CHƯƠNG 9: MỸ NHÂN TIÊU (HOA LA ĐƠN) (TRUNG)
Không Phá trở về nơi mình ở, hắn nhìn thấy hoa chuối tiêu trong sân đang nở rực rỡ.
Khi đó hắn không biết đó là gì, Vi Thiện nói, tinh linh bên trong cây chuối tiêu vì thích người phàm nên nở hoa, hoa rung rinh đón gió, giống như vòng eo của mỹ nhân khẽ chuyển động. Hắn ngây ngốc hỏi Vi Thiện, anh sẽ nở hoa sao? Vi Thiện nói, sẽ. Vì vậy, hắn hài lòng lôi kéo Vi Thiện nói thật nhiều chuyện.
Hắn rất thích ở cùng Vi Thiện, mặc kệ bà nội phản đối như thế nào. Hắn cố chấp cho rằng Vi Thiện sẽ không hại người.
Hắn nhớ rất rõ ràng ngày đó sương mù cũng dày đặc như vậy, Vi Thiện lôi kéo tay hắn thật chặt, dặn hắn nghìn vạn lần đừng buông ra.
“Vi Thiện, hoa của anh màu gì?”. Hắn đung đưa cánh tay của bọn họ, hỏi.
Vi Thiện suy nghĩ rồi nói: “Tôi không biết”.
“Vậy khi nào anh sẽ nở hoa?”
Vi Thiện nói: “Chờ khi cậu cưới vợ, tôi sẽ nở hoa, hoa màu đỏ, cậu hãy hái xuống rồi cài lên đầu cô dâu của mình”.
“Tốt quá, tốt quá”. Hắn vui vẻ nhảy dựng lên.
Hắn thực sự cho rằng Vi Thiện sẽ vẫn ở bên hắn, cùng hắn lớn lên, nhìn hắn cưới vợ và cùng chơi đùa với con của hắn ………… Sau đó hắn chết đi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Vi Thiện. Hắn nghĩ cuộc sống như thế nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Sau đó, có một số việc vận mệnh đã an bài, vô luận bạn không muốn thế nào nhưng nó vẫn cứ xảy ra.
Vi Thiện tiễn hắn về nhà, bà nội từ trong nhà đi ra, theo sau là những người trong thôn. Bọn họ người khiêng cuốc, cầm sài đao, vẻ mặt dữ tợn nhìn hai người. Bà nội đi tới kéo hắn vào trong đám người, sau đó mọi người tiến đến gần Vi Thiện ……… Hắn sợ hãi, hắn điên cuồng kéo cái tay bị bà nội giữ chặt ______ những người này làm sao vậy, tại sao muốn đánh Vi Thiện, Vi Thiện là yêu tinh tốt, y không biết làm chuyện xấu………
Vi Thiện không tránh né, y đứng thẳng người nhìn qua phía hắn.
Hắn mở mắt thật to, hắn thấy máu đỏ tươi từ trên trán Vi Thiện chảy xuống. Hắn giãy giụa kịch liệt, Vi Thiện ……… Vi Thiện ……… Nhất định rất đau ………
“Đồ ranh con, đồ ranh con! Mày thấy rõ chưa, nó là yêu quái a!”. Bà nội vừa khóc vừa hung hăng đánh hắn, “Vương Nhị là do nó giết, tao nhìn thấy mà! Tận mắt nhìn thấy!”.
Vi Thiện thấy hắn bị đánh, hô to một câu, thôn dân xung quanh thoáng chốc như bị trúng bùa đồng loạt ngã xuống đất. Mọi người hoảng sợ nhìn Vi Thiện, Vi Thiện đi tới bên hắn, bà nội đem hắn ôm chặt vào lòng.
“Vi Thiện ………”
“Vương Nhị, là do tôi giết”.
“Khi đó tôi chưa quen biết cậu”. Vi Thiện nói, “Tôi cũng không gọi là Vi Thiện”.
Vi Thiện đứng cách hắn và bà nội khoảng nửa thước, hắn không thấy rõ biểu tình của Vi Thiện, nhưng hắn biết trong mắt của Vi Thiện nhất định chứa đầy đau khổ và bi thương.
Vi Thiện đi tới, giống như lần đầu tiên gặp mặt, mỉm cười sờ sờ đầu của hắn. Sau đó, tan biến vào hư không.
