Tù Binh (Lê Hoa Yên Vũ)

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 38

Liền có mấy phi tần theo hẹn đến chỗ Tố Phiêu Phong thỉnh an, cười nói: “Vốn nên sớm tới, nhưng công tử đêm qua nhất định là được Hoàng Thượng yêu thương, bọn thiếp nghĩ người sẽ không thể dậy sớm, cho nên đợi đến lúc này, lại nói Hoàng Thượng đối công tử thật sự là tốt cực kì, sáng sớm liền cho người đến chỗ thái hậu, nói công tử mệt mỏi, hôm nay sẽ không đến thỉnh an, bọn thiếp mới từ chỗ thái hậu đến, nghe nói vậy, liền hẹn cùng nhau đến đây.”

Tố Phiêu Phong nghe xong lời này, trong lòng liền như có một khối đá lớn đè xuống, nuốt không được, phun không ra, xấu hổ xấu hổ vô cùng, mấy phi tử kia liền biết y vẫn ngại ngùng, cũng không trêu ghẹo thêm, nói một hồi chợt nghe ngoài cửa sổ một thanh âm vang lên: “Mẫu hậu đã dậy chưa? Nhi thần vội tới thỉnh an mẫu hậu đây.”

Không nói đến Tố Phiêu Phong tức giận đến hận không thể đem răng nanh cắn xuống, ngay cả mấy phi tử kia vừa nghe thấy thanh âm này, đều sợ hãi vội đứng lên, xem tư thế kia như là hận không thể trên mặt đất đào ra cái động để cho các nàng nhảy xuống. Tố Phiêu Phong thầm nghĩ: xem ra tiểu ác ma đã đem những người này chọc ghẹo đến phát sợ, chính là hắn nếu cũng xem ta như những người này liền mười phần sai lầm rồi, Hoàn Nhan Hy dạy con vô phương, hôm nay ta liền thay hắn giáo huấn một chút thái tử Kim Liêu quốc này, cho hắn biết nên làm người thế nào.

Liền thấy Hoàn Nhan Sóc kích động xông vào, nhìn thấy mấy phi tử kia, trên mặt tươi cười càng sâu, lớn tiếng nói: “Chà, các mẫu phi đều ở trong này a, sao đến đầy đủ như vậy, thật giống như đưa thiếp mời thỉnh đến a.” Nói xong quét mắt nhìn qua, lại nói: “Ngân Cơ sao không tới? Nàng cũng quá lên mặt rồi, khoan nói hiện tại đã thất sủng, cho dù được sủng ái, còn có thể lớn hơn hoàng hậu sao? Hừ hừ, đây là tội đại bất kính.” Nói xong nhìn về phía Tố Phiêu Phong nói: “Mẫu hậu đừng phiền não, xem ta đi đưa nàng đến để cho người hết giận.” Nói xong thật như muốn đi ra ngoài.

Tố Phiêu Phong hừ một tiếng nói: “Ngươi trước trở lại đây đã, ta hỏi ngươi, đến chỗ ta làm gì?”

Hoàn Nhan Sóc lập tức trừng nhìn y, ngạc nhiên nói: “Làm gì? Mẫu hậu, chuyện này cũng cần phải hỏi sao? Tất nhiên là thỉnh an.”

Tố Phiêu Phong gật đầu nói: “Thật phải đa tạ ngươi đã lo lắng, được rồi, thỉnh an xong thì trở về đi, chuyện của ta cũng không cần ngươi quan tâm.” Lời y còn chưa dứt, Hoàn Nhan Sóc đã muốn hưng trí bừng bừng, nói: “Mẫu hậu, lời này cũng không đúng, ta chẳng những là hướng người thỉnh an, còn muốn ở chỗ người lắng nghe lời dạy dỗ đây. Người là quốc mẫu, ta lại là thái tử, trách nhiệm chỉ dạy tự nhiên là thuộc về người.” Vừa nói vừa xoa tay, thầm nghĩ: nghĩ muốn đuổi ta đi, nào có dễ dàng như vậy.

Lại không biết Tố Phiêu Phong chỉ chờ hắn nói những lời này, liếc mắt những phi tần đang trong lòng run sợ kia một cái, nói: “Các ngươi thỉnh trở về đi, ta phải hảo hảo dạy thái tử.” Nói xong đứng dậy, trên mặt tươi cười, nhìn thấy Tử Nông trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ: “Thái tử rất bừa bãi , lão hổ không phát uy thì xem là bệnh miêu, lúc này xem ra cần phải chịu thiệt.”

