Từ Bi Thành

Chương 67: Chương 67: Ngoại truyện 1: Châu Á Trạch




Lại một lần nữa nghe đến tên "Trần Bắc Nghiêu", Châu Á Trạch nhíu chặt đôi lông mày.

Là lão đại hàng đầu ở đại học Hongkong, người có biệt danh "anh Tiểu Châu" danh tiếng lẫy lừng ở khu vực Vượng Giác, Châu Á Trạch chưa từng bị kẻ khác tạt một gáo nước lạnh như vậy. Hơn nữa, đối phương còn là bạch diện thư sinh đến từ đại lục, anh ta không cho đối phương biết thế nào là lễ độ thì quá có lỗi với mười tám đời tổ tông nhà anh ta.

Thế là Châu Á Trạch sa sầm mặt, cất giọng phẫn nộ với hơn mười đàn em đứng xung quanh: "Thằng đó chơi Angel rồi?"

Lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe tên Trần Bắc Nghiêu là từ miệng Angel. Lúc đó Angel vênh mặt nói cho anh ta biết, cô không thể nhận lời tỏ tình của anh ta là do cô đã yêu một nam sinh năm thứ nhất mới nhập học, tên Trần Bắc Nghiêu.

"Không...hắn từ chối cô ấy rồi ạ." Một đàn em trả lời.

Châu Á Trạch càng nổi điên, một thằng vô danh tiểu tốt dám từ chối cô gái trong lòng anh ta? Nên biết Angel là hoa khôi của trường, con lai mang dòng máu mấy quốc gia, còn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính. Bây giờ, người tình trong mộng của anh ta không chỉ trao trái tim cho kẻ khác, còn bị kẻ đó từ chối thẳng thừng trước mặt bao người. Đây không phải là hành động tạt gáo nước lạnh vào mặt anh ta hay sao?

"Ngày mai giải quyết nó." Châu Á Trạch ngồi xuống gốc cây lớn, tay xoay tròn con dao nhỏ, anh ta nở nụ cười lười nhác: "Vua hổ không ra oai, nó tưởng tao là Hello Kitty chắc."

Ngày hôm sau, mặt trời mọc ở đằng đông rồi lặn về hướng tây. Đối với sinh viên đại học Hongkong, đây là một ngày bận rộn như bao ngày khác.

Còn đối với Châu Á Trạch, ngày hôm đó dài dằng dặc. Bởi vì cho đến bảy giờ tối, anh ta bị treo trên nóc phòng đọc sách cổ văn suốt mấy tiếng đồng hồ.

Anh ta hoa mắt chóng mặt, chân tay tê buốt. Phòng đọc sách cổ văn nằm ở góc khuất nhất của thư viện, cả buổi cũng không thấy một bóng người qua lại.

Đến tám giờ tối, toàn thân Châu Á Trạch cứng đờ, vô cùng khó chịu. Đúng lúc đầu óc quay cuồng, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ xa đến gần. Anh ta mở mắt, liền nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, tay cầm quyển sách từ từ đi tới.

Cách Châu Á Trạch khoảng một mét, cậu nam sinh đứng lại, ngẩng lên nhìn anh ta.

Tim Châu Á Trạch đập mạnh. Lẽ nào...có khi nào...đây chính là Trần Bắc Nghiêu?

"Mày là Trần Bắc Nghiêu? Có sáng ý thật đấy! Đây là lần đầu tiên tao bị treo trên phòng đọc sách cổ văn." Châu Á Trạch dường như quên mất anh ta mới là người động đến Trần Bắc Nghiêu trước, anh ta cười nói: "Người anh em, không đánh không quen, thả tao xuống đi. Thật ra tao rất thích đồng bào đại lục, vừa chăm chỉ vừa thông minh."

Thế nhưng Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta như một pho tượng sống. Sau đó, Trần Bắc Nghiêu bình thản ngồi xuống bàn đọc sách.

Châu Á Trạch không khỏi nhìn Trần Bắc Nghiêu bằng con mắt khác, tên này không biết là ngốc nghếch hay ngông cuồng? Hắn không biết thân phận của anh ta hay sao? Dám ngang nhiên bắt trói anh ta? Từ trước đến nay toàn là anh ta hành hạ nhục mạ người khác, đây là lần đầu tiên anh ta đụng phải nhân vật lợi hại như vậy.

Hôm nay Châu Á Trạch đã quá khinh địch, anh ta cử năm đàn em đi bắt Trần Bắc Nghiêu. Anh ta cho rằng vụ này quá đơn giản nên tiếp tục chơi bài ở quán bar. Một lát sau, anh ta nhận được điện thoại của một đàn em, nói đã bắt được người, bảo anh ta đích thân đến xem.

Châu Á Trạch liền đến thư viện. Ai ngờ anh ta bị đập một gậy, lúc tỉnh lại đã bị treo ở đây.

Bây giờ Châu Á Trạch mới biết, tên Trần Bắc Nghiêu này không những rất đẹp trai, hắn không chỉ là tâm điểm chú ý của đám nữ sinh trong trường mà còn là người thâm hiểm tàn nhẫn.

Thời buổi này, có chuyện chưa ra tay đánh nhau đã bắt trói đối phương, còn treo ngược ở phòng đọc sách cổ văn? Châu Á Trạch là ngôi sao mới nổi trong giới hắc đạo, chưa động thủ đã thua tan tác, nếu tin này đồn ra bên ngoài anh ta còn mặt mũi nào gặp người đời.

"Người anh em, tôi sai rồi, nếu anh làm tôi tàn phế, Châu gia sẽ không tha cho anh đâu. Mau thả tôi xuống đi!" Châu Á Trạch lên tiếng.

Đến lúc này Trần Bắc Nghiêu mới ngẩng đầu nhìn anh ta: "Thả cậu xuống cũng được, nhưng sau này đừng làm phiền tôi. Tôi không có hứng thú với mấy trò đánh nhau, cũng không có hứng thú với Angel."

