Tứ Bề Thọ Địch

Chương 26: Chương 26




CHƯƠNG 25

 

Tần Sở Ca lại một lần nữa thu dọn đống đồ dùng không nhiều của bản thân, không do dự rời khỏi tòa biệt thự xa hoa này, y không muốn đợi đến ngày hôm sau, tái nhìn thấy Hoa Khiếu quyết tâm của y sẽ phai nhạt mất.

 

Lần này thậm chí còn không giống lần rời đi trước, trên người chỉ có vài trăm tệ, khoản tiền này Hoa Khiếu đưa để y đi siêu thị mua đồ, toàn bộ y đều cầm hết.

 

Nơi duy nhất y có thể đi là căn phòng cũ y từng ở trước đây, không biết hai tháng nay y không quay lại ở, nó sẽ không bị cho thuê rồi chứ?

 

Tần Sở Ca một mình đi trên con đường nhỏ, khu biệt thự lúc này thật yên ắng, không có người đi bộ, ngay cả xe cũng đều rất ít.

 

Tần Sở Ca cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân, phát ra tiếng cạch cạch. Tiếng gió nhẹ nhàng hiu hiu thổi chiếc mũ trên đầu tối qua Hoa Khiếu còn tự tay đội cho y, vành mũ bị gió thổi hơi bay lên, sau đó lại hạ xuống.

 

Con đường yên tĩnh vang lên tiếng ô tô chạy càng ngày càng gần.

 

Tần Sở Ca không chú ý tới, chỉ khi tiếng ồn đột nhiên vang lên y mới quay đầu lại nhìn −−− một chiếc xe băng băng phi thẳng tới chỗ y!

 

Trong lúc hoang mang Tần Sở Ca chỉ có thể lăn về sau một cái, chiếc xe vội vàng xẹt qua góc áo của y chạy thẳng về phía trước, Tần Sở Ca bối rối bò dậy, cầm chiếc túi rơi trên mặt đất, chạy về hướng ngược lại, chạy thục mạng thật lâu y mới phát giác không thấy bóng dáng của chiếc xe kia.

 

Lúc Tần Sở Ca đang dựa vào tường thở dốc, đột nhiên bụng chuyền đến một cơn đau kịch liệt, khiến y gập cả người lại, ôm lấy bụng thấp giọng rên rỉ.

 

Cơn đau này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lại khiến Tần Sở Ca đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

 

Trốn thoát khỏi cuộc truy sát khiến Tần Sở Ca cảm thấy mệt mỏi. Hoa Cơ Vân quả nhiên không chỉ hù dọa y, nếu như con đường này không đủ yên tĩnh, y hoàn toàn mất đi cảnh giác, có lẽ hiện tại y đã là vong hồn dưới xe rồi.

 

Y lau mồ hôi trên trán đi, khoác lại ba lô lên lưng, Tần Sở Ca nhìn lại phía sau, con đường vẫn yên tĩnh như cũ, ngoài tiếng gió thổi rì rào xuyên qua tán lá ra, thì chỉ có tiếng hít thở nặng nề của một mình y.

 

Sau khi thấp thỏm đi vài trăm mét, Tần Sở Ca cuối cùng cũng thở phào một hơi, cho rằng người của Hoa Cơ Vân phái tới đâm y không thành đã rời đi rồi. Phía trước mặt có một lối rẽ, Tần Sở Ca nhớ lại con đường, hướng về căn phòng cũ của y hẳn là ở bên phải …

 

Tần  Sở  Ca vừa xoay người đi về con đường bên phải thì thiếu chút nữa đâm vào một người, ngẩng đầu lên nhìn thấy người kia đeo kính râm, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày, y vội vàng chạy về hướng bên trái, nhưng y chỉ cảm thấy sau đầu có một dòng khí mạnh mẽ vọt tới, chiếc gậy bóng chày hung ác nện vào phía sau đầu y. Tần Sở Ca đau đớn kêu lên một tiếng, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

 

Người kia nhìn thấy Tần Sở Ca bất tỉnh ngã trên đất, đi qua đá hai cái xác nhận y chỉ hôn mê thôi, tiếp đó hắn đi đến bên cạnh xe, gọi một người khác trong xe ra giúp đỡ.