Các phi tử chỉ chờ có vậy, cũng lo lắng thay cho Tố Phiêu Phong, cẩn thận từng bước chậm rãi đi ra ngoài, nơi này Tố Phiêu Phong bước đi thong thả đến trước mặt Hoàn Nhan Sóc nói: “Nếu ta có trách nhiệm dạy ngươi, vậy đi theo ta.” Nói xong đi ra cửa phòng trước.

Hoàn Nhan Sóc là kiểu người gì a, đó là một con tiểu hồ ly, vừa thấy tư thế này của Tố Phiêu Phong, toàn bộ không có nửa điểm thái độ xấu hổ chỉ cảm thấy thật sự kinh ngạc, cũng âm thầm ngửa cổ lên, lẩm bẩm: “Hay là ta đối y đùa quá độc ác, muốn tới hàng phục ta đây.” Lại lấy mắt nhìn lén khuôn mặt Tố Phiêu Phong, không khỏi càng thêm khẳng định dự đoán của mình, liền muốn nhanh chân chuồn mất, cười nói: “A, mẫu hậu à, nhi thần bỗng nhiên nhớ tới còn có một chuyện trọng yếu không thể chậm trễ, nhi thần cáo lui trước.” Nói xong xoay người muốn chuồn đi.

Tố Phiêu Phong cười lạnh một tiếng, võ công y so với Hoàn Nhan Hy tất nhiên là kém rất nhiều, nhưng cũng xem là cao thủ, Hoàn Nhan Sóc kia tuy rằng thích luyện võ, nhưng tuổi còn nhỏ, làm sao có thể so được với Tố Phiêu Phong, chỉ nghe “Ôi” một tiếng, cổ áo đã bị Tố Phiêu Phong bắt lấy, liền như vậy kéo lên, vừa dựa sát vào hắn vừa cười nói: “Chuyện gì? Muốn đi đào tổ chim hay là đi tìm phi tử nào gây phiền toái a? Ta nhớ rõ hiện tại là thời điểm ngươi đến chỗ thái phó học tập mà, có thể có chuyện trọng yếu gì?” Nói xong đem hắn đưa cho Tử Nông nói: “Mang hắn theo, đi theo ta.”

Tử Nông đáp ứng một tiếng, gắt gao trảo lấy Hoàn Nhan Sóc đang suy nghĩ chạy trốn, nói nhỏ: “Thái tử a, không phải tỷ tỷ không giúp người. Thật sự là công tử ngày thường ôn nhu dễ thân cận, nhưng nếu phát uy thì liền nguy. Ngay cả Hoàng Thượng sợ là cũng phải nhượng ba phần a. Người liền nhận mệnh đi, ai bảo người không có việc gì làm lại đến trêu chọc chứ.” Thế là theo sau Tố Phiêu Phong đi đến tiểu thư phòng Hoàn Nhan Sóc vẫn thường học tập.

Lúc đó hai thái phó đang uống trà nói chuyện phiếm. Hoàn Nhan Sóc không muốn học tập, bọn họ cũng vui vẻ đến thoải mái tự tại, bởi vậy mới không bị tiểu ác ma này đuổi đi. Mấy kẻ trước đây đều bị bị hắn âm thầm xua đuổi . Khi Tố Phiêu Phong đến nơi đây, nhìn thấy thái độ hai người kia, liền không khỏi nhíu mày một chút, thầm nghĩ: “Người như vậy cũng xứng là đế sư sao?” Chỉ vì bất quá muốn giáo huấn thái tử nhưng vẫn thủy chung đối thân phận hoàng hậu của mình không thể chấp nhận, bởi vậy liền không nói gì, chỉ ngồi xuống nói: “Thái tử, ngươi không phải nói muốn ta dạy ngươi sao? Hôm nay ta sẽ nhìn xem ngươi học tập như thế nào.”