Ngữ khí của Trần Bắc Nghiêu vô cùng lạnh lẽo, Châu Á Trạch cảm thấy người này quá ngông cuồng, anh ta nghĩ thầm: "Bà nó, người phụ nữ tao theo đuổi mãi chẳng được, mày lại không có hứng thú. Lẽ nào tao còn cần đôi giày rách của mày?"

Bề ngoài, Châu Á Trạch tỏ ra nể phục Trần Bắc Nghiêu, anh ta gật đầu. Trần Bắc Nghiêu tiến lại gần, rút một con dao nhỏ. Đây chính là con dao rất sắc Châu Á Trạch luôn mang theo người, là món quà bố anh ta đem từ Thụy Sĩ về tặng anh ta năm mười lăm tuổi. Trần Bắc Nghiêu chỉ hai ba nhát cắt đứt sợi dây thừng treo người anh ta.

Châu Á Trạch hít một hơi sâu, cuộn người túm đầu dây trói hai chân và bắt đầu tháo sợi dây thừng. Đến khi anh ta ngẩng đầu, phòng đọc sách trống không, Trần Bắc Nghiêu đã hoàn toàn mất dạng.

Châu Á Trạch bị tổn thất nặng nề nhưng không dám kể với bất cứ ai, anh ta chỉ nói anh ta không sao. Tuy nhiên anh ta không nuốt trôi nỗi nhục, liền lén về nhà đánh cắp một khẩu súng.

Là một gia tộc hắc đạo nên nhà Châu Á Trạch có không ít súng, anh ta cũng là cao thủ sử dụng súng. Thế nhưng bố anh ta nói, trước khi anh ta bắt đầu sự nghiệp của gia tộc, anh ta không được mang súng bên mình. Vì vậy anh ta chỉ còn cách ăn trộm.

Nếu anh ta tha cho Trần Bắc Nghiêu, anh ta không phải là Châu Á Trạch.

Châu Á Trạch theo dõi Trần Bắc Nghiêu ba ngày, cuối cùng cũng nắm được quy luật sinh hoạt của người này. Quy luật vô cùng đơn điệu, chỉ ba địa điểm duy nhất là ký túc xá, giảng đường và thư viện. Trần Bắc Nghiêu giống một con mọt sách khắc khổ, hoàn toàn khác người thâm hiểm giảo hoạt từng bắt cóc anh ta. Trong quá trình theo dõi, Châu Á Trạch còn nhìn thấy Angel đưa một hộp đồ ăn cho Trần Bắc Nghiêu trong một vườn cây không có người.

Trần Bắc Nghiêu nhận hộp đồ ăn rồi ném thẳng vào thùng rác ở bên cạnh. Angel ôm mặt chạy mất, Trần Bắc Nghiêu tiếp tục cúi xuống đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.

Chứng kiến cảnh này, Châu Á Trạch vừa ghen tức vừa phẫn nộ. Angel là cô gái vừa xinh đẹp vừa thuần khiết, gia thế lại rất tốt. Người như cô không thằng đàn ông nào có thể kháng cự. Vậy mà Trần Bắc Nghiêu chẳng thèm nhìn cô một lần. Châu Á Trạch chỉ có thể kết luận, tên này là quái thai.

Nghĩ đến đây, Châu Á Trạch lập tức rút súng. Anh ta núp sau bụi cây, lặng lẽ nhằm thẳng vào Trần Bắc Nghiêu.

Anh ta chỉ định phế bỏ một cánh tay Trần Bắc Nghiêu. Tên này tuy đáng ghét nhưng có vẻ hợp khẩu vị anh ta, dù sao bản thân anh ta cũng là kẻ đáng ghét.

Châu Á Trạch nhắm một mắt, từ từ nhằm thẳng...

Trần Bắc Nghiêu đột nhiên buông quyển sách, đưa mắt về phía Châu Á Trạch như xẹt điện.

Châu Á Trạch cảm thấy như bị trúng tà. Mặc dù mới mười chín tuổi nhưng anh ta từng dính đến hai vụ giết người. Anh ta luôn cho rằng chẳng có phong ba bão táp nào chưa từng trải qua. Vậy mà bây giờ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của tên thư sinh mặt trắng kia, tay anh ta đột nhiên run lên, viên bạn bắn trúng bãi đất trước mặt Trần Bắc Nghiêu.

Mười phút sau, Châu Á Trạch lại bị bắt trói.

Lần này, anh ta bị treo ngược trên cành cây. Anh phẫn nộ nhìn xuống, Trần Bắc Nghiêu đang ngồi dưới gốc cây đọc sách. Châu Á Trạch cảm thấy anh ta xúi quẩy không thể tả. Bởi vì muốn đòi lại món nợ lần trước, anh ta đem theo một sợi dây thừng, định bắn Trần Bắc Nghiêu rồi bắt trói người này để xả mối hận.

Không ngờ sợi dây thừng lại dùng cho chính anh ta.

"Mẹ kiếp, mày bị bệnh phải không?" Châu Á Trạch không còn giả bộ khuất phục, anh ta tức giận hét lớn: "Sao mày cứ thích treo người khác thế?"

Ngón tay Trần Bắc Nghiêu trượt trên báng khẩu súng của anh ta, ngữ khí rất bình thản: "Là mày thích."

Châu Á Trạch tức hộc máu mắt, trong lúc còn chưa biết làm thế nào để thoát nạn, anh ta đột nhiên phát hiện, động tác sử dụng súng của Trần Bắc Nghiêu vô cùng thành thạo. Anh ta hơi sợ hãi, nhưng nụ cười trên môi càng không kiêng nể: "Được lắm, có giỏi thì giết tao đi."

Đúng lúc này, trong vườn cây xuất hiện tiếng bước chân tạp loạn.

"Ở đằng kia kìa!" Một người vui mừng thốt lên.

