Tư Cách Để Yêu Anh

Chương 17: Chương 17: Đáng yêu?




Trần Đức chịu đi học lại,

Trong lòng Thành Khải phải nói rằng thực sự rất vui mừng.

Cũng không hiểu sao, buổi tối ngày hôm trước, cậu còn khuyên nhủ sao cũng không được. Vậy mà sáng hôm nay Đức đã đồng ý.

Cả hai, thống nhất lấy số tiền trong chiếc hộp ấy, đóng học phí cho Đức.

Thành Khải nhìn số tiền trong chiếc hộp, lại quay sang Đức:

- Không được tiêu lung tung đâu đấy!. Số tiền này rất rất là quý.

- Rồi rồi,

- Còn nữa, chiếc SH, em đi phải cẩn thận, mới đầu năm, trộm cắp rất nhiều.

Nói rồi, Thành Khải mới đưa chiếc chìa khóa đến, đặt lên tay Đức:

- Anh biết em sống hoang phí quen rồi. Nhưng từ nay, phải tiết kiệm một chút.

Đức lắc lắc đầu, trêu chọc:

- Cho em xem đi, anh còn trym không?

- Sao cơ? – Thành Khải nhăn mặt.

- Tại vì, em thấy anh nói giống hệt mẹ.

- ...!!!!

Thành Khải ngượng ngùng.

Hôm nay, cậu có tiết buổi chiều. Thế nên sẽ tranh thủ buổi sáng mà dọn đồ về lại đây,

Còn Đức, phải nhanh chóng mà lên trường báo danh.

Khoác lên người chiếc sơ mi trắng, bóng lưng Đức vừa rời khỏi cửa.

Thành Khải, khẽ mỉm cười.

Hạnh phúc, một đôi khi rất đơn giản.

Như thế nào nhỉ?

Tự tay cài từng nút áo cho người?

Hôn một chút lên vành môi nhẹ ngọt?

Hay,... thô bỉ một chút thì sao?

Đức vòng tay qua, bóp lấy bờ mông của Thành Khải một cái.

Cái gì, mà anh là của em nữa rồi?

Đức,

Cậu có biết không?

Tôi, và cả trái tim tôi, vốn dĩ, chưa một khi nào, không phải là của cậu.

=============

Ba tháng sau,

Một đêm đầu tháng 6, 2018.

Những ngày tháng êm đẹp, cứ như thế, qua đi.

Điều đáng nói, cần nói, nên phải nói.

Hãy để những nụ hôn nồng nàn kia, thay tôi nói.

Sơn và Long, vẫn cứ không hẹn mà vô tình gặp tại căn chung cư nhỏ,

Gặp là cãi nhau,

Gặp là có chuyện.

Tuấn Minh, một đôi khi, vẫn đứng phía bên kia đường của cổng trường đại học.

Cậu, thấy Thành Khải cười.

Nụ cười tươi tắn, ánh mắt như tỏa ra muôn vàn hạnh phúc kia. Cậu thực sự chưa khi nào nhìn thấy, khi, ở bên cạnh người.

Buông tay.

Bao nhiêu mạnh mẽ cho vừa?

Để một lời buông tay nhẹ nhàng như dòng nước...

Thành Khải.

Tôi, là vì em.

Ngay sau đó, Tuấn Minh đăng ký một khóa đi từ thiện dài ngày với bệnh viện.

Mà chính cậu cũng không thể nào ngờ. Ở đó. Số phận sẽ sắp xếp cho cậu, gặp được một nửa của đời mình.

Chỉ có điều, một nửa ấy. Thực sự không giống một chút nào bông hoa nhỏ mang tên Thành Khải kia cả.

Âu cũng là, ghét của nào, trời trao của đó.

============

Mấy đêm nay, Thành Khải dường như nhận ra, Đức có chút khác lạ.

Rạng sáng, đều là thức dậy, không trọn giấc.

Lo lắng rằng, đôi vai của Đức còn nhức nhối mỗi khi đêm xuống.

Thành Khải nhẹ mình bước ra khỏi giường...

Tiếng thở dốc đều đều vang lên, khiến bước chân cậu theo đó mà bước tới.

Trước cánh cửa phòng bên cạnh. Thành Khải chết lặng.

- Đức... em...

- Anh...

Đức ngồi trên giường, vội vàng kéo lên chiếc quần đùi thun đã tuột tới đầu gối..

Cậu, thủ dâm.

Ánh đèn ngủ mờ ấm hắt lên từng mảng da thịt của người nằm bên cạnh, khiến cậu dường như không thể chịu được nữa. Từng đường gân trên cậu em nhỏ cũng muốn đến nứt ra.. khó chịu, dằn vặt..

Nhưng, cậu lại không dám.

Hay chính xác hơn, là, cậu không nỡ...

