CHƯƠNG 19
Để Luật Dương nằm ở trên giường, chân bị băng lại giống như cái bánh ú, hũ cho cốt của Hứa Phàm Ức được đặt trên tủ đầu giường, ảnh chụp Hứa Phàm Ức trên mặt hũ tro bị phủ một tầng bụi, khiến cho nụ cười ngại ngùng mà ôn hòa kia có chút mơ hồ. Để Luật Dương nâng người dậy bán tựa vào đầu giường, cau mày nghe điện thoại.
“ Tôi không phải bảo cậu trước tiên thông báo cho ngân hàng sao? Bên phía cảnh sát có tiến triển gì không? ” thanh âm của Để Luật Dương mang theo căm tức, “ đám người ngu xuẩn này … quên đi, bảo bọn họ đến mộ kiểm tra thử, còn có, thứ không nên kiểm tra thì đừng cho bọn họ động tay vào, đem người bắt lại là được rồi. Có việc gì thì ngay lập tức nói cho tôi … ”
Đem điện thoại đặt sang bên cạnh gối đầu, Để Luật Dương dùng mu bàn tay che lên chán, nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được một tia thanh lương(1) ít ỏi.
Đám người kia ngay đêm đó đã đến ngân hàng rút tiền rồi ── cũng tại hắn đem tiền gửi trong ngân hàng cao cấp, phục vụ hai tư giờ ngược lại lại thuận tiện cho đám bắt cóc này.
Ngân hàng vậy mà lại cho đám người kia rút tiền, ai cầm sổ tiết kiệm thì người đó là thượng đế, làm theo đúng nguyên tắc không thông báo cho cảnh sát, để cho đám người kia tối qua ngồi canô suốt đêm chạy trốn mất.
Để Luật Dương thở dài, cầm hũ tro cốt đặt trên tủ đầu giường qua, lau đi tro bụi trên mặt, “ Phàm Ức, khiến ngươi bị quấy rầy rồi … ” Để Luật Dương chăm chú nhìn ảnh chụp trên mặt hũ, không tự chủ được nghĩ tới một màn tối qua.
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Sở Ca giống như còn quanh quẩn bên tai hắn, hắn không dám đi thăm y, hắn tự nhận mình là người tâm địa đủ cứng cỏi, nhưng cho dù là một người xa lạ ở trước mặt ngươi kêu thảm thiết như vậy, ngươi cũng sẽ không đành lòng đi.
Huống chi người kia, giống hệt Hứa Phàm Ức.
Thế nên hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn, hắn sợ hắn sẽ mất đi lý trí mà quay lại với người kia.
Hoa Khiếu hẳn là đã đến cứu y đi … qua sự việc lần này, việc tranh giành tâm người kia của Để Luật Dương cùng Hoa Khiếu liền lặng xuống rất nhiều. Dứt khoát coi như xong đi, Để Luật Dương thở dài, ôm chặt lấy hũ tro cốt, đợi khi chân mình khỏi liền đi thăm y, chung quy bất hạnh của người nọ cũng là do hắn đem đến.
Một tháng sau.
Tần Sở Ca run rẩy tiếp nhận cái gương Hoa Khiếu đưa qua, y đáp ứng phẫu thuật khuôn mặt, nhưng đối với việc phẫu thuật lại tiến hành thỏa hiệp ── y yêu cầu giữ lại vết sẹo trên mặt, chỉ cần chữa trị cơ thịt bị tổn thương là được rồi. Bác sĩ phụ trách phẫu thuật không thay đổi phương pháp phẫu thuật, vậy nên vết sẹo trên mặt y không chỉ có một loại, còn có những vết sẹo nhỏ do phẫu thuật mà có.
Băng gạc một vòng lại một vòng được cởi ra, một tháng nay mặt bị băng kín vừa tiếp xúc với không khí, vậy mà lại cảm thấy trên mặt có chút nhoi nhói.
Tần Sở Ca nhắm mắt lại tiếp nhận cái gương đưa qua, rồi mới mở mắt. Người trong gương không tính là xa lạ, nhưng cũng không đủ quen thuộc ── vết sẹo thật dài xuất hiện rõ ràng trong gương kéo từ bên trái thái dương đến dưới mũi lại tiếp tục kéo dài tới thái dương bên phải, bên cạnh vết sẹo thật dài, còn kéo ra vài vết dao thật nhỏ. Chúng đã không còn là những vết thương màu trắng mới lành, mà lắng lại thành những dấu vết hơi hơi nâu xám.
Khuôn mặt anh tuấn trước đây như bị biến thành một trò đùa quái đản, cả mặt như bị phân cách thành hai phần, nửa đêm ra đường chắc chắn sẽ trở thành nam diễn viên trong phim kinh dị mất.
Ngón tay Tần Sở Ca sờ lên trên mặt mình, vết sẹo kia hơi hơi nổi lên, tuy rằng chỉ bên trong đã được tháo ra, nhưng dấu vết lưu lại vẫn không thể biến mất.