Trần Bắc Nghiêu liếc qua Châu Á Trạch, cầm khẩu súng lùi ra sau thân cây lớn ở gần đó, trong giây lát đã không thấy bóng dáng anh. Châu Á Trạch đột nhiên có cảm giác bất an khi nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Sau đó, bảy tám người đàn ông mặc comple đen xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

"Châu thiếu?" Một người đàn ông lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.

Châu Á Trạch không biết đám người này, nhưng bộ dạng của bọn họ, rõ ràng không phải là người lương thiện. Anh ta cười hì hì: "Châu thiếu là ai?"

"Mày là Châu Á Trạch phải không?" Một người hỏi.

Châu Á Trạch lắc đầu: "Tôi họ Trần, tên Trần Bắc Nghiêu."

Mấy người đàn ông nhìn nhau, một tên mặt mũi dữ tợn nói: "Tôi xem ảnh rồi, thằng này đúng là thằng con hoang của Châu gia, đối tượng chúng ta cần thủ tiêu chính là nó, không sai đâu. Tôi đi theo nó hai ngày nay, vừa rồi thấy nó vào khu vườn này. Không biết ai trói nó lên cây, khiến chúng ta tiết kiệm biết bao công sức, anh em động thủ thôi."

Nghe ngữ khí của hắn, Châu Á Trạch lạnh buốt sống lưng.

"Ai cử các anh tới đây? Biết thân phận của tôi còn định động thủ?" Châu Á Trạch trừng mắt với đám người ở bên dưới, nhưng anh ta đang bị treo ngược, dù có hầm hè thế nào cũng chỉ giống một con chó hoang.

Quả nhiên, đám đàn ông không hề bận tâm đến lời nói của Châu Á Trạch. Một người rút một con dao găm rất sắc tiến lại gần anh ta, bộ dạng như định cắt đứt cổ họng của anh ta. Hai người đàn ông khác cầm một cái bao tải cỡ lớn, có thể chứa đựng xác người.

Mặc dù lâm vào tình huống nguy hiểm nhưng Châu Á Trạch không tỏ ra sợ hãi, anh ta bật cười ha hả, làm mấy người đàn ông khựng lại. Sau đó Châu Á Trạch lên tiếng: "Này, anh bạn đang trốn ở đằng sau gốc cây, anh định thấy chết không cứu sao?" Châu Á Trạch vốn không phải người tử tế, chỉ cần một cơ hội sống sót của bản thân, anh ta chẳng hề bận tâm đến việc liên lụy người vô tội.

Châu Á Trạch vừa dứt lời, hai người đàn ông ở bên dưới lập tức rút súng, lặng lẽ tiến về về gốc cây cổ thụ ở gần đó.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Con hoang thì sao?"

Một bóng người nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt hai người đàn ông, tung nắm đấm đốn ngã bọn chúng. Sau đó, anh hành động nhanh không thể tin nổi, giơ súng bắn một phát cắt đứt sợi dây thừng treo người Châu Á Trạch. Châu Á Trạch rơi trúng một kẻ ở dưới, làm hắn loạng choạng. Anh ta lập tức đứng dậy, cướp súng trong tay tên đó và bắn trúng đùi hắn.

Trong khi Châu Á Trạch hoàn thành một loạt động tác, Trần Bắc Nghiêu cũng nổ súng, anh bắn trúng tay cầm súng của ba người đàn ông, làm chúng buộc phải thả súng xuống đất.

Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch vừa nổ súng vừa động thủ giải quyết tám người đàn ông. Vài phút sau, bọn chúng chịu thua bỏ đi hết. Nhưng Châu Á Trạch cũng bị trúng đạn ở đùi, còn Trần Bắc Nghiêu bị chém một nhát dao vào lưng.

Hai người ngồi tựa vào thân cây, một lúc lâu cũng không thể động đậy. Mười mấy phút sau, Trần Bắc Nghiêu đứng dậy trước, quay người đi ra khỏi rừng cây.

"Anh định bỏ đi như vậy sao?" Châu Á Trạch hỏi với theo.

Trần Bắc Nghiêu đứng lại, quay đầu nhìn anh ta. Ánh mắt anh như muốn hỏi: Cậu còn muốn thế nào nữa?

Đến mùa thu, Châu Á Trạch thôi học ở đại học Hongkong. Một nguyên nhân do anh ta thường xuyên trốn học, nhà trường không còn cách nào khác. Nguyên nhân quan trọng hơn là do công việc làm ăn của gia tộc đang ở lúc dầu sôi lửa bỏng, anh ta không muốn lãng phí thời gian.

Hung thủ ám sát anh ta lần trước đã bị bố anh ta xử lý. Hóa ra đó là người của băng Thanh Hồng, đối thủ của bố anh ta. Bởi vì băng Thanh Hồng xảy ra mâu thuẫn với bố Châu Á Trạch trong việc làm ăn nên chúng định thủ tiêu con trai nhỏ của ông. Đại khái đối phương cảm thấy Châu Á Trạch là cậu con trai không quan trọng nhất của Châu gia, giết anh ta vừa có tác dụng dằn mặt bố anh ta, vừa không đến mức cạn tàu ráo máng. Châu Á Trạch ngược lại cảm thấy vụ đó cũng không đến nỗi thua thiệt, bởi vì anh ta nhờ sự kiện này có thêm người anh em tâm đầu ý hợp Trần Bắc Nghiêu.

Vào ngày Tết Trung thu, Châu Á Trạch không dự tiệc đoàn viên ở nhà mà lái xe đến đại học Hongkong, tới ký túc xá nam tìm Trần Bắc Nghiêu. Không ngờ Trần Bắc Nghiêu đang một mình uống bia.

Cùng là đàn ông giống nhau, nhưng Châu Á Trạch cũng phải thừa nhận Trần Bắc Nghiêu ngồi một mình dưới ánh trăng đẹp trai không thể tả. Nghĩ đến chuyện quen biết anh một năm nay nhưng chưa từng thấy anh đi lại với cô gái nào, Châu Á Trạch không nhịn được liền giật chai bia từ tay anh: "Đi theo em."

