bức thư rõ ràng nói người ở lầu hai, An Dạ chính là người ở lầu hai.
Nếu cô không làm gì thì nhất định sẽ bị kẻ đang chạy lên đây bắt lấy, thậm chí là mấy người khác cũng sẽ hợp lực dâng cô làm thức ăn cho Slender.
An Dạ kinh hoàng, đôi môi không tự giác mà mím lại thành một đường thật mỏng.
Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, truyền đến từ cuối thang lầu u ám, mang theo một sự ám chỉ nào đó, tựa như tin báo tử vong, mục đích rõ ràng, lời ít ý nhiều.
Bọn họ tới để.... giết cô.
An Dạ nhìn quanh bốn phía theo bản năng, định tìm điểm đột phá.
Tầm mắt cô rơi xuống bệ cửa sổ, trong đầu nảy lên một ý tưởng không thực tế — so với bị ăn tươi nuốt sống, không bằng nhảy cửa sổ tự sát đi?
Mà lúc này, Bạch Hành bất ngờ chộp lấy cổ tay cô lôi về phía trước, chạy như điên đến cửa sổ.
Bởi vì lực kéo quá mạnh nên An Dạ cảm thấy cổ tay mình như bị trật khớp, cố nén sự đau đớn, cô chạy sát theo phía sau Bạch Hành.
An Dạ chống tay lên bệ cửa sổ, thở hồng hộc từng ngụm.
Lầu hai cao chừng ba mét, ngã xuống dù không chết cũng bị thương.
Ít nhất là bọn họ trốn không thoát.
Giờ phải làm sao đây?
Bạch Hành xoay người, một cánh tay bám lấy bệ cửa sổ rồi nhảy ra, treo lơ lửng giữa không trung.
Anh hít sâu một hơi, lấy giọng như mèo, nói: "Nắm lấy anh."
An Dạ không dám không nghe theo mệnh lệnh của anh, vừa sợ Bạch Hành chờ lâu sẽ bị thương, lại sợ đàn sài lang ở phía sau đến cắn xé.
Cô nắm chặt tay Bạch Hành, dùng hết sức lực trong người hỗ trợ anh.
Đối với kỹ thuật thoát hiểm, Bạch Hành rất lành nghề, chân anh thăm dò đến cửa sổ lầu một, mũi giày đá mạnh vào cửa thủy tinh chưa đóng kín một phát, sau đó, Bạch Hành mượn lực cánh tay tung cả người vào lầu một, nhẹ nhàng tiếp đất.
Anh không màng chỉnh sửa lại vẻ ngoài chật vật mà vươn tay hướng ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói của anh bình tĩnh trước sau như một, khiến người nghe có cảm giác thật an toàn: "Túm lấy bệ cửa sổ rồi từ từ đi xuống đây, anh sẽ tiếp lấy em."
An Dạ cắn răng, tuy sợ hãi nhưng lại quyết tâm tin tưởng Bạch Hành.
Người đàn ông này luôn có thể khiến cô hồi sinh từ cõi chết.
Cho nên đừng sợ, An Dạ, hãy tin tưởng anh ấy.
Tin tưởng Bạch Hành.
Cô nghe lời, không nghĩ nhiều mà nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt sắp rơi xuống, An Dạ cảm nhận được một vòng ôm ấm áp bao lấy mình, cả người như lơ lửng trong cánh tay Bạch Hành.
Mãi cho đến khi thật sự đạp lên sàn nhà lầu một, An Dạ mới như bừng tỉnh từ trong mộng, hít lấy hít để từng ngụm dưỡng khí, bù vào lúc mới rồi vì hồi hộp lo lắng mà quên hô hấp.
Lại thêm một lần hữu kinh vô hiểm.
"Khoan đã!" An Dạ bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô chạy vào phòng tắm, lấy ra một cái gương rồi để bên ngoài cửa sổ, còn mình thì nấp bên trong, lẳng lặng quan sát mặt gương.
Nếu đúng theo cô đoán, người nhanh như vậy đã đuổi bắt cô nhất định sẽ ló đầu ra từ cửa sổ để kiểm tra.
Vậy thì An Dạ có thể từ trong mặt gương biết được ai đã lâm thời phản chiến, phối hợp với quy tắc trò chơi của Slender, giúp nó đưa cô vào chỗ chết.
An Dạ không chỉ phải trốn thoát mà còn phải biết được người đó là ai, để tiện cho cô sau này quyết định xem cuối cùng sẽ giết hay chỉ tổn thương tên đồng bạn lòng mang ác ý này.
Không quá một phút đồng hồ, quả nhiên đã có người chậm rãi thò đầu ra.
Gương mặt hắn ta dần dần hiện lên trong gương, hoàn toàn rõ ràng trong tầm mắt An Dạ.
Vậy mà là.... Tóc xoăn A?!
An Dạ đã từng nghĩ có thể là Lý Duyệt, thâm chí là Mao Giai Giai nhưng không ngờ vậy mà là Tóc xoăn A, người luôn treo hai chữ nghĩa khí bên miệng!