 

“ Vị phu nhân kia không phải bảo chúng ta xử lý y sao? Đặt y ở trên đường, cán xe qua không phải là được rồi? ” Người kia đeo kính râm, hùng hùng hổ hổ nói.

 

“ Quên đi, ta không muốn làm kẻ sát nhân, đem y vứt ở xa một chút là được rồi, nếu sau này y muốn tính sổ cũng sẽ đi tìm nữ nhân kia tính. ” Vứt gậy bóng chày vào trong thùng rác, người kia xát xát tay nói, “ khi quay về thì nói đâm rồi, đâm chết hay không thì chưa biết, hiểu chưa? ”

 

Người kia kéo Tần Sở Ca từ dưới đất lên, “ Được rồi, nghe theo ngươi, dù sao tiền cũng đã đến tay chúng ta. ”

 

Hai người lái xe loanh quanh vài vòng, đi tới vùng ngoại ô phía tây ( khu biệt thự ở phía đông ), tìm một nơi ít người, kéo Tần Sở Ca ra, vứt ở phía sau một thùng rác lớn, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.

 

———————–

 

Tô Dạ Kiều không giống đa số người dân thích đi bộ, chạy bộ vào buổi sáng, anh thích nhất là khi chiều tà, lúc mặt trời sắp lặn thì ra ngoài chạy bộ, thứ nhất là vào lúc này, bệnh nhân trong phòng khám ít, mặt khác, theo lời anh nói thì anh muốn “ bước chân chạy theo mặt trời xuống núi ”.

 

Thể lực của anh rất tốt, có thể chạy thẳng từ phòng khám tới bãi đất bên ngoài ngoại ô.

 

Chạy trên con đường quen thuộc mỗi ngày, Tô Dạ Kiều hít thở đều đặn, tốc độ chạy cũng được giữ đều, thỉnh thoảng anh lại dùng bao cổ tay lau mồ hôi trên trán.

 

Lần nào chạy qua thùng rác to này Tô Dạ Kiều cũng phải nín thở chạy qua, thế nhưng hôm nay anh lại dừng lại. Bởi vì anh nhìn thấy có một người đang nằm phía bên cạnh thùng rác!

 

Tô Dạ Kiều cẩn thận bước qua, người kia đưa lưng về phía anh, vừa vặn có thể khiến Tô Dạ Kiều nhìn thấy vết máu sau đầu y. Tô Dạ Kiều xoay người người kia lại, tìm kiếm hơi thở, còn đang sống.

 

Thế là kế hoạch chạy bộ ngày hôm nay của Tô Dạ Kiều đành cấp tốc ngừng lại, anh phải cõng nam nhân bị thương, trên người dính đầy mùi rác kia quay về phòng khám.

 

Tô Dạ Kiều là bác sĩ, là một bác sĩ rất xui xẻo. Tục ngữ nói không sai, mã thiện bị nhân kị, nhân thiện bị nhân khi (1), vốn dĩ khi làm việc ở bệnh viện người nào nhờ anh giúp anh cũng không từ chối, cuối cùng việc gì khó liền để anh gánh vác, mọi người vứt việc khó cho, anh dù cười khổ những cũng nhất nhất tiếp nhận, thu thập tốt.

 

Theo tính cách của anh mà nói, chắc chắn không thể tồn tại lâu dài trong bệnh viện được. Anh là phó trưởng khoa khoa ngoại, vốn dĩ với độ tuổi như anh đạt được chức danh như vậy thật khiến không ít người ghen ghét đố kị, trưởng khoa ngoại lại sợ địa vị của bản thân không giữ được lâu, thường luôn nghĩ cách gây khó dễ cho Tô Dạ Kiều.

 

Vừa hay lúc đó có một ca phẫu thuật tiên lượng (2) cực thấp cần làm, đáng ra ca phẫu thuật này phải do đích thân trưởng khoa xử lý, nhưng gã lại thoái thác đẩy cho người khác, đẩy qua đẩy lại, cũng không có ai đồng ý tiếp nhận, Tô Dạ Kiều đành phải một mình tiếp nhận xử lý. Tô Dạ Kiều có thể nói gì đây? Anh trực tiếp ra trận, nhưng tỉ lệ thành công đã rõ ràng ngay trước mắt, mạch máu của bệnh nhân còn yếu hơn nhiều so với người bình thường, trong khi anh đang khâu vết thương lại, không biết trợ thủ nào va nhầm vào người anh một chút, kẹp khâu không cẩn thận đâm trúng vào mạch máu —– người bệnh đó chết ngay trên bàn mổ do mất máu quá nhiều.