Châu Á Trạch đưa Trần Bắc Nghiêu tới một quán bar, đây là nơi hai người thường xuyên lui tới. Chỉ là bên cạnh Châu Á Trạch thay hết cô này đến cô khác, Trần Bắc Nghiêu vẫn chỉ ngồi một mình. Nhiều người thấy lạ còn hỏi Châu Á Trạch có phải Trần Bắc Nghiêu là gay? Tối nay, Châu Á Trạch không định bỏ qua Trần Bắc Nghiêu, anh ta quyết tâm giúp Trần Bắc Nghiêu biết thế nào là mùi đời. Tất nhiên, từ trước đến nay anh ta không bao giờ cho rằng Trần Bắc Nghiêu có vấn đề về giới tính.

Châu Á Trạch không gọi cô gái nào uống rượu cùng. Trong phòng riêng, anh ta bày hai hộp bánh trung thu, một chai rượu vang và ít đồ ăn nhẹ. Anh ta và Trần Bắc Nghiêu không ngừng cụm ly. Đến khi Trần Bắc Nghiêu có vẻ hơi say, Châu Á Trạch liền đưa một cốc trà hoa quả cho anh: "Đừng để khát quá, uống thứ này giải rượu đi." Trần Bắc Nghiêu đương nhiên không đề phòng, một hơi uống cạn.

Châu Á Trạch cười híp mắt chờ đợi. Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cảm thấy điều bất thường, cau mày hỏi: "Cậu thêm thứ gì vậy?"

"Hàng mới của nhà em, đảm bảo cực đã."

Trần Bắc Nghiêu liếc qua anh ta, tựa vào người thành ghế sofa và nhắm mắt.

Châu Á Trạch cũng uống một cốc trà, anh ta nhanh chóng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, toàn thân vô cùng khoan khoái. Anh ta mở mắt, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp dịu dàng, anh ta đột nhiên nhìn thấy vô số mỹ nữ vây quanh anh ta. Châu Á Trạch biết thuốc đã phát huy tác dụng, anh ta liền bấm nút gọi người phục vụ.

Chưa đầy một phút sau có hai cô gái xinh đẹp đi vào. Châu Á Trạch không phải lần đầu tiên dùng chất gây ảo giác, anh ta ôm một cô gái, để cô ta ngồi lên đùi mình rồi lập tức thò tay vào trong áo cô gái sờ soạng.

Cô gái không hề tỏ ra lạ lẫm, ôm cổ Châu Á Trạch hôn lấy hôn để. Châu Á Trạch đứng dậy ôm cô gái đi ra ngoài, anh ta quay đầu nói với Trần Bắc Nghiêu: "Em đã đặt phòng rồi, bảo con bé đó đưa anh đi."

Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên mở mắt. Gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô gái ở bên cạnh trước đó tựa vào vai anh, thấy anh mở mắt liền áp sát vào môi anh.

Châu Á Trạch lập tức đứng lại xem trò vui. Chất gây ảo giác không phải là thuốc kích thích, chỉ khiến con người thêm hưng phấn. Anh ta là tay lão luyện, cố gắng cũng có thể nhịn được. Riêng Trần Bắc Nghiêu lần đầu dùng loại thuốc này, anh làm sao có thể kháng cự?

Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng mỉm cười nhưng vẫn có thể quay đi tránh nụ hôn của cô gái trong giây lát.

Cô gái kinh ngạc, ôm cổ Trần Bắc Nghiêu cố tình hôn anh. Trần Bắc Nghiêu vung tay, tát trúng mặt cô gái. Cô gái ôm mặt đứng dậy, dậm chân bình bịch: "Châu thiếu, bạn anh đánh người!". Sau đó cô ta bỏ ra ngoài.

Châu Á Trạch chỉ biết ngây người nhìn. Anh ta không nhịn được lại đi về chỗ ngồi: "Anh làm gì vậy? Lẽ nào anh không muốn?"

Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt ngồi im. Nụ cười trên miệng anh ngày càng rộng hơn, đến Châu Á Trạch cũng cảm thấy gương mặt anh đẹp một cách lạ thường.

"Mùi vị không đúng." Trần Bắc Nghiêu mỉm cười với Châu Á Trạch: "Thiện Thiện không phải mùi đó. Cô ấy không dùng nước hoa, nhưng rất thơm."

Đây là lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe đến tên Mộ Thiện.

Kể từ lần đó, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên nghiện dùng chất gây ảo giác. Mỗi tuần, Châu Á Trạch đưa anh đến quán bar một lần. Mấy lần đầu, Châu Á Trạch cũng dùng thuốc rồi đi tìm gái giải quyết nhu cầu. Sau đó Châu Á Trạch không nỡ lòng để anh ngồi đó một mình.

Trần Bắc Nghiêu do tác dụng của thuốc chìm trong ảo giác, nhưng anh rất tiết chế bản thân, điều này khiến Châu Á Trạch cảm thấy kỳ lạ. Châu Á Trạch không thể hiểu nổi, người như Trần Bắc Nghiêu sao có thể tồn tại tình cảm mãnh liệt như vậy?

Có một lần Châu Á Trạch không nhịn được, mở miệng hỏi: "Con bé Mộ Thiện là yêu nữ? Em không tin cô ta đẹp hơn Angel?"

Trần Bắc Nghiêu trả lời: "Những phụ nữ đó đều không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy."

Tất nhiên Châu Á Trạch không tin lời Trần Bắc Nghiêu. Nhưng anh ta nghĩ thầm, có cơ hội phải xem cô gái khiến Trần Bắc Nghiêu hồn bay phách lạc là người thế nào.

----------

Lần đầu tiên gặp Mộ Thiện, Châu Á Trạch không hề hay biết đó là người phụ nữ Trần Bắc Nghiêu ngày đêm mong nhớ.