Mấy kẻ này không một ai có thể tin tưởng được, người tưởng chừng hiền hoà vô hại nhất, ngược lại có thể là kẻ mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa, là ác ma cầm lưỡi dao sắc bén!
"Nơi này cũng không an toàn đâu." Bạch Hành nói xong, sau khi xác định Tóc xoăn A chính là kẻ lâm trận phản chiến xong liền đẩy cửa ra, dẫn An Dạ đi ra ngoài.
An Dạ: "Kế tiếp sẽ đi đâu?"
Lòng cô vẫn còn sợ hãi, trong vô thức luôn cảm thấy bốn phía đều tràn ngập nguy cơ, không biết mấy người còn lại kia đang ngủ đông nơi nào, đều đang che dấu ác ý của bọn họ sao?
Thật đáng sợ.
Con người chính là ma quỷ, bản chất con người luôn xấu xa.
An Dạ đi được hai bước thì bất ngờ nảy lên suy nghĩ.
Từ từ đã....
Hình như cô phát hiện ra chỗ không thích hợp rồi.
Slender luôn có thể nói ra thông tin của con mồi, dẫn đường cho mấy người còn lại đến bắt cô.
Vậy thì Slender đang ở đâu?
Hẳn là nó đang ở chỗ tối nào đó, theo dõi An Dạ gắt gao, nếu không thì làm sao có thể nắm được hành tung của cô, sao có thể ra được mệnh lệnh như thế.
Thế nên, con ác ma kia.... đang ở ngay bên cạnh cô!
An Dạ cảm thấy sởn tóc gáy, cô chột dạ nhìn quanh bốn phía, vừa sợ phải thấy cái gì đó, lại vừa sợ bỏ sót điều gì.
Cô vẫn luôn bận rộn suy nghĩ đến những người vâng lệnh Slender, mượn cơ hội đuổi giết cô là ai mà lại vô tình quên đi khối u ác tính là Slender.
Cuối cùng thì nó đang ở đâu?
Bàn tay phía sau thao túng mọi chuyện đang ở đâu?
Nó vẫn luôn bám theo An Dạ, xem cô chạy trốn để mua vui ư?
Tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong sự khống chế của nó rồi ư?
An Dạ có một loại cảm giác bất an chưa từng có từ trước đến nay, hai bên mũi cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mơ hồ hoảng hốt.
"Đừng lo lắng." Bạch Hành trấn an cô: "Cho dù mọi chuyện ra sao thì cũng không nên tỏ ra sợ hãi hay cảm thấy hoảng hốt, nếu vậy sẽ rất dễ bị người khác lợi dụng."
An Dạ cố gắng bình tĩnh lại: "Anh đã bao giờ trải qua cảm giác đó chưa?"
"Tin vào người mà mình yêu thương nhất, sao đó bản thân phải chịu trọng thương." Suy nghĩ Bạch Hành trôi xa, "Chuyện của mẹ anh lần đó."
An Dạ vẫn không quên chuyện xảy ra giữa Bạch Hành và mẹ anh ấy.
Mẹ anh là một người phụ nữ rắn rết, vì muốn sống sót mà ngay cả con trai ruột của mình cũng nỡ lòng nổ súng.
"Đói bụng không?"
"Hả? Cái gì?" An Dạ tưởng rằng mình bị ảo giác, vừa rồi Bạch Hành là hỏi cô có đói bụng không ư?
Bạch Hành: "Có muốn ăn chút gì không?"
An Dạ sửng sốt trong giây lát, cô dừng bước chân, chần chờ mà hỏi: "Ngay bây giờ á?"
Dưới tình huống chạy trối chết mà đi ăn sao? Làm gì còn tâm tư đâu mà ăn với uống, chính bản thân cô còn bị xem như đồ ăn đây.
"Không ai có thể tước đoạt quyền ăn cơm của người khác, ngay cả Slender cũng thế, huống chi, cứ như vầy mà chạy trốn cũng chẳng phải là cách hay." Anh lời ít ý nhiều.
Bạch Hành ngồi tại chỗ cũ trong nhà ăn mà gọi cơm, chờ mấy người kia cùng đến đây.
Quả nhiên những người khác cũng đến. Mọi người giống như hôm qua, đều lục tục ngồi xuống, nhanh chóng kêu phần cơm của mình.
Bạch Hành hỏi: "Lúc nãy Slender nói lầu hai có đồ ăn, các người có điều tra ra được gì không?"
Mọi người liếc nhau, không ai nói lời nào.
Ánh mắt Tóc xoăn A trốn tránh, cười gượng, nói: "Tôi không đi xem nên cũng không rõ lắm. Loại chuyện đuổi giết này vẫn cứ giao cho Slender thôi, Dù sao thì tôi không phải đồ ăn là được."
Mao Giai Giai cũng cười: "Đúng vậy, ai mà quản mấy chuyện này chứ. Cũng chẳng phải kêu chúng ta làm gì, chúng ta liền làm cái đó."
An Dạ hỏi: "Mọi người có gặp Hà Lị không?"
Ông chú đầu hói uống một ngụm bia: "Tôi cũng muốn biết cô ấy ở đâu, đang chờ xem biến thân mà đáng tiếc, chờ mãi không thấy."