Từ đó về sau, từng người một trong thôn dần chết đi. Mọi người hận hắn, cầm đá chọi hắn, ném bùn vào người hắn, bọn họ nghĩ là hắn làm cho yêu tinh chuối tây hiện thế hại người. Nhưng rồi bọn họ lại sợ hắn, sợ rằng nếu giết chết hắn thì sẽ bị yêu tinh trả thù.
Vài năm sau bà nội cũng qua đời. Hắn vẫn không tìm được Vi Thiện. Thôn trang suốt năm bị sương trắng vây quanh, hắn cứ như vậy mà sống trong ánh mắt thù địch của mọi người cho đến năm mười tuổi. Hắn cho rằng hắn sẽ chết đi như những người kia, thẳng đến khi có một lão hòa thượng đi tới. Vị hòa thượng kia ngồi thiền, niệm kinh ngay bên cạnh bia lão Thạch ngoài cửa thôn, niệm vài ngày, thật kỳ lạ, sương mù cư nhiên dần dần tan đi. Lão hòa thượng hỏi hắn có muốn đi theo ông hay không, hắn đồng ý.
…
Hắn leo lên phiến đá nhìn về phía rừng chuối tiêu xa xa _______ Vi Thiện, không quan trọng, tôi sẽ thay anh làm việc thiện, thay anh tích đức.
Tần Tử Giác càng vẽ càng thuận tay, hắn dứt khoát không vẽ vật thực nữa, trực tiếp vẽ ra ý nghĩ trong đầu, trên bức tranh có một thôn trang nhỏ, sương mù dày đặc bay xung quanh. Trong sương mù ẩn hiện một con đường, con đường nhỏ dẫn tới một ngôi nhà ngói đỏ nằm phía Đông, có một hàng rào vây quanh, phía trước sân lót cỏ tranh. Từ Nhàn Thuyền để ý, trong bức tranh có một sinh vật, một con người, một con chó, ngay cả một gốc cây ngọn cỏ cũng không có. Hình như không gian ở đây đã đứng im, tất cả sinh vật đều biến mất. Rõ ràng là bức tranh miêu tả phong cảnh làng quê nhưng lại khiến cho người khác lạnh run cả người.
Từ Nhàn Thuyền khôi phục tinh thần, rùng mình một cái rồi đột nhiên hỏi: “Này, anh có cảm thấy sương mù hình như rất dày đặc?”
Tần Tử Giác nghe xong lời của cậu, liền dừng cọ rồi nhìn xung quanh, quả nhiên là một mảng mênh mông trắng xóa. Y dụi dụi hai mắt, thảo nào ban nãy cảm thấy mắt khô vô cùng, nguyên lai là do y cố hết sức nhìn vào bản vẽ.
“Trở về thôi”. Từ Nhàn Thuyền đứng lên, vỗ vỗ cái mông phủi bụi.
Tần Tử Giác nhìn sương mù, trầm mặc thu dọn dụng cụ vẽ, Từ Nhàn Thuyền lại gần giúp y. Đợi khi hai người thu dọn xong đồ đạc, sương mù tựa như càng thêm dày đặc.
“Cậu làm gì?”. Tần Tử Giác nhíu mày _______ Từ Nhàn Thuyền đem góc áo bọn họ buộc vào một chỗ, rồi thắt một cái gút.
Từ Nhàn Thuyền liếc y một cái: “Chẳng lẽ anh muốn nắm tay?”
Ý của tôi là tại sao phải đi gần với nhau. Tần Tử Giác kiềm nén cơn giận.
“Có gì đó bên trong sương mù, đi một mình là tự tìm đường chết”. Từ Nhàn Thuyền ôm lấy bộ dụng cụ bên chân, tìm phương hướng, vừa đi vừa nói. Bị cậu ta kéo đi, Tần Tử Giác không thể không đuổi theo.
Hai người vòng tới vòng lui hơn nửa ngày bên trong sương mù, trước sau vẫn không thể ra khỏi cánh rừng.
“A, mệt chết đi được”. Từ Nhàn Thuyền dẫn đầu dừng cước bộ rồi đặt mông ngồi trên đất.