Lúc bấy giờ anh ta đến nhà máy của Từ thị, giúp cha con Từ thị giải quyết sự kiện công nhân bãi công bằng bạo lực. Châu Á Trạch tất nhiên nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Từ thiếu. Khi quay về xe ô tô, anh ta nói với Trần Bắc Nghiêu: "Con bé bồ của Từ Viễn Đạt trông cũng không tồi."

"Không thể nào." Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nói một câu không đầu không cuối. Đến lúc này Châu Á Trạch mới để ý thấy sắc mặt anh khó coi vô cùng.

"Không thể nào là người phụ nữ của thằng đó." Trần Bắc Nghiêu gằn giọng nhắc lại.

Châu Á Trạch chợt có linh tính: "Là cô ấy?"

Trần Bắc Nghiêu gật đầu, vẻ mặt anh như chó con bị bỏ rơi: "Là cô ấy."

Đúng là cô ấy.

Trần Bắc Nghiêu từ trước đến nay không thích thổ lộ tâm tình với người khác. Dù Châu Á Trạch là anh em thân nhất, anh cùng lắm cũng chỉ nhận xét một câu: "Thiện Thiện rất tốt". Nhưng Châu Á Trạch biết, người khiến Trần Bắc Nghiêu ngày đêm mong nhớ là cô, khiến anh một mình trầm luân chính là cô, khiến anh vừa yêu vừa hận cũng là cô. Điều này làm Châu Á Trạch càng thêm hiếu kỳ về người phụ nữ tên Mộ Thiện.

Sau khi gặp Mộ Thiện, Châu Á Trạch cảm thấy lời tán dương của Trần Bắc Nghiêu hơi khoa trương. Mộ Thiện đúng là rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt long lanh hút hồn, nhưng anh ta càng thích vẻ phong tình vạn chủng của Angel hơn.

Chỉ có điều Châu Á Trạch không ngờ, người phụ nữ định mệnh thuộc về Trần Bắc Nghiêu, người phụ nữ anh ta phải gọi là chị dâu có thể khơi gợi dục vọng của anh ta.

Trước đó, Châu Á Trạch cảm thấy tình cảm của Trần Bắc Nghiêu đối với Mộ Thiện hơi kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở điểm nào, anh ta không thể miêu tả thành lời. Đến một buổi tối, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên hỏi anh ta: "Tôi muốn đi gặp cô ấy, chú cho tôi một ít thuốc gây ảo giác."

Châu Á Trạch liếc anh: "Loại này dùng nhiều sẽ bị nghiện đó, anh có nỡ không?"

Trần Bắc Nghiêu lưỡng lự, Châu Á Trạch vỗ vai anh: "Lão đại, để em."

Khi cây hương gây mê đốt hết, Trần Bắc Nghiêu đi vào phòng Mộ Thiện. Châu Á Trạch ma xui quỷ khiến thế nào cũng đi theo vào. Trần Bắc Nghiêu đặt hết tinh thần vào người phụ nữ ở trước mặt nên không hề phác giác. Đêm hôm đó, trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào Mộ Thiện khiến gương mặt cô càng lung linh. Châu Á Trạch thấy Trần Bắc Nghiêu cầm tay Mộ Thiện đưa lên môi, sau đó anh hôn dần lên bờ vai cô. Cuối cùng, anh kéo dây áo ngủ khỏi vai cô, bắt đầu hôn và cắn mút mạnh.

Lúc Trần Bắc Nghiêu xoay nghiêng người, cả bờ vai và vùng ngực trắng nõn của Mộ Thiện rơi vào tầm mắt Châu Á Trạch.

Thân dưới Châu Á Trạch đột nhiên có phản ứng. Anh ta lập tức rời khỏi phòng ngủ, ngồi ở phòng khách hút thuốc, trong lòng rất bực bội.

Rất lâu sau này, khi Mộ Thiện và Châu Á Trạch trở nên thân thiết hơn, một lần anh ta kể chuyện Trần Bắc Nghiêu lén lút đến thăm cô lúc nửa đêm, Mộ Thiện không hề tỏ ra ngạc nhiên: "Lúc đó, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá vẫn còn phảng phất phòng khách, tôi cũng đoán có người đột nhập vào nhà." Trong lòng Châu Á Trạch rất vui. Anh ta nghĩ thầm, lần nào người hút thuốc cũng là tôi. Trần Bắc Nghiêu vừa gặp cô là vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian hút thuốc.

Châu Á Trạch đi theo Trần Bắc Nghiêu hai đêm, anh ta cảm thấy toàn thân như lửa đốt, bứt rứt khó chịu, chỉ muốn tìm một người đàn bà để giải tỏa. Vì vậy đêm thứ ba, anh ta không đi theo Trần Bắc Nghiêu mà đến hộp đêm giải khuây.

Giám đốc hộp đêm bắt gặp Châu Á Trạch thần sắc hừng hực, biết anh ta đêm nay cần đàn bà. Người giám đốc cung kính hỏi sở thích của anh ta. Châu Á Trạch ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Loại dưới giường là thục nữ, trên giường là đĩ điếm."

Giám đốc vâng vâng dạ dạ, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì: "Tháng trước vừa có một nữ sinh viên đến đây, vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, hàng hiếm đấy ạ."

"Tự nguyện không?" Châu Á Trạch hỏi, từ trước đến nay anh ta nổi tiếng có phong độ trong việc chơi gái.

"Vâng ạ." Giám đốc vội trả lời: "Bố cô ta bị ung thư, cô ta đến đây làm thêm."

Châu Á Trạch gặp Điềm Điềm trong hoàn cảnh đó.

Vừa gặp cô, Châu Á Trạch lập tức quên hết Mộ Thiện. Điềm Điềm tuy cũng chỉ xinh đẹp như Mộ Thiện hay Angel là cùng, nhưng từ người cô toát ra vẻ cuốn hút đặc biệt, khiến bất cứ người đàn ông nào cũng muốn đè cô xuống dưới thân. Châu Á Trạch cuối cùng cũng kéo được cô lên giường, anh ta cảm thấy hai mươi lăm năm cuộc đời sống quá uổng phí.

