Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 3: Chương 3: Dương Nhi Đầu(6) (Thượng)




CHƯƠNG 3: DƯƠNG NHI ĐẦU(6) (THƯỢNG)

(6) Trong câu chuyện này (ở chap 4) sẽ xuất hiện hai chữ Dương, là 杨 và 羊. Họ “Dương” (杨) với “dương” {dê} (羊) là đồng âm. Tên chap 3 là 羊儿头, có nghĩa là Dương (dê) Nhi Đầu (Đầu dê con).

.

Tần Tử Giác mang giá vẽ đi lang thang trong ngõ hẻm, dừng một chút đi một chút, rốt cuộc chọn được một chỗ.

Dựng giá vẽ, dọn xong thuốc màu, cầm cọ vẽ so so tỉ lệ, y bắt đầu vẽ.

Ngõ nhỏ tên là Dương Nhi Đầu, chiều dài khoảng mấy trăm mét, nhưng quanh co khúc khuỷu, trái một bên, phải một bên, nhìn không thấy điểm cuối. Giữa ánh nắng mặt trời ban trưa, nơi quanh co này vẫn có một chỗ bóng râm lớn, một bên rực rỡ, một bên âm u, hình ảnh như vậy trong mắt người nghệ thuật là rất thú vị.

Tần Tử Giác chấm thuốc màu xám tro, y đang vẽ phác họa đường nét con ngõ nhỏ.

“Két két —— cánh cửa gỗ cách đó không xa hé ra cái khe nhỏ, gương mặt của một đứa bé trai xuất hiện.

Cậu bé nhìn Tần Tử Giác hỏi: “Ca ca, anh vẽ cái gì ở đây thế?”

“Hẻm nhỏ”.

“Ca ca, phía trước có một con sông nhỏ rất đẹp. Ca ca vào trong đó vẽ đi, thực sự rất đẹp đó”.

 “Ồ?”. Tần Tử Giác liếc mắt về phía đứa bé, rốt cục cũng có chút thích thú.

Đứa bé đáp lại xong, thoáng cái ù ù chạy đến bên cạnh y, lôi kéo góc áo của y nói: “Bên trong con sông có trai ngọc, vừa vặn có thể ăn”.

Tần Tử Giác nhún vai, tiếp tục vẽ tranh của y. Y không thích trẻ con, y nghĩ chúng nó rất phiền nhiễu, chẳng biết mệt mỏi cứ hỏi một chút rồi lại một chút khiến người ta cảm thấy rất bực bội, hơn nữa tinh lực tràn đầy lại còn bẩn thỉu.

Đứa bé này cũng không ngoại lệ, tuy rằng rất sạch sẽ nhưng trên người nó tỏa ra mùi bùn đất làm cho Tần Tử Giác rất bài xích —— y ghét đứa bé này, ghét nó tới gần mình.

Cậu bé dường như không cảm thấy sự thiếu kiên nhẫn của y, tiếp tục lặp đi lặp lại: “Ăn ngon lắm, thực đó. Thực sự…”

Tần Tử Giác vẫn bình thản mà vẽ, đứa bé đứng đã mệt, liền ngồi xổm bên chân y, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Trong hẻm nhỏ vẫn không có ai xuất hiện, cũng không có âm thanh nào, Tần Tử Giác hưởng thụ sự yên tĩnh này, liền vẽ suốt vài tiếng.

Mùa hè bao giờ cũng tối rất nhanh, có lúc bảy tám giờ trời đã tối mịt. Tần Tử Giác dần dần có chút không nhìn rõ, y giơ tay xem đồng hồ, mới bốn giờ rưỡi chiều.

Y thở dài, dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, dự định tá túc một đêm ở gần đây rồi ngày mai tiếp tục hoàn thành tác phẩm.

Còn vài ngày nữa là diễn ra buổi triển lãm tranh cá nhân đầu tiên của y, bởi vì chỗ triển lãm tạm thời điều chỉnh vị trí trưng bày tranh, nên nội trong một tuần lễ y phải vẽ thêm hai bức tranh mới. Cuối cùng thông qua người quen mà tìm được con hẻm nhỏ vô cùng đặc sắc này, thế nhưng thời gian còn lại cũng không nhiều. Y tính sau khi hoàn thành xong bức tranh này thì sẽ kêu nó dẫn y đi xem thử con sông nhỏ, nếu đẹp như lời nó nói, thật là cứu y một mạng.

Đột nhiên, có một cánh tay nhỏ kéo ống quần y, y cúi đầu, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn y, đáng thương nói: “Ca ca, em rất đói”.

“Muốn ăn cái gì?” Tần Tử Giác tùy ý hỏi.

“Trai ngọc”. Cậu nhóc cao hứng nói.

Tần Tử Giác xếp xong giá vẽ, dùng mảnh vải trắng bọc lại bức tranh. Y quyết định dẫn cậu bé đi ăn KFC, trẻ con nào cũng thích, y nghĩ như vậy. Biết đâu còn có thể ở nhờ nhà nó một đêm.

Ngay khi bọn hắn vừa rời khỏi, ở khúc quanh không xa truyền đến âm thanh ma sát của gỗ —— ken két, ken két…

Thanh âm kia chợt vang xa, ở trong ngõ hẽm u ám như vậy nghe vô cùng đáng sợ.

Cậu bé dường như bị dọa, trốn ở phía sau Tần Tử Giác, gắt gao lôi kéo góc áo y, sắc mặt trắng bệt.

“Đó là tiếng gì?”. Tần Tử Giác cúi đầu hỏi. Y nhớ kĩ ở cái góc cuối hẻm, ngoài trừ bức tường thì không có gì cả.