Nếu là xưa kia, có lẽ sẽ không chút ngượng ngùng.

Nhưng giờ đây, hai kẻ hơn một nửa năm chưa hề làm tình trọn vẹn với nhau, lại cảm thấy không khí quá ngột ngạt, bầu không khí đặc quánh tới không thể thở...

Đức cất lên chất giọng đã khàn, ngập ngừng:

- Em.. Em chỉ là.. cảm thấy..

Thực sự, là thật khó để bật lên, một lời nào,

Cả gương mặt Đức bỗng chốc, như thế, mà lại đỏ ửng.

Bình thường, cậu rất thích trêu chọc Thành Khải bằng những câu tục tĩu. Trêu cho tới khi Thành Khải phải bịp tai lại mới thôi.

Thế nhưng, hôm nay, cái xúc cảm bị bắt gặp này, lại khiến cậu sau bao nhiêu năm, thấy lại được sự ngại ngùng như thế.

Ngại ngùng ư?

Nếu là, đứa bạn thân của bạn,

Bạn sẽ hát gào vào tai nó một bài hát kinh hoàng,

Nhưng, nếu là một người bạn thầm thương trộm nhớ. Tiếng của bạn sẽ còn như tiếng muỗi kêu.

Người ta gọi, đó, là yêu.

Thành Khải mím đôi môi, bước tới, bên cạnh giường, trước mặt, đôi tay trắng nõn đặt sau mái tóc Đức.

Trong ánh trăng mờ nhạt ngoài khung cửa, chiếu lên cảnh sắc này.

Cảnh sắc của một Thành Khải dám chủ động hôn lên đôi môi người yêu dấu

Bất ngờ và biết bao nhiêu ngọt ngào nhu hương dâng tới. Đức điên rồi.

Đức vội vàng bám lấy tấm lưng kia, ép sát vào người,

Cả hai, đổ xuống giường...

Cậu em nhỏ lại một lần căng cứng, cọ qua lớp quần ngủ mềm mại của Thành Khải, ma sát với cánh đùi non...

Triền miên,

Đều là những dấu hôn,

Triền miên, đều là những tận cùng của khoái hoạt.

Quần áo, khai mở rồi, vương đầy trên sàn trên ga giường...

Thành Khải.

Em yêu anh, và,

Em muốn anh...

Lời nói đó cất lên,

Là từ những rung động nơi gắn kết giữa hai người, một nhịp lại một nhịp,

Hai trái anh đào trước ngực Thành Khải, đều đã sưng đỏ, phủ kín mờ làn nước mỏng manh,

Trần Đức gục mặt xuống mà mút lấy,

Vừa ham muốn đến tham lam, vừa không nỡ mà nhẹ nhàng,

Khoái cảm dâng lên tột cùng như từng đợt sóng,

Vỗ lấy nhau...

===========

Là một người bình thường,

Có gì không tốt sao?

Có cơm ngon,

Có người yêu ngọt tựa mật,

Trần Đức tôi.

Nguyện xin làm một người bình thường.

Một người bình thường, hạnh phúc.

Hàng ngày, là quấn quít lấy nhau,

Hàng ngày là cùng cười cùng nói.

Ngoại trừ một số việc, đối với Đức mà nói, chẳng có một tí ý nghĩa bằng cái móng tay nào. Thế nhưng Thành Khải lại coi to như núi.

Ví thử?

Một đứa kia dám nói cậu là thằng bê đê. Tối hôm đấy nó lung lay hai cái răng.

Một đứa kia, dám nhân lúc cậu vắng mặt mà rờ trộm mông Thành Khải một cái. Tối hôm đấy, nó bị trẹo tay.

Thực ra thì,

Con người ta có lớn lên hay không, cũng giống như một cái cây mà thôi. Năng chăm sóc nó, nó sẽ đơm bông, ra trái. Mặc kệ nó, nó vẫn cứ đơm bông và ra trái như thường.

Điều khác nhau duy nhất, đó là, nếu cái cây đó do chính đôi bàn tay ta chăm sóc, trái, ắt sẽ ngọt hơn.

Đức đánh nhau,

Thành Khải ôm lấy từ phía sau lưng cậu.

Đức buông tay.

- ------------

Đức trốn học.

Thành Khải mắng yêu, mỗi một lần trốn học, cậu cũng sẽ “ trốn” việc kia một lần.

Đức đi học đều răm rắp.

- ------------

Đức hoang phí.

Mua hẳn một cái đồng hồ thật xịn về tặng cậu.

Thành Khải nhíu mày. Cậu, tự thân mình ăn mì tôm ba ngày liền

Đức xót ruột. Tiu nghỉu xin thề không dám phung phí nữa.

Những chuyện, nghe thì đơn giản, tưởng thì đơn giản.