 

Trách nhiệm điều trị lần này, trưởng khoa chịu ba phần, bảy phần khác toàn bộ do Tô Dạ Kiều gánh vác — khai trừ khỏi bệnh viện, hơn nữa thu hồi giấy phép ba năm hành nghề, tiền bồi thường cũng lên tới năm mươi vạn.

 

Tuy nói rằng Tô Dạ Kiều làm bác sĩ nhiều năm như vậy, tiền kiếm được cũng không phải ít, bồi thường thì bồi thường, nhưng bị khai trừ khỏi viện mới là việc khiến anh buồn nhất.

 

Luôn là kẻ tâm địa thiện lương, Tô Dạ Kiều dùng số tiền còn lại lén lút mở một phòng khám chuyên trị bệnh cho người dân nghèo, tuy không thể nói là thua lỗ, nhưng hầu như cũng không có tiền lời.

 

Lần này lại nhặt về thêm một bệnh nhân —- Tô Dạ Kiều sao có thể thấy một người bệnh ngã ngay trước mặt mình mà không cứu cho được.

 

Bởi vì không có giấy phép hành nghề, anh không thể đi cục công thương đăng ký mở một phòng khám chân chính, vậy nên Tô Dạ Kiều cũng chỉ lén lén lút lút thu nhận người bệnh, mở phòng khám nhỏ ở vùng ngoại ô xa xôi.

 

Lại nói tuy rằng người trên lưng anh không quá nặng, nhưng cõng một đại nam nhân đi bộ vài kilomet cũng thực khiến Tô Dạ Kiều chịu đủ, về đến nhà, sau khi nhẹ nhàng đặt nam nhân trên lưng lên giường, anh cũng mệt đến thở hồng hộc, ngã sấp lên giường.

 

Nhưng ngay lập tức, anh liền lấy bông vô trùng và băng gạc ra, dùng panh gắp miếng bông đã nhúng cồn, nhẹ nhàng rửa sạch vết máu sau gáy nam nhân.

 

May mắn là vết thương do độn khí (3), xuất huyết cũng không nhiều, nhưng chỉ sợ rằng bị nội thương bên trong.

 

Tô Dạ Kiều mở một phòng khác, bên trong đặt đủ loại thiết bị, từ bàn phẫu thuật cỡ nhỏ tới máy siêu âm — đây là toàn bộ vốn liếng của anh.

 

Ngôi nhà này tổng cộng có ba phòng, anh phá thông hai phòng ngủ lại thành một phòng lớn chuyên đặt các dụng cụ chữa bệnh, ôm nam nhân này đặt lên giường bệnh, chuẩn bị kiềm tra một loạt cho y, thông qua tốc độ chảy máu có thể xác định trong đầu có tụ huyết hay không.

 

Sau một loạt kiểm tra có thể xác nhận nam nhân này chỉ bị hôn mê đơn thuần, các chức năng khác đều rất tốt, Tô Dạ Kiều nhẹ thở ra một hơi, nhưng để cẩn thận anh vẫn tiếp tục kiểm tra các bộ phận khác của nam nhân.

 

Sau khi làm xong siêu âm phần bụng, Tô Dạ Kiều cứng ngắc đặt dụng cụ xuống, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của nam nhân, sau đó chạy ra ngoài tới phòng ngủ tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm thấy một bức ảnh —- bức ảnh chụp nam nhân tên Tần Phóng cùng cha của anh —- bụng của Tần Phóng rất lớn, miễn cưỡng nở nụ cười, trái lại cha anh cười một cách ngốc nghếch, mặc áo blu trắng, tay còn đặt lên trên cái bụng lớn của Tần Phóng.

 

Sau khi so sánh bức ảnh với nam nhân đang hôn mê, Tô Dạ Kiều tự nhéo mặt mình, anh không phải đang nằm mơ, hai người này đích thực có vài điểm tương đồng.