Thân thể gầy nhỏ của cậu bé như một chiếc lá trong cơn gió lớn, không thể ngừng run rẩy.

Tần Tử Giác kéo tay nó ra, định qua đó xem thử.

“Ca ca không nên đi”. Cậu bé không chịu buông tay, gắt gao kéo lấy y: “Không nên đi! Đó là Quỷ môn quan! Quỷ môn quan mở đó!”

Tần Tử Giác đột nhiên rất muốn cười, y muốn nói cho cậu bé biết trên thế giới này làm gì có ma quỷ. Chẳng qua có người giả thần giả quỷ, muốn hù dọa trẻ nhỏ mà thôi.

Một tay giật lại góc áo bị cậu bé nắm lấy, bước nhanh tới cuối hẻm, y muốn tìm hiểu đến tột cùng.

 …

Chỉ là bước qua một góc ngoặc, nhưng thật giống như y đã cách rất xa nơi y vừa ngồi vẽ ban nãy, trước mắt Tần Tử Giác là cánh cửa hình vòm cao gần mười mét, y cười thầm, quả nhiên là hình dạng “Quan”. Cánh cửa cao trông rất nổi bật, không gian bên trong cánh cửa có vẻ nhỏ hẹp, hai bên cách nhau khoảng chừng bốn năm mét, khiến cho người ta bị ảo tưởng là khi tiến vào thì sẽ bị kẹp lấy. Ánh sáng rất mờ, nhìn bằng mắt không nhìn thấy đích, tựa hồ rất sâu, làm y nhớ tới khi còn bé ngồi xe lửa đi qua một cái đường hầm.

“Vận khí của anh rất tốt”. Giữa không trung tối tăm truyền đến một giọng nói, lời vừa dứt, trước mặt y xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi. Người đó dường như là xuất hiện trong nháy mắt, nhưng lại giống như đã đứng ở nơi đó từ lâu.

Tần Tử Giác mím môi, lạnh lùng quan sát người trước mặt này. Người này không cao không thấp, ngũ quan bình thường, ăn mặc cực kì đơn giản, áo T-shirt và quần Jean, tóc rối bời, dáng vẻ như vừa mới ngủ dậy.

“Trán cao đầy đặn, tai to mày cao, lưỡng quyền(7) nhô cao…là một gương mặt rất đẹp”. Tùy ý mà quan sát y, người thanh niên cười híp mắt nói tiếp: “Trán cao đầy đặn đại biểu cho tính tình mạnh mẽ, suy luận lô-gíc, không dễ bị cám dỗ bên ngoài; tai to mày cao, đại biểu xuất thân rất tốt, là người đầy tham vọng; lưỡng quyền nhô cao, là người rất có trách nhiệm trong chuyện tình cảm, đáng giá phó thác cả đời”.

(7) Lưỡng quyền: hai gò má.

Tần Tử Giác không hài lòng, từ trước đến nay y đều rất ghét người khác soi mói y, cho dù là khen ngợi cũng rất khó chịu.

“Bất quá…” Thay đổi chủ đề, người thanh niên nói thật nhanh, “Lông tóc cứng chắc, nói rõ là người khăng khăng luôn cho mình là đúng, chuyên quyền độc đoán; mắt nhỏ dài, lãnh tình lãnh cảm, từ chối nhiều người; khóe miệng rũ xuống, nói rõ tâm cơ thâm trầm, có cừu oán tất báo…Chậc, còn có rất khó ở chung”.

Tần Tử Giác nheo mắt lại, không tỏ ý gì. Trên thực tế, tâm tình y rất ít khi dao động. Nhưng tên con trai trước mắt này thực sự làm y nổi giận.

Người thanh niên đi lên trước, đưa tay kéo y qua một bên: “Trở về đi, đừng ở đây cản đường”.

Cản đường?

Tựa hồ nhìn thấu nghi ngờ của y, người thanh niên giải thích: “Dục thượng hoàng tuyền lộ, tiên quá quỷ môn quan(8). Anh đứng chỗ này, lại còn ngay giữa đường vào, nói không phải cản đường thì là cái gì”.

(8) “Dục thượng hoàng tuyền lộ, tiên quá quỷ môn quan”: hoàng tuyền lộ và quỷ môn quan, đó là đường vào hoàng tuyền (suối vàng) và cửa địa ngục. Ý nghĩa nguyên câu là muốn vào đường Hoàng tuyền, trước tiên phải đi qua Quỷ môn quan. Thế nên mới nói bạn Tần Tử Giác đang đứng chắn đường ^^

Cuối cùng, còn phất tay một cái, cười hì hì: “Đi đường cẩn thận.”

“Giả thần giả quỷ”. Tần Tử Giác hất tay người thanh niên ra, hừ lạnh.

“Thật đúng là ngoan cố”. Người thanh niên biểu môi, “Thật ra anh đã sớm chú ý tới đi? Đứa nhỏ kia, nó không có bóng.”

“Ngõ hẻm ngược hướng mặt trời, nó dựa vào trên tường cho nên không nhìn thấy bóng là điều rất bình thường”.

“Anh cứ kiên định trên thế giới này không có ma quỷ sao?”. Người thanh niên hỏi.

“Vậy cậu cứ tin tưởng vững chắc trên thế giới này có ma quỷ sao?” Tần Tử Giác vặn lại.

“…Đúng là rất ngoan cố…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói về…đánh giá tướng mạo của lão Tần là sưu tầm trên mạng. Tác giả đối với cái này không có nghiên cứu. Nếu như không thỏa đáng…Thỉnh nói ra…

~ Ôi, cáp quang đứt, mạng mẽo ghê quá, chả post bài được  ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.