Hai tháng sau đó, Châu Á Trạch chìm đắm trong hoan lạc, lơ là công việc. Một lần, Trần Bắc Nghiêu khuyên anh ta: "Nếu chú thích cô nữ sinh đó thì đón về nuôi đi."

Thật ra lúc này Điềm Điềm đã trở thành tình nhân của anh ta, chỉ là cô vẫn làm việc ở hộp đêm. Nghe Trần Bắc Nghiêu nói vậy, Châu Á Trạch cười cười: "Cứ tạm để ở đó. Đàn bà không thể quá nuông chiều, em ghét nhất bị đàn bà bám dính. Hơn nữa cô ta còn có thể dùng vào mục đích khác."

Sau đó Điềm Điềm quả nhiên có tác dụng khác. Khi sắp xếp để cô đến với thị trưởng Ôn, Châu Á Trạch hơi hơi luyến tiếc. Nhưng đại cuộc vẫn quan trọng hơn, anh ta đưa ra con số lớn với Điềm Điềm coi như tiền thù lao. Anh ta cảm thấy số tiền này đủ bù đắp cho tình cảm của cô đối với anh ta trong những ngày qua. Không ngờ Điềm Điềm tỏ ra tức giận, sau khi Châu Á Trạch đưa ra đề nghị, rất nhiều ngày cô không cho anh ta leo lên giường của cô. Sau đó Châu Á Trạch buộc phải dùng biện pháp mạnh, đồng thời mềm mỏng dỗ dành, cô mới ngoan ngoãn nghe lời.

Điềm Điềm hoàn thành tốt nhiệm vụ trở về, cô cũng kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bố nên rời khỏi hộp đêm. Quan hệ giữa cô và Châu Á Trạch giống người yêu, cũng giống nhân tình. Tuy nhiên, hai người vui vẻ bên nhau, chẳng cần bận tâm rốt cuộc họ là quan hệ gì.

Kể từ khi lên giường với Điềm Điềm, Châu Á Trạch không động đến người phụ nữ khác. Bây giờ cô đã quay về, Châu Á Trạch mỗi ngày vui vẻ như kẻ đang chìm đắm trong tình yêu.

Thời gian này, Mộ Thiện bị Trần Bắc Nghiêu ép buộc sống chung với anh. Mỗi lần đến nhà Trần Bắc Nghiêu, Châu Á Trạch đều gặp Mộ Thiện. Chỉ là bây giờ cô không còn sinh động như trước, bộ dạng đờ đẫn như con rối, không nói không cười, vẻ mặt lạnh băng, làm Châu Á Trạch tương đối chán ngán.

Một lần Châu Á Trạch đánh bài thua tiền, vừa đến nhà Trần Bắc Nghiêu, đúng lúc Mộ Thiện đi làm về. Trông cô rất tiều tụy lạnh nhạt. Hôm đó Trần Bắc Nghiêu không có mặt ở nhà, Châu Á Trạch không nhịn được lên tiếng: "Chị dâu, chị không thể tươi tỉnh hơn một chút hay sao? Cả ngày mặt mũi cứ như đưa đám ấy."

Mộ Thiện chẳng thèm để ý anh ta, cô lên tầng hai đóng cửa đánh rầm. Châu Á Trạch vô cùng tức giận, Điềm Điềm ở bên cạnh nhíu mày: "Anh thích chị ấy?"

"Tôi đương nhiên thích em rồi." Anh ta cười cười.

Anh ta không nói đùa, cũng không né tránh vấn đề này. Anh ta thật sự thích Điềm Điềm. Cô gái này bất luận thân hình, dung mạo đều hoàn hảo, thậm chí cả nơi bí ẩn cũng chặt khít tuyệt vời, như thể cô sinh ra là để dành riêng cho anh ta. Thỉnh thoảng, cô nổi giận đấm đá, nhưng anh ta cảm thấy cô giống một con mèo nhỏ, khiến anh ta vui vẻ. Anh ta không thích cô còn thích ai? Nhìn Mộ Thiện cả ngày một bộ mặt cứng nhắc là biết ngay trên giường chắc cũng chỉ giống một con rối, chẳng thú vị một chút nào. Chỉ có Trần Bắc Nghiêu mới yêu điên cuồng, thậm chí vừa ép buộc vừa dỗ dành mới có thể leo lên giường của cô.

Mãi đến một hôm, Châu Á Trạch vô tình chứng kiến một cảnh, anh ta đột nhiên cảm thấy, Mộ Thiện không phải như anh ta nghĩ.

Đó là một buổi tối tầm mười giờ hơn. Mộ Thiện ngồi dưới phòng khách xem tivi, Trần Bắc Nghiêu vừa đi làm về. Châu Á Trạch đứng trên tầng hai hút thuốc, Điềm Điềm không đi cùng anh ta. Từ trên cao, Châu Á Trạch thấy Trần Bắc Nghiêu đi đến bên cạnh Mộ Thiện. Đoán trước chuyện sẽ xảy ra, Châu Á Trạch lặng lẽ theo dõi như xem một màn kịch vui.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, Trần Bắc Nghiêu trông có vẻ rất mệt mỏi. Châu Á Trạch không hiểu mấy trò đầu tư tài chính của Trần Bắc Nghiêu, anh ta chỉ biết gần đây anh rất bận rộn. Trần Bắc Nghiêu ôm vai Mộ Thiện ngồi xuống, cúi đầu muốn hôn cô, nhưng Mộ Thiện ngoái đầu né tránh. Châu Á Trạch tưởng anh sẽ cưỡng ép, nam tử hán đại trượng phu, đã cưỡng ép một lần thì lần sau có vấn đề gì. Đàn bà chỉ cần dỗ dành là xong hết.

Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu hôn trượt nhưng anh không hề tức giận, anh chỉ nắm tay Mộ Thiện và lặng lẽ nhìn cô. Từ góc độ của Châu Á Trạch, có thể thấy rõ gương mặt Mộ Thiện, gương mặt cô dần đỏ ửng. Tim Châu Á Trạch đập mạnh, anh ta nghĩ: "Thôi xong, sao một người đàn bà đỏ mặt cũng có thể gợi cảm như vậy?"

Châu Á Trạch không thể không khâm phục, chiêu này của Trần Bắc Nghiêu rất hữu hiệu. So với hành động ép buộc bá đạo, ánh mắt thâm tình của lão đại và gương mặt đỏ ửng của người đẹp có một hương vị riêng biệt.

Châu Á Trạch vốn là người tự do phóng khoáng, vào giây phút này anh ta thấy Mộ Thiện vô cùng xinh đẹp, thế là anh tiếp tục ngắm cô mà không cần kiêng nể e dè.

Một lúc sau, Châu Á Trạch phát hiện Trần Bắc Nghiêu tựa đầu vào thành ghế sofa ngủ say sưa. Mộ Thiện cũng nhận ra điều đó, cô không tiếp tục xem tivi mà quay sang nhìn Trần Bắc Nghiêu. Châu Á Trạch tưởng cô sẽ lạnh nhạt đứng dậy và bỏ đi như thượng lệ. Không ngờ cô ngắm anh hồi lâu, lâu đến mức Châu Á Trạch suýt nữa mất kiên nhẫn. Mộ Thiện đột ngột cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Trần Bắc Nghiêu.

Châu Á Trạch ngây người.

Sau khi về phòng, trong lòng Châu Á Trạch hỗn loạn vô cùng. Đầu óc anh ta lặp đi lặp lại hình ảnh Mộ Thiện dịu dàng cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn và hai má đỏ hây hây. Anh ta đặt tay lên môi mình, trong lòng hơi xúc động, giống như người Mộ Thiện hôn trộm chính là anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, Châu Á Trạch thích gì thì làm, anh ta chưa từng gặp người nào yêu một cách điên cuồng như Trần Bắc Nghiêu, cũng chưa gặp ai yêu một cách đè nén như Mộ Thiện. Trước đây anh ta luôn coi thường những kẻ chết đi sống lại vì tình yêu. Vào giây phút này, nụ hôn nhẹ như lông hồng của Mộ Thiện khiến anh ta chấn động. Anh ta cảm thấy bản thân thay đổi nhưng không thể nói rõ thay đổi ở điểm nào. Anh ta biết không thể nói với Trần Bắc Nghiêu. Trần Bắc Nghiêu coi trọng Mộ Thiện như mạng sống, nhỡ anh hiểu nhầm anh ta có tà niệm, tình cảm anh em sẽ bị sứt mẻ.

Chỉ có Điềm Điềm nhận ra sự bất thường của Châu Á Trạch, bởi vì một lần đang ái ân nửa chừng, bộ phận đàn ông của anh ta đột nhiên mềm oặt, không thể nào cương cứng.

"Đừng miễn cưỡng nữa." Điềm Điềm xuống giường vơ quần áo mặc vào người: "Châu Á Trạch, anh tưởng tôi còn bán dâm sao? Nếu không phải vì anh...nếu không phải vì tên khốn như anh..."

Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt Châu Á Trạch, anh ta cảm thấy bộ dạng của cô lúc đó xinh đẹp nhất từ trước đến nay. Nhìn cô khóc nức nở, son phấn nhòe nhoẹt, Châu Á Trạch ngược lại thấy cô rất đáng yêu, trong lòng hơi thương xót. Anh ta ôm cô: "Đừng khóc nữa, hãy làm bạn gái của tôi. Em nên biết kể từ khi có em, tôi chưa từng động đến người đàn bà khác."

Điềm Điềm khóc càng dữ dội hơn: "Anh chỉ thích chỗ đó của tôi."

Châu Á Trạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Quả thực là vì nguyên nhân này." Thấy Điềm Điềm trừng mắt nhìn mình, anh ta cất giọng nghiêm túc: "Em vì tôi mới đi ngủ với thằng đàn ông khác. Tôi biết, tôi nghĩ liệt nữ trinh tiết thời cổ đại cũng không vĩ đại bằng em."

Điềm Điềm mỉm cười, cô biết Châu Á Trạch xưa nay không thạo dỗ dành phụ nữ. Anh ta nói thích là thích, anh ta nói quan hệ nam nữ có nghĩa anh thật lòng với cô. Điềm Điềm liền ôm cổ Châu Á Trạch: "Sau này em sẽ là liệt nữ của một mình anh."

Nếu nói Mộ Thiện giúp Châu Á Trạch thấy rõ phụ nữ cũng có thể yêu sâu sắc, khiến anh vô cùng chấn động, vậy thì ở bên Điềm Điềm, lần đầu tiên Châu Á Trạch thưởng thức mùi vị yêu đương ngọt ngào.

Từ đáy lòng, Châu Á Trạch cũng muốn ổn định. Anh ta không bận tâm đến thân phận cũng như quá khứ của Điềm Điềm. Anh ta không cần biết Điềm Điềm tự nguyện đến với anh ta có phải vì tiền tài và quyền lực của anh ta hay không. Anh ta cho rằng một người đàn ông yêu thương chiều chuộng một người đàn bà vốn không cần lý do. Cô thích tiền bạc thì anh ta sẽ cho cô tiêu xài xả láng. Cô thích làm nũng bướng bỉnh, anh ta sẽ mặc kệ cô. Chỉ cần cô yên phận làm người phụ nữ của anh ta, anh ta có thể cho cô tất cả.