 

Đây sẽ không phải người mà cha anh nói tới chứ, cái người mà khi y chưa sinh ra đã định chung thân với anh?

 

***** PS: ( lời tác giả )

Muhahahahaha, thánh mẫu công cuối cùng cũng xuất hiện rồi … cậu ta là một người tốt bụng, thánh mẫu một cách khủng khiếp, là bác sĩ ( Bì Bì người là con giun trong bụng của ta! )

 

Có hơi mơ hồ nhưng cậu ta nhất định sẽ yêu Tần Sở Ca, đừng nghi ngờ.

 

Hhahahahah, ta hôm nay viết thật là vui!

 

***** Chú thích:

 

(1) Mã thiện bị nhân kị, nhân thiện bị nhân khi: ngựa tốt bị người cưỡi, người tốt bị người khác ức hiếp

(2) Tiên lượng: tiên đoán và ước lượng, từ này chắc hẳn là từ chuyên môn của ngành y, tại vì ta cũng chả thấy ai nói từ này bao h, đại khái nó có nghĩa là với mỗi một ca bệnh, bác sĩ sẽ tiên lượng tỉ lệ sống và mức độ chữa khỏi bệnh của bệnh nhân … thật là, ta cũng chả biết giải thích kiểu j nữa, đại khái nó là như vậy đó *cười ruồi*

(3) Độn khí: vật cứng, đầu tù, không nhọn

Tứ bề thọ địch – Phiên ngoại 2

Tô Bân là một y sinh, thành tích luôn xuất sắc, nhưng cậu lại không thực tập ở bệnh viện lớn mà đi theo một lão lang học thêm vài kỹ năng y khoa thực dụng, sau đó mở một phòng khám nhỏ.

Đến một ngày khi cậu nhìn thấy học trưởng Tần Phóng ưỡn cái bụng to đùng cực kỳ vô lực nằm trên mặt đất trước cửa phòng khám, cậu hận đến mức muốn mang mắt của mình ra xem nó có sinh bệnh hay không.

Cậu liền vội vàng gọi vài y tá giúp nâng Tần Phóng vào phòng khám, sau đó đuổi những y tá hiếu kì đi, đóng kín cửa phòng khám lại.

Tần Phóng là học trưởng lớn hơn cậu hai khóa, học chuyên nghành Trung dược, không giống với cậu học Tây y. Nhưng Tô Bân lại rất hâm mộ anh —- anh là một truyền thuyết a! Bản lĩnh của Tần Phóng là đã xem qua thì không bao giờ quên, dược lý nhiều như vậy mà anh có thể đọc làu làu đầy đủ, khi đó anh là thần tượng của toàn bộ học sinh trong trường bọn cậu a!

“ Học trưởng … anh đây là … ” Tô Bân có chút luống cuống, chẳng lẽ là khối u ác tính? Vậy mà đã bốn năm năm không gặp, học trưởng chẳng nhẽ lại mắc bệnh hiểm nghèo?

Tinh thần Tần Phóng hình như đã hơi tỉnh táo, giữ chặt tay của Tô Bân, “ giúp tôi … tôi muốn sinh hạ đứa trẻ này … ” Bàn tay đầy mồ hôi lạnh giúp Tô Bân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh.

“ Anh nói cái gì? Học trưởng? ” Tuy rằng thanh âm yếu ớt, nhưng Tô Bân lại vẫn nghe rõ đó, đứa trẻ? Đây không phải là khối u, là đứa trẻ?

“ Sáu tháng rồi … Tôi sợ giữ không được … giúp tôi … Tô Bân … người tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có cậu … ” Tần Phóng giãy dụa muốn đứng dậy, dáng vẻ như muốn khóc khiến Tô Bân chua xót. “ Anh từ từ nói, học trưởng. Anh như thế nào … anh không phải  … sẽ có đứa nhỏ? ” Tô Bân nhìn cái bụng to đùng, cứng ngắc nói, liền vội vàng trấn an Tần Phóng quay về giường nằm.

Tần Phóng hổn hển thở vài hơi, tóc dính trên trán, mồ hôi lạnh theo hai má chầm chậm chảy xuống, “ một lời khó nói … tôi động … thai khí rồi … giúp tôi trước tiên … kê chút thuốc … ”

“ Được rồi, học trưởng anh nằm yên a … Em đi lấy thuốc! ” Tô Bân không yên tâm nhìn Tần Phóng sắc mặt tái nhợt, xoay người vội vàng chạy ra ngoài phòng bệnh, gọi y tá nhanh chóng lấy thuốc an thai.