Đây là lựa chọn của y, khuôn mặt dữ tợn.
Tần Sở Ca đẩy gương qua, nhắm hai mắt lại, hơi hơi run rẩy. Hoa Khiếu cầm gương đi, nắm lấy tay y, ôn nhu nói: “ Sở Ca, nếu ngươi nghĩ muốn phẫu thuật lại, cũng không phải là không thể, chúng ta ngày sau lại đến, tìm một bác sĩ giỏi … ”
Tần Sở Ca lắc đầu, thanh âm có chút mơ hồ: “ không cần … như vậy … rất tốt … ” rồi mới mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười có chút vặn vẹo, “ ta hôm nay có thể xuất viện chưa? ”
“ Kì thực bác sĩ đề nghị ngươi nên ở lại quan sát vài ngày … đương nhiên ngươi không nguyện ý, chúng ta về nhà. ” Hoa Khiếu hôn lên đôi má tái nhợt một tháng không thấy ánh sáng mặt trời kia, “ ta về nhà làm cho ngươi món ngươi thích ăn, được không? ”
“ Cám ơn ngươi Hoa Khiếu … cám ơn ngươi … ” Tần Sở Ca nỗ lực tìm cách thoát khỏi tâm trạng bản thân vì đau ốm mà dần yếu ớt, y cười đến vui vẻ: “ chúng ta … về nhà.”
Mở ra cánh cửa vốn nghĩ không bao giờ sẽ mở ra nữa, bước vào căn phòng đã từng lưu luyến chia tay kia, tâm của Tần Sở Ca trở nên thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Hoa Khiếu đem đồ vật mang về từ bệnh viện thu dọn một chút, đặt lại chỗ cũ, từ phía sau ôm lấy Tần Sở Ca, “ Sở Ca … hoan nghênh trở về. ”
Tần Sở Ca xoay người lại, giữ lấy đầu của gã, nhìn thật sâu vào hai mắt Hoa Khiếu, người bên trong hai mắt gã chính là ai? “ ta là ai? ”
“ Sở Ca … ngươi vĩnh viễn mãi là Sở Ca của ta … ” Hoa Khiếu khẽ cười. Tần Sở Ca hung ác cắn lên môi Hoa Khiếu, Hoa Khiếu rất nhanh đem quyền chủ động, đoạt trở về, môi lưỡi giao triền, hơi thở ái dục lan tràn.
Hoa Khiếu đem Tần Sở Ca đặt ở trên tường, buông lỏng miệng ra, thở hổn hển, “ ngươi xác định? ” tay theo vạt áo của Tần Sở Ca mà tiến vào, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nhẵn nhụi.
“ Thật vô nghĩa. ” Tần Sở Ca ôm đầu Hoa Khiếu, hôn lên chỗ mẫn cảm phía sau tai gã, “ ta muốn ngươi, Hoa Khiếu … ”
“ Tuân mệnh, Sở Ca của ta … ” Hoa Khiếu đem mặt Tần Sở Ca xoay lại, giữ lấy, hung hăng hôn lên.
“ Hoa Khiếu … ân … lại dùng lực … a … sáp ta … lại dùng sức a … ” Tần Sở Ca nằm úp sấp quỳ gối trên giường, cong cái mông đón ý hùa theo sáp lộng của Hoa Khiếu, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Hoa Khiếu ngay từ đầu đã không nghĩ muốn làm quá mức, gã sợ làm tổn thương đến thân thể Tần Sở Ca, nhưng biểu hiện ở trên giường của Tần Sở Ca lớn mật đến kinh người, dần dần lý trí của gã cũng theo tiếng kêu to mê người kia mà biến mất.
Hoa Khiếu nắm lấy thắt lưng của Tần Sở Ca, cúi người xuống, môi hôn lên tấm lưng trẵng nõn của Tần Sở Ca, nhẹ nhàng khẳng cắn, khiến Tần Sở Ca từng trận từng trận nhè nhẹ run rẩy. Phần eo cũng dần tăng lớn lực, thân thể lúc đó cũng tương hỗ lẫn nhau, thanh âm phát ra cũng ngày càng lớn.
Cánh tay của Tần Sở Ca đã dần không chống đỡ được thân thể của chính mình, y hoàn toàn ghé lên trên giường, dùng đỉnh đầu sắp bị làm đến điên cuồng ghé lên trên gối, miệng lung tung kêu to.
“ Ta muốn nhìn mặt ngươi … ” Hoa Khiếu cầm lấy tay Tần Sở Ca, ý bảo y xoay người lại. Tần Sở Ca mơ hồ nghe thấy những lời này, trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng co rút tiểu huyệt của mình, càng thêm ra sức mà đong đưa cái mông mê người, muốn làm cho Hoa Khiếu buông tha ý tưởng.