Hai thái phó kia vừa thấy hoàng hậu nương nương được Hoàng Thượng sủng nịch vô cùng, thậm chí đem hết thủ đoạn đoạt lấy này giá lâm, sợ tới mức trước tiên ở trên mặt đất lạy mấy cái, rồi mới đứng lên, nghe Tố Phiêu Phong nói muốn xem Hoàn Nhan Sóc học tập như thế nào, liền vội cấp thái tử mấy tiết khóa, Hoàn Nhan Sóc như thế nào chịu nghe lời, khiến bọn họ lo lắng đến độ trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra.

Một ngày qua đi, Hoàn Nhan Sóc cuối cùng cũng đã nếm mùi lợi hại của Tố Phiêu Phong, y chẳng những bãi miễn hai thái phó vô năng kia, đem mấy lão nhân cổ hủ trước kia triệu về, lại tự mình giao bài tập cho hắn, nếu đến kỳ không thể hoàn thành liền gánh trọng phạt sao chép năm trăm lần “luận ngữ”, chính mình vừa mới nói một câu: “Ngươi là gì của ta, lo lắng quản làm gì.” Đã bị y dùng lời nói của mình đáp trả lại: “Câu hỏi này thật buồn cười, ta không phải mẫu hậu của ngươi sao? Là ngươi chính mình yêu cầu ta nhận lấy trách nhiệm dạy dỗ ngươi, ta lại sao có thể để cho ngươi thất vọng.” Nhìn thấy bộ dáng y nói đến hai chữ ‘mẫu hậu’ kia nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem chính mình ăn thịt, Hoàn Nhan Sóc rất đau xót phát hiện rằng, chính mình thế nhưng phạm phải chuyện ngu xuẩn đem tảng đá tự ném chân mình.

“Ai biết Tố Phiêu Phong này lại thích ghi thù như thế a”, hắn thầm thì than thở, nhìn bóng dáng Tố Phiêu Phong đi xa, đúng là vẫn không cam lòng, lớn tiếng nói: “Ngươi lo lắng cho ta như thế, nghĩ muốn đem ta giáo dục thành một minh quân giống phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ khôi phục Đại Tề sao?”

Tố Phiêu Phong cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng ngươi đã nói qua, ‘dân vi trọng, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Chỉ cần có thể cho thiên hạ dân chúng một cuộc sống thái bình thịnh thế, người ngồi trên long tòa kia là ai cũng không quan trọng’. Ta cảm thấy những lời này cũng có đạo lý, ngươi nên hảo hảo học tập đi, ngàn vạn lần đừng cô phụ kỳ vọng của ta.”

Hoàn Nhan Sóc chỉ có thể nhìn bóng dáng y mà sợ run, hắn biết Tố Phiêu Phong này không phải là nhân vật đơn giản. Nhưng mà từ khi phụ hoàng cùng y tới nay, mình chỉ nhìn đến mặt cổ hủ của y. Tuy không phải hạng người yếu đuối có thể khinh thường nhưng lại chỉ biết thương tiếc cố quốc, cảm hoài thân thế, tự oán tự hận. Nhìn thế nào cũng không giống hạng cơ trí hơn người, thông minh lanh lợi. Bởi vậy mình mới dám lớn gan lấy chuyện khi dễ đùa cợt y làm niềm vui, ai ngờ đã nhìn lầm người này rồi, liền bị nhanh báo ứng như vậy. Nhưng tối trọng yếu là: nếu mình không nghe lời y, y chỉ cần ở bên tai phụ hoàng thổi một trận tiểu phong, phụ hoàng nguyên bản đã bất mãn chính mình học tập không tốt, khẳng định sẽ không khinh tha cho mình, ô ô ô.

Tử Nông lúc này đối Tố Phiêu Phong đã sùng bái tới tột đỉnh, dọc theo đường đi hưng phấn  ríu ra ríu rít: “Công tử, ta cho tới bây giờ không thấy qua bộ dáng thái tử nghe lời như thế đâu, ha ha ha, hắn cuối cùng cũng biết thế nào là lợi hại , người không biết hắn trước kia vô pháp vô thiên đến mức nào đâu, người trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Thượng ra, không có ai dám quản. Hoàng Thượng sự tình bận rộn, lại niệm tình hắn còn nhỏ đã tang mẫu, trước đây ốm đau cũng nhiều, cho nên không khỏi càng thêm cưng chiều. Chính là công tử, hiện giờ hắn nghe lời ngươi như thế, ngươi nên bảo hắn đừng đi khi dễ phi tử nữa mới phải, nhưng cũng không cần lo lắng, sau này nói cũng được.”