Các y tá ngạc nhiên nghe căn dặn, bọn cô cũng nhìn thấy cái bụng to của Tần Phóng. “ Còn ở đó thất thần cái gì! nhanh đi lấy thuốc! ” Tô Bân hiếm khi tức giận, lớn giọng quát.

Tần Phóng sau khi uống thuốc an thai xong, Tô Bân đuổi đám y tá hiếu kì đi, khóa cửa phòng bệnh lại, đẩy ghế qua, ngồi bên cạnh Tần Phóng, nhìn nét mặt của anh dần thả lỏng, cầm khăn mặt lau trán cho Tần Phóng.

Tần Phóng cuối cùng không cảm thấy cái loại đau đớn quặn thắt trĩu xuống nữa, biết đứa trẻ đã được bảo vệ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay vẫn luôn nắm chặt cũng thả lỏng.

“ Học trưởng … vậy … sự việc rốt cuộc là như thế nào a? ” cảnh tượng trước mắt quả thực đã phá vỡ thế giới quan của cậu, Tô Bân không nhịn được lấy tay cẩn thận sờ sờ cái bụng cao ngất, tiểu sinh mệnh trong bụng dường như cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, đạp một cái vào lòng bàn tay cậu!

Tần Phóng khẽ kêu một tiếng, cảm thấy đứa trẻ trong bụng động lại động, mặc kệ đau đớn bao nhiêu, anh vẫn mỉm cười —– rõ ràng đứa trẻ này rất khỏe mạnh mà.

Tô Bân nâng tay lên, tựa như nhìn thấy thứ gì kì quái. “ Nó … nó đá em một cái! ”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Phóng lộ ra một nụ cười dịu dàng, y nhè nhẹ vuốt ve cái bụng của mình, “ nó rất khỏe … cám ơn cậu nhiều, Tô Bân. ”

Tô Bân nuốt một ngụm nước bọt, đem tâm tình kéo trở lại trên người Tần Phóng, “ học trưởng nên nói một chút với em chuyện này là thế nào đi … ”

Tần Phóng thở dài, “ thật sự là một lời khó nói hết … ”

Tần Phóng vốn không mang họ Tần, hay phải nói rằng dân tộc của bọn anh vốn không mang họ Tần mà mang họ Khuyết, đến từ Tây Vực xa xôi. Dân tộc của bọn anh đã có lịch sử lâu đời, cùng với phương thức sinh sản vô cùng đặc biệt.

Dân tộc của bọn anh chỉ có nam nhân, khi nam nhân cùng nam nhân chi gian có thể sinh hạ đứa nhỏ, đương nhiên đứa trẻ cũng là bé trai, giống như phiên bản của Nữ Nhi Quốc (2) vậy. Nghe nói là vì để sinh sản càng nhiều hậu đại ưu tú, những đứa trẻ được sinh ra sẽ càng khỏe mạnh.

Thế nhưng không phải tất cả tộc nhân đều thích nam nhân, cũng có rất nhiều người sống chết kết hôn với nữ tử Trung Nguyên, cả đời bất dục.

Nam nhân mong muốn cùng nam nhân sinh con dần dần càng ngày càng ít, sinh mệnh lực của cả tộc cũng càng ngày càng yếu —– có rất nhiều người kết hợp với nữ nhân không sinh được con, hoặc là con sinh ra vô cùng suy nhược. Tộc trưởng bất đắc dĩ cưỡng chế muốn có vài tộc nhân nhất định phải cùng nam nhân sinh tử mới có thể đảm bảo huyết mạch Khuyết tộc tiếp tục truyền thừa.

Nói trắng ra chính là vì muốn sinh mệnh lực của thế hệ tiếp theo càng thêm khỏe mạnh, để nam nhân cứng rắn tiếp cận với nam nhân.

Tổ tiên của Tần Phóng là một chi được chọn, để tránh bị người Trung Nguyên xa cách, bọn họ liền đổi tên dòng tộc, lấy âm “Tần” tương cận làm họ.