Hoa Khiếu khẽ kêu một tiếng, lực ngón tay tăng lớn một chút kháp chặt lấy thắt lưng của Tần Sở Ca, hiển nhiên là thực hưởng thụ, trong lúc nhất thời lại tăng lớn lực độ trừu sáp, tạm thời quên mất chuyện xoay người.
Tần Sở Ca ôm lấy gối đầu, đem mặt áp vào, phát ra thanh âm ô ô, khí lực của Hoa Khiếu lần này đích thực là lớn, nếu không phải Tần Sở Ca lấy tay chống đỡ, đầu của y sẽ trực tiếp đập vào đầu giường rồi.
Công phu không lớn, Hoa Khiếu cuối cùng cũng nhớ ra ý tưởng vừa rồi, gã cảm giác được Tần Sở Ca đối với việc xoay mặt lại có điểm kiêng dè, thế là gã rút nam căn của chính mình ra, đem Tần Sở Ca lật nghiêng lại, nâng một chân của y đặt lên vai của mình, rồi mới chậm rãi sáp vào.
Tư thế cơ thể biến hóa khiến Tần Sở Ca cảm thấy khoái cảm đánh sâu vào, tư thế này cũng khiến cho bắp đùi của y cảm thấy bị kéo xả đau đớn, đau đớn cùng khoái cảm kéo đến, tay của Tần Sở Ca dùng sức giữ chặt đầu gối, tiếng kêu cũng mang theo một chút khóc âm.
“ A … không được … Hoa Khiếu … dừng … dừng lại … ” Tần Sở Ca khó nhịn ngẩng đầu lên, đứt quãng nói.
Nhưng dục vọng của nam nhân một khi đã lên, cơ hồ khó có thể dừng lại, cho dù là Hoa Khiếu, cũng chỉ bất quá là đem chân Tần Sở Ca thả xuống dưới, rồi mới trở thân nằm lên phía sau Tần Sở Ca, tiếp tục trừu cắm.
Hoa Khiếu quay đầu Tần Sở Ca lại, ôn nhu mà triền miên hôn lên thần cánh hoa của Tần Sở Ca, rồi mới hôn theo vết sẹo kia, thẳng đến trên mũi, nhẹ nhàng liếm thỉ.
Tần Sở Ca nhắm hai mắt lại, hơi hơi giương miệng, dồn dập thở hổn hển, mũi không ngừng phát ra tiếng “ uhm, uhm ”, tay cũng xoa lên dục vọng của chính mình, nhẹ nhàng trừu động.
Hoa Khiếu từ phía sau vươn tay tới, cầm lấy tay Tần Sở Ca, cùng lên xuống bộ lộng, “ chúng ta cùng nhau, ân? ” giọng mũi của Hoa Khiếu gợi cảm cực kì, mang theo một chút cảm giác khi suyễn, Tần Sở Ca chỉ cảm thấy từ đuôi xương sống dâng lên một loại cảm giác như dòng điện lưu chuyển thật nhỏ, “ hảo … ”
Hoa Khiếu bắt đầu đợt tiến công cuối cùng, tần suất cực nhanh khiến Tần Sở Ca cũng lãng kêu, tay càng thêm dùng sức nắm lấy dục vọng của chính mình. Tần Sở Ca đầu tiên bắn ra tinh hoa của chính mình, cực độ khoái cảm khiến cho tiểu huyệt phía sau co rút vài cái, Hoa Khiếu cảm giác được cao trào của Tần Sở Ca, cũng không tái đè ép khoái cảm của chính mình nữa, cuối cùng sau thống mấy lần thật mạnh, ở trong cơ thể Tần Sở Ca bắn tinh.
Chất lỏng nhiệt năng đánh thẳng vào trong cơ thể Tần Sở Ca, từng đợt từng đợt, loại cảm giác khác thường này khiến Tần Sở Ca khó nhịn kêu ra tiếng, “ A … thực nóng … Hoa Khiếu … ”
Hoa Khiếu từ phía sau chặt chẽ ôm lấy Tần Sở Ca, thẳng đến khi rốt cuộc không thể bắn ra được gì, dục vọng mềm nhũn từ trong cơ thể Tần Sở Ca trượt ra.
“ Ta yêu ngươi … Hoa Khiếu … ” Tần Sở Ca đem mặt chôn bên trong gối, rầu rĩ nhỏ giọng nói.
Hoa Khiếu không nghe thấy, vì vậy gã hôn lên trên cổ Tần Sở Ca, “ trước ngủ, rồi mới tắm rửa, được không? ” Hoa Khiếu cũng có chút mệt mỏi, ôm Tần Sở Ca hỏi.
Tần Sở Ca gật đầu, đem chăn từ trên mặt đất kéo lên, đắp cho hai người. Không tốn công sức, cả hai đều mệt mỏi song song tiến nhập mộng đẹp.
(1) thanh lương: mát lạnh