 

Tố Phiêu Phong hừ một tiếng nói: “Hắn không có thời gian đi quấy rối người khác đâu, bài tập ta giao cho hắn sẽ khiến hắn bận rộn vô cùng nên đừng nói đến chuyện đi chơi, hài tử này thật sự rất đáng giận, bắt được chỗ đau của người khác sẽ không thả lỏng, cũng nên hảo hảo giáo huấn, Hoàn Nhan Hy sự vụ bận rộn, cũng không nên phóng túng hắn đến nước này.” Vừa dứt lời, liền nghe phía sau một thanh âm ôn nhu cười nói: “Ân ân ân, Phong Phong thân yêu, vi phu biết tội rồi, còn phải đa tạ ngươi thay ta dạy dỗ Sóc Nhi, ngươi cứ việc thẳng tay làm, trẫm càng cảm kích ngươi thôi.” Hai người xoay lại nhìn, liền thấy Hoàn Nhan Hy không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, trên miệng treo một nụ cười tươi rói, đang chuyên chú nhìn ngắm Tố Phiêu Phong, trong mắt lộ ra tình ái vô hạn. Hắn lúc này chỉ để ý nhìn âu yếm ái nhân, lại không biết Tố Phiêu Phong đang muốn tìm hắn.

Tố Phiêu Phong nhìn Hoàn Nhan Hy, nhìn nam nhân mình vừa kính nể lại vừa oán hận này, nhìn cừu địch bất cộng đái thiên này, lại là nam nhân bình sinh cận hửu tri kỷ này, nhìn nam nhân vốn nên muốn đoạt mạng y lại cố tình cố chấp muốn chiếm lấy tim y này, trong nhất thời, có một loại cảm giác ngay cả chính mình cũng nói không rõ chậm rãi từ đáy lòng lan ra, rõ ràng nên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì cái gì thời điểm khi nhìn thấy hắn, nghĩ đến  ôn tồn của hắn khi đau khổ ẩn nhẫn chỉ vì muốn mình có thể dễ chịu một ít đêm qua. Nếu nói là đã yêu nam nhân sau này chính là chúa tể của mình này, thì vì sao bóng ma của mối thù diệt quốc lại không thể mờ nhạt đi. Y đứng ở nơi đó, nhìn khuôn mặt Hoàn Nhan Hy, suy nghĩ lung tung, nhưng càng nghĩ càng loạn.

“Tử Nông, trẫm. . . . . . trên mặt trẫm có hạt cơm sao?”, Hoàn Nhan Hy khẩn trương  sờ mặt mình, thật kì quái a, Phong Phong từ trước đến nay đều là lười liếc mắt nhìn mình một cái, hôm nay vì sao lại nhìn chăm chú như vậy, trong nhất thời, hắn chỉ có thể nghĩ đến dung nhan mình có điều gì bất ổn.

Tố Phiêu Phong nhìn động tác sờ mặt khẩn trương của hắn, trong đầu bỗng nhiên đã tưởng tượng ra hình ảnh nam nhân cửu ngũ chí tôn này đến một khu nhà nho nhỏ trong thiên điện, đối một đám bách tính bình thường vừa đấm vừa xoa khẩn cầu bọn họ phối hợp diễn trò lừa gạt ép hôn, rồi đến hình ảnh thanh toán cho mỗi người mười hai lượng thù lao, không biết vì sao, cảnh tượng khiến mình khắc cốt minh tâm, suy nghĩ một chút đều đau muốn chết kia hiện giờ lại hòa tan không ít, thậm chí nghĩ một chút nữa đến bộ dạng khi đó của Hoàn Nhan Hy, thế mà lại liền cảm thấy thực buồn cười. Y trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng đã không tự kìm hãm được mà cười ra tiếng.

Nương ơi, chuyện gì đang xảy ra a? Hoàn Nhan Hy tựa như bị sét đánh mà ngây ngốc đứng ở nơi đó, thật. . . . . . thật là, Phong Phong. . . . . . Phong Phong Phong. . . . . . y thế mà lại cười với mình. Y. . . . . . y thế mà lại cười với mình. Niềm vui sướng quá lớn bao phủ lấy hắn, nhưng hắn cũng không có hành động hay cảm giác gì, trong lòng chỉ có một thanh âm, dù trên mặt có sót hạt cơm thì có sao, dù cho có nhiều hơn cũng có ngại gì.