Lý Duyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Có thể là.... ở bên cạnh chúng ta chăng?"
"Ai.... ai mà biết được." Mao Giai Giai nói.
An Dạ quyết định lừa mấy người này, cô nói: "Tóc xoăn A, cậu rõ ràng đang nói dối. Vừa rồi, khi tôi đến lầu hai thì rõ ràng thấy cậu ở đó!"
Lời cô nói cũng chẳng sai, Tóc xoăn A vì muốn bắt cô nên lúc đó quả thật cũng ở lầu hai.
Tóc xoăn A hoảng thần, hắn đối diện với đôi mắt tựa như rắn độc của Lý Duyệt mà liên tục xua tay: "Tôi quả thật không.... A, cái đó, sau khi nhìn thấy thông tin kia mới đi đến đó, thật sự không phải tôi, tôi không phải đồ ăn!"
"Phải không?" Bạch Hành nhẹ nhàng bình tĩnh nói, "Ai biết mọi chuyện như thế nào đâu."
Một câu của An Dạ, bốn lạng đẩy ngàn cân, vứt vấn đề trở lại trên người Tóc xoăn A.
Buổi sáng Mao Giai Giai là người đến trễ, mọi người đều có hoài nghi đối với cô ấy; Tóc xoăn A lại đã từng xuất hiện ở lầu hai, khả năng là đồ ăn cũng không thấp.
Rốt cuộc đó là ai thì cũng chỉ còn một thông tin cuối cùng thôi.
Bởi vì sau ba lần nhắc nhở sẽ không còn gì nữa cho nên nhất định ở lần nhắc nhở thứ ba phải đẩy đồ ăn ra, hiến cho Slender, như vậy thì mới không gặp phải tai bay vạ gió.
An Dạ gọi một đĩa thịt vịt nướng, da vịt ánh lên một lớp mỡ bóng loáng.
Cô dùng nĩa ghim lấy một khối thịt bỏ vào miệng, thịt vịt xốp giòn, vào miệng liền tan.
An Dạ xốc lại tinh thần, cố gắng ăn nhiều một chút để bổ sung protein.
Lát nữa còn có một trận ác liệt phải đánh, cô không thể đến lúc đó lại ngã xuống.
Sau khi ăn xong, mọi người đều giải tán.
An Dạ muốn tìm một ít vũ khí phòng thân, cô đến cửa hàng mua một cây dao gọt hoa quả, giấu trên người để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Mà phong thư kia đến 4h chiều cũng vẫn chưa thấy xuất hiện thông tin thứ ba, không khỏi khiến người ta khó hiểu.
Một mình An Dạ đi trở về khách sạn, định cùng Bạch Hành nói chuyện, vừa mới quay đầu lại đã không thấy tung tích anh đâu.
Đi đâu rồi nhỉ?
Có lẽ Bạch Hành đã trở về phòng rồi.
An Dạ nghĩ mà sợ nên cất bước nhanh hơn, đứng ở chỗ đợi thang máy, cuối cùng thay đổi thành cầu thang bộ.
Dù sao thì cầu thang bộ cũng tiện cho cô chạy trốn hơn chứ không như lần trước, bị kẹt trong một không gian nhỏ hẹp.
Mà ngay lúc này, An Dạ đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ vụn lao xao.
Rồm rộp, rồm rộp.
Rắc rắc rắc.
Như tiếng lá rụng, lại như tiếng cắn khoai tây chiên xốp giòn.
Có ai đó đang ăn khoai tây chiên à?
Trong đầu An Dạ hiện lên ý tưởng quái dị như vậy.
Lại đi thêm vài bước, cô bất ngờ trông thấy một người phụ nữ đang nửa quỳ.
Đôi tay cô ta bụm lại để trước ngực, âm thanh gặm cắn rôm rốp càng lúc càng lớn, kíc thích màng nhĩ người nghe.
Thế nên, đây là một cô gái đang ngồi ăn vụng?
Không, không, không đúng!
Chạy nhanh!
Da đầu An Dạ sắp nổ tung, cô vội vàng chạy nhanh lên lầu.
Bởi vì cô đã thấy được gương mặt của người kia lúc quay đầu.
Là Hà Lị!
Đôi tay Hà Lị đang ôm đống thi thể côn trùng khô khốc, rôm rốp cắn ăn đến vui vẻ.
Trên mặt cô ta là nụ cười thoải mái. Đặc biệt, khi trông thấy An Dạ thì đáy mắt kia tỏa ra ánh nhìn sung sướng.
Cô ta hoàn toàn muốn nói một câu khiến người ta sởn tóc gáy — thật muốn ăn tươi cô.
Trên phong thư mời của An Dạ đã hiện lên một nhắc nhở cuối cùng — đã tìm được đồ ăn rồi, thật muốn ăn tươi cô.
Dùng chữ "Cô" thì đã lộ ra là con gái.
Mà lần này, Slender không nhắc đến địa điểm, nói cách khác nghĩa là không cần bất cứ ai hỗ trợ.
Dường như cô ta.... nhất định phải ăn.
An Dạ sẽ bị ăn tươi!
HẾT CHƯƠNG 72