Quy tắc mang thai tất yếu có rất nhiều, so với nữ nhân sinh tử càng hà khắc hơn một chút, đầu tiên là tuổi mang thai phải thích hợp, tuổi mang thai chỉ có mười năm, từ hai mươi tới ba mươi tuổi, cũng là để đảm bảo sinh phụ cùng đứa nhỏ đều an toàn. Quan trọng nhất là không có tình yêu sẽ không có thai. Kẻ mang thai phải nảy sinh tình yêu với một nửa kia, trong thân thể mới có thể tiết ra một loại vật chất đặc hữu của dân tộc, kết hợp cùng với tinh tử của đối phương, tạo nên sinh mệnh mới. Nếu như không có tình yêu, thai nhi có thể tùy thời héo rút ở trong bụng mà chết —- không có vật chất nuôi dưỡng sinh mệnh tự nhiên sẽ khô kiệt.

“ Rất thần kì đúng không, tôi học y cũng là để nghiên cứu rõ ràng sự tình này, nhưng cho dù không có tình yêu, thân thể của tôi cũng không có bất luận gì khác với người bình thường … mãi cho đến sau khi … tôi yêu một người nam nhân, tôi mới rõ ràng cảm nhận nó. ” Tiếng nói của Tần Phóng dần trở nên yếu ớt, “ Tôi khát vọng tình yêu … tôi thậm chí còn khát vọng thân thể của tôi bị bất cứ người nào tới đùa bỡn, chỉ cần tiếp tục cho tôi sức mạnh của tình yêu, con tôi liền có thể sống sót … ” Tần Phóng chua xót nhìn cái bụng cao ngất của mình, “ nhưng người cho tôi tình yêu khiến đứa nhỏ này ra đời, lại không cho tôi sức mạnh để nó tiếp tục sống sót … ”

Tô Bân đau đầu tiếp nhận cái nguyên nhân như thể tiểu thuyết huyền huyễn này, “ vậy anh … còn yêu hắn không? ” Không biết đến tận cùng là nam nhân đáng giận nào, dám vứt bỏ học trưởng, nếu cậu biết nhất định sẽ đem hắn đánh tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra nổi!

“ … Tình yêu của tôi đã chóng khô kiệt rồi, cho nên … mới có thể động thai khí … ” Tần Phóng lấy tay che đi đôi mắt đỏ ửng, “ … tôi sợ tôi sẽ không còn khí lực … cho đứa trẻ sống sót … ”

Tô Bân nắm chặt hai tay, đầy căm phẫn nói: “ Vậy để em yêu anh đi! Yêu em đi học trưởng! Em sẽ giúp anh sinh hạ đứa trẻ! ”

Tần Phóng hạ tay xuống, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt kiên định của Tô Bân, không nhịn được nở nụ cười, “ Việc như thế … nói yêu liền có thể yêu được hay sao? ”

Tô Bân lúc này mới kịp phản ứng với những gì mình vừa nói, mặt lập tức hồng lên, tiếp đó lại nghe tiếng cười trộm của nhóm y tá từ ngoài cửa truyền đến.

“ Cái kia … cái kia … học trưởng! ” Tô Bân sau khi ấp úng thật lâu, lại càng thêm kiên định nói: “ Em không nói đùa! Lúc còn ở trường em đã luôn rất hâm mộ anh … hiện tại anh lại có … khụ khụ … cần, em … em hy vọng có thể đóng góp sự giúp đỡ của mình, nên học trưởng, anh đừng coi nhẹ quyết tâm của em! ”

Tần Phóng thu lại vẻ tươi cười, yên lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “ Nếu cậu là hắn … liền tốt rồi … ”

Tô Bân cầm lấy tay Tần Phóng, “ học trưởng, cho em chăm sóc anh đem đứa trẻ hạ sinh được không? Sinh xong rồi liền cho làm con nuôi của em … Em lại đi nhận nuôi một bé trai khác, sau đó ghép chúng thành một đôi tiểu oa oa, như thế nào? Cam đoan dân tộc anh sẽ tiếp tục được truyền thừa, sau này thành thanh mai trúc mã rồi, có nhiều yêu a! ”

“ Tô Bân, đây không phải là việc có thể đùa được, cậu còn có cuộc sống của cậu, nếu như không có việc ngày hôm nay của tôi … tóm lại, cậu đừng như vậy. ” Tần Phóng thấp giọng nói.