Thế nhưng khi biết tin Mộ Thiện bị Tầm bắt cóc tới Tam giác vàng, Châu Á Trạch cũng giống Trần Bắc Nghiêu không thể bình tĩnh. Trần Bắc Nghiêu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh ta cũng lặng lẽ đốt thuốc ở bên cạnh. Trần Bắc Nghiêu bất chấp mạng sống, anh theo hầu đến cùng. Châu Á Trạch nghĩ, kẻ nào dám ngăn cản Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện ở bên nhau, kẻ đó đáng bị phanh thây. Anh ta cho rằng tâm trạng của anh ta xuất phát từ nghĩa khí đối với Trần Bắc Nghiêu. Nếu không mấy năm trước tại sao anh ta không chịu làm hoàng tử nhỏ ở Hongkong, cùng Trần Bắc Nghiêu chạy sang đại lục làm gì? Chỉ vì một câu nói của Trần Bắc Nghiêu: "Tôi muốn giết một người, chú có thể giúp tôi?", anh ta lập tức bỏ lại tất cả, đi theo Trần Bắc Nghiêu tới nơi này.

Sau đó Châu Á Trạch không ngờ, chỉ vì một phút sơ ý, anh ta hại Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện suýt nữa không thể trở về. Nhưng cuối cùng Trần Bắc Nghiêu cứu anh ta khỏi tay Quân Mục Lăng, nghe nói Trần Bắc Nghiêu bỏ ra khoản tiền trên trời bốn tỷ sáu đổi lấy anh ta, Châu Á Trạch nghĩ mạng sống của anh ta thuộc về Trần Bắc Nghiêu.

Biết Mộ Thiện bị trúng đạn, trong lòng Châu Á Trạch đau đớn vô ngần. Anh ta nghĩ, cả đời này anh ta không có lỗi với bất cứ người đàn bà nào. Chỉ vì sự sơ ý của anh ta, Mộ Thiện là người đầu tiên anh ta mắc nợ.

Một thời gian sau, Mộ Thiện cuối cùng cũng chấp nhận Trần Bắc Nghiêu. Nghe Trần Bắc Nghiêu khoe hai người đã đi đăng ký kết hôn, Châu Á Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cầm giấy đăng ký kết hôn của họ, lại tình cờ bắt gặp vẻ thất thần của Điềm Điềm, anh ta đột nhiên có cảm giác muốn lập gia đình.

Châu Á Trạch nghĩ thầm, đợi đến khi sự việc ở thành phố Lâm kết thúc, anh ta sẽ bất ngờ cầu hôn Điềm Điềm ở nước ngoài.

Nhưng Châu Á Trạch không thể đợi đến ngày đó, Điềm Điềm cũng không thể đón nhận lời cầu hôn của anh ta.

Lúc viên đạn bay trúng ngực, Châu Á Trạch nghĩ, thôi xong, vào đúng vị trí nguy hiểm, anh ta không sống nổi rồi.

Ban đầu Châu Á Trạch còn hơi hoảng loạn, nhưng khi nhướng mắt bắt gặp ánh mắt lo lắng của Mộ Thiện, anh ta lập tức bình tĩnh. Anh ta chế nhạo bản thân không có chí khí, sống nhiều hay ít mà chẳng là một cuộc đời?

"Chị dâu...đừng khóc...tôi...không chết đâu..." Anh ta nghĩ: "Cô đừng khóc nữa, nếu không tôi sẽ rất đau lòng." Nhưng Mộ Thiện vẫn tiếp tục khóc, cô mấp máy môi nói điều gì đó nhưng Châu Á Trạch không nghe rõ.

Nhìn đôi môi mọng đỏ của Mộ Thiện, anh ta đột nhiên muốn hôn cô.

Sau đó Châu Á Trạch cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giống như ngày hôm đó cô hôn Trần Bắc Nghiêu. Anh ta giống như bị trúng tà, hơi nghiêng đầu hôn lên môi Mộ Thiện. Môi cô mềm mại như trong trí tưởng tượng của anh ta. Đến giờ anh ta mới phát hiện, thật ra anh ta từng tưởng tượng ra mùi vị của cô. Anh ta chưa bao giờ gần gũi Mộ Thiện như lúc này, anh ta có thể ngửi thấy mùi thơm dìu dịu trên thân thể cô. Trần Bắc Nghiêu nói đúng, cô quả thật rất thơm tho, giống như một đóa hoa tinh khiết. Anh ta không khống chế được đầu lưỡi, nhân lúc cô đờ người không phòng bị, anh ta thò lưỡi vào miệng cô.

Châu Á Trạch cảm thấy rất thỏa mãn. Anh ta sắp từ giã cõi đời, làm chuyện có lỗi với Trần Bắc Nghiêu một lần, chắc không sao đâu. Mùi vị của Mộ Thiện rất hấp dẫn, thảo nào Trần Bắc Nghiêu yêu cô như vậy. Chỉ đáng tiếc, anh ta không thể chứng kiến bọn họ sống hạnh phúc đến già, không thể chứng kiến con của họ ra đời.

Ánh mắt cuối cùng của Châu Á Trạch dừng lại ở bụng Mộ Thiện. Anh ta muốn nói, anh ta đáng lý sẽ làm cha nuôi của đứa bé. Nhưng anh ta không còn sức lực thốt ra lời. Trong lúc dần lịm đi, Châu Á Trạch thấy Mộ Thiện dịu dàng ôm chặt anh ta, vừa giống người tình lại vừa giống người mẹ. Sau đó trước mắt anh ta tối sầm, anh ta cảm thấy một trạng thái lâng lâng xa lạ bao phủ toàn thân. Anh ta mơ hồ nghĩ, hỏng rồi, Điềm Điềm đang ở Panama đợi anh ta. Anh ta không những không thể đến đó, còn hôn người phụ nữ khác, Điềm Điềm chắc sẽ vô cùng tức giận.

"Đừng khóc, Điềm Điềm". Châu Á Trạch muốn nói với cô: "Anh biết anh vương vấn Mộ Thiện là không đúng. Anh đã cố nhẫn nhịn, luôn che dấu trong lòng. Nếu hôm nay không phải sắp chết, chắc anh sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Điềm Điềm, anh thật sự muốn cưới em, đừng để anh chết đi, thật ra anh rất sợ chết. Còn nữa, khốn khiếp thật, anh chết rồi em sẽ ra sao?"

---oOo---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.