Cậu là ăn đậu hủ sao? Tần Tử Giác nghĩ thầm. Y muốn là người đi đầu tiên nhưng không may góc áo lại bị thắt nút chết, Từ Nhàn Thuyền ngồi xuống như thế này kéo luôn y cũng ngồi xuống theo.
Hai người ở rất gần, cách màn sương mỏng như lụa, Tần Tử Giác nhìn bộ dạng Từ Nhàn Thuyền đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên y cảm thấy dáng dấp người này vô cùng thuận mắt. Nhất là bộ dáng cậu ta bĩu môi khi suy nghĩ, đáng yêu đến mức làm cho người khác muốn đến véo vào gương mặt cậu ta một cái.
“Câu la đế trá kỳ ma trá • sa bà ha!”. Bỗng nhiên Từ Nhàn Thuyền hét lớn một tiếng.
Tần Tử Giác kinh sợ, khi nãy bản thân lại nhìn cậu ta đến ngây người, sắc mặt y liền có chút khó coi.
Chờ giây lát nhưng sương mù xung quanh vẫn không tản đi, Từ Nhàn Thuyền buông thõng vai, cảm thấy chán nản, ngay cả Chú Đại Bi cũng không có tác dụng, thứ này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Lộc cộc…lộc cộc…Có tiếng bước chân truyền đến, cách họ không xa xuất hiện một thân ảnh. Sương mù thật sự quá nhiều nên chẳng thể nhìn rõ hình dáng kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người kia có vóc dáng mảnh khảnh, có lẽ là nữ nhân
Trong chùa đều là hòa thượng, khả năng duy nhất là mấy người Ngu Thánh Nhã. Ngô Thiến đã treo cổ, Trương Lan Anh cũng chết trong phòng, Phan Quỳnh hôn mê bất tỉnh, An Uyển Uyển đã xuống núi…Còn lại cũng chỉ có Ngu Thánh Nhã và Hàn Giai Doanh. Lúc này người nào sẽ đến phía sau núi đây?
Tần Tử Giác hiển nhiên biết rõ điểm này, y đi đến gần cái bóng kia. Nữ nhân kia không chú ý bọn họ đang tới gần, cô ta đang tìm kiếm gì đó. Dáng của người đó rất nhỏ, mà Ngu Thánh Nhã có vóc dáng cao gầy, chẳng lẽ là Hàn Giai Doanh?
Có thể nói y và Hàn Giai Doanh là cùng nhau lớn lên, Hàn Giai Doanh bị Ngu Thánh Nhã nhiều lần hỏi thăm, cô lại còn lớn hơn y vài tuổi, cho nên Hàn Giai Doanh rất bảo vệ y. Tính cách y lạnh lùng không thích xã giao, là Hàn Giai Doanh giúp y mở rộng quan hê, ôm đồm tất cả việc vặt vãnh để cho y có thể chuyên tâm mà vẽ. Cho tới bây giờ y chưa từng cùng ai nói lời vô ích, cũng chỉ đối với Hàn Giai Doanh là ngoại lệ. Cũng bởi vì như vậy, Hàn Giai Doanh thường xuyên nói giỡn là y không giống như biểu thúc của cô mà ngược lại là con trai cô mới phải. Thấy y đi lâu như vậy còn chưa trở về, vội vã tới tìm y thì mới thực sự phù hợp với tính cách của Hàn Giai Doanh.
Nhưng nữ nhân trước mặt kia không hề giống như đang tìm người. Mỗi khi đi vài bước người đó dừng lại sờ sờ thân cây, càng giống như là một người tiều phu. Huống chi nếu đúng là Hàn Giai Doanh, dựa theo tính tình nóng nảy của cô, phỏng chừng đã sớm kêu to tên Tần Tử Giác.
Như vậy, nữ nhân này là ai?
Bọn họ vẫn đi theo sau lưng cô ta, thế nhưng vô luận có bước nhanh cỡ nào vẫn không thể đến được bên cạnh. Cô ta vẫn không phát hiện ra bọn họ, nhưng hình như đang dẫn dắt bọn họ đi qua một nơi khác.
Rốt cuộc, nữ nhân đứng lại trước một thân cây. Tần Tử Giác còn muốn chạy đến gần để quan sát nhưng bị Từ Nhàn Thuyền kéo lại.