“ Nếu anh đã đến chỗ của em, đây rõ ràng là duyên phận, dù sao em cũng không cha không mẹ, thừa dịp nhận nuôi một đứa trẻ, cho một đứa trẻ khác vốn không có cha mẹ có một người cha, không phải sao? ” Tô Bân càng nghĩ càng cảm thấy cậu nói thật đúng, ý chí chiến đấu cũng càng dâng trào.

Tần Phóng không còn gì để nói nữa rồi.

“ Nào nào nào, em tìm một cái máy ảnh tới, chúng ta chụp một tấm ảnh ước hẹn nha! ” Tô Bân lập tức khôi phục lại sức sống, tìm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, đến ngồi cạnh Tần Phóng, đặt tay lên bụng của Tần Phóng, ngốc nghếch hô một tiếng “ gia tử ” (2) chụp lại một bức ảnh gọi là ảnh ước hẹn.

“ Học trưởng … thoải mái không? ” Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Bân nhẹ nhàng luật động, vuốt ve cái bụng của Tần Phóng, dịu dàng hỏi.

Tần Phóng nghiêng người, trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, thấp giọng khàn khàn rên rỉ, “ Tô Bân … nhanh một chút … ”

“ Dùng lực quá mạnh em sợ sẽ làm bảo bảo bị thương … ” Tô Bân không phải là không muốn trừu sáp nhanh hơn, nhưng vì thân thể của Tần Phóng cậu nhất định phải kiềm chế bản thân.

Tần Phóng có lẽ không có cách nào có thể yêu thương cậu, nhưng lúc cùng Tần Phóng ân ái, khoái cảm bên trong thân thể Tần Phóng cũng có thể khiến thân thể y tiết ra loại vật chất thần kì, giúp đứa trẻ tiếp tục khỏe mạnh trưởng thành.

Tô Bân thường cảm thán sự thần kì tạo hóa, cũng đồng thời bởi vì Tần Phóng không có cách nào yêu thương cậu mà buồn bã.

Có lẽ duyên phận là do trời định, nhưng đối với cả hai người bọn cậu mà nói thì chỉ là một sai lầm. Tần Phóng vào đúng thời điểm yêu thương sai một người, cậu vào sai thời điểm yêu thương đúng một người.

Tô Bân nhanh chóng đạt tới cao trào, rút dục vọng của mình khỏi người Tần Phóng, bắn lên trên ga giường, sau đó lại dùng tay giúp Tần Phóng phóng xuất dục vọng của y.

Hai người đều thở hổn hển, Tô Bân cẩn thận xoay người Tần Phóng lại, sau đó xuống giường đun nước ấm, cầm khăn mặt cẩn thận nhẹ nhàng tẩy rửa cho Tần Phóng, “ bảo bảo có nháo không? ” vội vàng làm xong hết thảy, Tô Bân nằm bên cạnh Tần Phóng, vuốt ve cái bụng tròn trĩnh của y, dán sát tai vào bụng Tần Phóng, nghe động tĩnh bên trong.

“ Không có, nó còn rất ngoan nữa. ” Giọng Tần Phóng hơi khàn khàn, y ho nhẹ một cái, sờ sờ đầu Tô Bân, “ Tô Bân … ”

“ Ngủ đi, học trưởng. ” Tô Bân dường như biết trước Tần Phóng muốn nói gì, tắt đèn trên đầu giường, kéo lại chăn cho hai người, “ nếu chân bị chuột rút nhất định phải gọi em, đừng có cố chịu … học trưởng, ngủ ngon. ” Cậu nhè nhẹ hôn một cái lên môi Tần Phóng, cánh tay của Tần Phóng cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tô Bân, nhắm mắt lại.

(1) Nữ Nhi Quốc: đất nước này mọi người quá quen thuộc r ha, chính là đất nước chỉ có nữ nhân trong Tây Du Ký ak

(2) Gia tử: nghĩa là cà tím, phát âm là “qié zì” đây là từ các bạn Trung phát âm khi chụp ảnh, giống như ở Việt Nam mình khi chụp ảnh hay phát âm từ cheese vậy

————————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.