Tố Phiêu Phong cũng lập tức phát giác mình đang thất thố, bực bội khụ một tiếng, khuôn mặt đều đỏ lên, mình thật là có bệnh rồi, đối với cừu địch diệt quốc bức hôn mà còn có thể cười được, y đối với hành vi của mình thập phần không thể tha thứ, quay đầu bước đi, lại bị Hoàn Nhan Hy đã lấy lại tinh thần gắt gao theo sát. Phong Phong dài, Phong Phong ngắn kêu mãi không ngừng.

“Hoàn Nhan Hy, ngươi rãnh rỗi không có việc gì làm sao? Ta không tin thiên hạ thái bình tới mức ấy.” Đuổi không được kẻ bám dai như đường mạch nha kia, Tố Phiêu Phong đơn giản quay người lại, không kiên nhẫn chất vấn. Đáng tiếc nam nhân phía sau đã sớm bị nụ cười kia câu mất hồn phách, một bộ dáng si mê ngay cả Tử Nông nhìn đều cảm thấy đúng là thật sự dọa chết người ta.

“A, thật có mấy việc nhưng trẫm đã xử lý xong rồi.”, Hoàn Nhan Hy được yêu tì tâm phúc huých một chút lấy lại tinh thần, làm hết phận sự mà hướng hoàng hậu báo cáo chiến tích của mình: “Hiện tại không thể so với trước khi, sự tình đều đã đi vào quỹ đạo, không giống tình cảnh hỗn loạn lúc trẫm mới vừa đến nơi này, không phải trẫm nói xấu người chết, Tề đế kia đại khái chỉ biết sống phóng túng, một Đại Tề hảo hảo như vậy bị hắn khiến cho thê thảm, hỗn loạn, trẫm thật vất vả mới thu thập xong, đầu tiên là giảm miễn sưu cao thuế nặng các nơi . . . . . .” Hắn còn muốn tiếp tục thỉnh công, lại bị Tố Phiêu Phong ngắt lời, chỉ nghe y thản nhiên nói: “Nếu như thế, ta thật nghĩ muốn hảo hảo nhìn xem ngươi đem Đại Tề chúng ta thống trị như thế nào, trời cũng sắp trưa, không bằng chúng ta cải trang đi ra ngoài ăn trưa đi, ta rời khỏi Đô Duyên đã năm, sáu năm, cũng không biết quán mì thịt bò yêu thích kia vẫn còn hay đã mất.”

Y vừa nói xong lời này, Tử Nông liền biết y có chút không tin Hoàn Nhan Hy thật có thể xem con dân Đại Tề như người trong tộc mình, cho nên muốn đi ra ngoài dùng chính hai mắt mình nhìn xem. Tuy nói trước khi đi trên đường cũng đã nghe qua, nhưng hành trình khi đó cũng đã định trước, nếu muốn phái người an bài trước đó cũng không có gì là không thể. Cho dù đã có lời nói của Hứa Cẩm Hoa, cũng là trăm nghe không bằng một thấy.

Hoàn Nhan Hy lại không nghĩ nhiều, mà hưng phấn quá độ liền gật đầu nói: “Ý kiến hay ý kiến hay. Phong Phong, tuy rằng ngươi là hoàng hậu, nhưng một người như ngươi, trẫm sao có thể để ngươi nhất nhập cung môn thâm tự hải, giống nữ nhân bình thường  mà đối đãi ngươi chứ? Trẫm sẽ cho người an bài, chúng ta liền đi ra ngoài, ngươi yên tâm, dù quán kia không còn, trẫm cũng nhất định giúp ngươi tìm được lão bản, để cho hắn một lần nữa khai trương.”

Ba người vừa nói vừa đi, nơi này từ sau một thân cây có một bóng người đi ra, chính là Tử Diễm, trên mặt nàng một mảnh oán hận, lẩm bẩm: “Quả thực đúng như ta đã tiên liệu, Tố Phiêu Phong này không trừ đi, quốc vận Kim Liêu sẽ tràn ngập nguy cơ. Xem ra chỉ có thể dựa theo lời Úc đại nhân mà làm, nhưng cũng phải cẩn thận xem xét lại chi tiết kế hoạch.” Thương nghị đã định, nàng cũng xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.