Từ Nhàn Thuyền đưa ngón trỏ đặt ở trước môi, làm động tác “Xuỵt”. Môi của cậu ta chu ra thành vòng tròn, tròn trịa mọng nước, tầm nhìn Tần Tử Giác không tự chủ mà dính trên môi của cậu.
Phía sau truyền đến âm thanh “Sột soạt”, Từ Nhàn Thuyền quay đầu nhìn nhưng không thấy gì. Nữ nhân trước mặt cũng đứng im không nhúc nhích, cậu suy nghĩ một chút rồi lôi Tần Tử Giác lùi về sau mấy bước.
Hình như biết được bọn họ đang định bỏ chạy, nữ nhân rốt cuộc cử động. Tần Tử Giác dừng bước, nữ nhân kia đưa lưng về phía họ, thân thể kịch liệt lay động ________
Tựa hồ có cái gì đang phá xác thoát ra.
“Con đường phía trước nguy hiểm……… Con đường phía trước nguy hiểm……… Đừng đi đến………”. Thanh âm êm ái vang lên bên tai khuyên bọn họ rời khỏi.
Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác liếc mắt nhìn nhau, xoay người chạy trở về.
Nữ nhân phát hiện bọn họ bỏ chạy, bỗng nhiên xoay người lại, hét lên điên cuồng, đầu lưỡi vừa to vừa dài xông về phía hai người.
Người này cư nhiên là Ngô Thiến!
Tần Tử Giác rớt lại phía sau, đầu lưỡi rất nhanh quấn lấy chân của y, chợt kéo mạnh, thiếu chút nữa là kéo y lộn ngược.
Từ Nhàn Thuyền nhận ra Tần Tử Giác dừng lại, cậu quay đầu nhìn, đầu lưỡi kia như một con đại xà vặn vẹo leo lên bắp chân của Tần Tử Giác, mạnh mẽ đem y kéo ngã.
“Chết tiệt!”. Từ Nhàn Thuyền chửi một tiếng, liền nhấc chân đá vào cái đầu lưỡi kia. Đầu lưỡi lắc lư, liều mạng kéo Tần Tử Giác về phía Ngô Thiến.
Giống như là bị nhiều người kéo cùng một lúc, Tần Tử Giác bắt đầu đứng không vững, tuy là đã ra sức níu người lại hết mức nhưng vẫn bị kéo đi vài bước.
Từ Nhàn Thuyền sốt ruột rồi bỗng nhiên nhào tới ôm lấy thắt lưng Tần Tử Giác.
Sức kéo của đầu lưỡi biến mất ……… Nhưng gần như ngay sau đó, Ngô Thiến xuất hiện ở trước mặt. Mặt của cô ta cách mặt Tần Tử Giác không tới 1cm, vành mắt lớn gấp mấy lần, con ngươi xoay tròn điên cuồng, trên đó phủ đầy tơ máu đỏ sậm ………
Tần Tử Giác không bị hù dọa, y tiện tay nhặt bức tranh sát ngay bên chân, cố sức nhắm thẳng Ngô Thiến đập tới.
Sức mạnh lần này của y đánh văng Ngô Thiến ra xa vài thước.
Ngô Thiến nằm bất động trên mặt đất. Mấy giây sau chỉ nghe vài tiếng “Lộp cộp, lộp cộp”, các khớp xương tay chân của cô toàn bộ đều vặn vẹo, chống đỡ trên mặt đất giống như loài bò sát!
Cô nhìn Tần Tử Giác gầm nhẹ, đầu lưỡi thật dài lần thứ hai bắt đầu cuộn lên ………
“Nam mô bột đà cù na mê , nam mô Đạt Ma mạc ha ………”. Tiếng tụng kinh xa xa truyền tới , Ngô Thiến ngưng lại động tác.
“Nam mô tăng già đa gia ni, địch lý bổ tất tát đốt nạp ma”. Không Phá đến.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn chỉ nói qua chuyện xưa của Không Phá và Vi Thiện. nguyên lai tưởng có thể kết thúc trong một chương, nhưng sau khi suy nghĩ một chút liền lần lượt cắm các giai đoạn chính vào phần mở đầu, cho nên chuyện xưa bị kéo dài.
Thời gian không gian cũng có chút nhảy đoạn, nếu như nhìn thấy loạn, xin nói cho ta biết. Cảm tạ >_