Nhưng, hạnh phúc không sinh ra từ những thứ vốn cầu kỳ.

Hạnh phúc, chính là đơn giản.

===========

Biệt thự gia đình Đức.

Cầm kết quả thi kỳ này của Đức, ông Độ vui vẻ tới xúc động.

Bà Lan cũng vậy.

Đói cơm thì được,

Đói nhớ đói thương thì không thể...

Khi biết tin Đức nhập viện. Sơn đã thông báo cho bà Lan biết.

Toàn bộ tiền viện phí và mọi khoản chi khác bà đều lo. Bà cũng đặc biệt dặn dò phía bệnh viện phải tuyệt đối an toàn cho Đức,

Tuy rằng, ông Độ vẫn là không cho gặp.

Nhưng, từ ngày biết Đức về ở chung với người gia sư năm ngoái. Ông bà yên tâm hẳn.

Hôm nay. Bà Lan đặc biệt gọi Sơn tới một quán café . Dĩ nhiên, là ông Độ không biết.

Thoáng thấy bóng Sơn. Bà đã vui vẻ kéo ghế ra ngồi, hàn huyên một lát, trước khi ra về, bà Lan rút ra một chiếc túi nhỏ.

- Sơn. Đây là 200 triệu.

- 200 triệu?

- Đúng vậy. Bác đến đây, ba nó không biết đâu. Cháu.. cháu.. lâu lâu, nếu nó thiếu thốn, cháu, nhớ giúp đỡ nó.. Đừng để nó phải khổ...

Sơn cầm.

Cái gì chứ, Tiền thì Sơn dĩ nhiên không chê.

Thế nhưng. Sơn cũng thừa hiểu, nếu nói toạc ra rằng tiền đó của bà Lan đưa cho,

Chắc chắn với tính cách của Đức, nó sẽ chửi cậu một trận, hoặc quăng ném số tiền này bừa bãi.

Làm gì nhỉ?

Cũng sắp hè rồi, chi bằng...

Sơn bỗng dưng như có như không mà bật cười.

Cậu, cũng phải tìm thêm nhiều dịp mà trêu cho cái đầu bông bông xù kia tức chơi.

Nghĩ tới gương mặt tức tới đỏ au au của Long. Sơn không khỏi vỗ đùi khoái trá.

========

Cuối tuần đó, căn chung cư.

Một bữa ăn, như mọi bữa ăn,

Cứ có mặt Long và Sơn, là y như rằng, cả cái bàn đều nát bét.

Thành Khải ai oán nhìn chú cá diêu hồng chiên xù.

Hiện tại, do bị hai kẻ nào đó “ đũa chiến”

Mà thành một bãi tè le.

Nếu không nói trước, ai nhìn vào cũng không thể định nghĩa được tại sao trước đó 30 phút, cái thứ trên bàn kia, được gọi là: con cá.

Và sau đây là câu chuyện liên quan đến số phận một con gà đã lên đĩa nhưng không được yên.

- Sơn: Tôi muốn ăn cái đùi đó!

- Có hai cái mà! Anh bị mù sao?

- Tôi muốn ăn cái đùi đó. Đó là đùi phải!

- Cút ra! Đi mà ăn phao câu đó!

- Phao câu? Được lắm!. tôi sẽ ăn của cậu!

Sơn vứt đũa, chồm tay qua, nhéo một cái lên má Long

- AAAAA!. Dume đó mà là phao câu à?

- ...............~~~....~~~

Á khẩu. Long nói xong mới thấy mình quá nhỡ mồm rồi.

Nhưng, cũng đâu còn cách nào khác

Mặc kệ.

Tóm lại là không thể để thua. Long liếm một bãi nước bọt lên cái đùi gà. Sau đó giơ ra trước mặt Sơn. Biểu tình cực kỳ đáng đánh:

- Liếm rồi đó! Còn muốn ăn?

Thành Khải thật thấy xấu hổ thay, liền vỗ lên đùi Long:

- Em làm gì vậy?

Hành động này cũng khiến Đức phải chú ý.

Bởi nếu là Sơn trước đây, chắc chắn nãy giờ cái đùi gà kia đã bay xuống đất.

Thế nhưng, điều ngạc nhiên đến hốt hoảng nhất,

Lại là việc Sơn không hề hấn gì mà lại mỉm cười,

Đón lấy chiếc đùi gà, cho lên miệng, cắn một ngụm.

Long hóa đá lắp bắp:

- Tôi, tôi, tôi đã liếm rồi đó!

- Không hề gì. Chỉ có mẹ mới ăn đồ có dính nước bọt của con – và –

Sơn đặt cái đùi gà xuống, ngay trước mặt của hai chiếc bóng đèn, liếm sượt một đường lên môi Long:

- Chỉ có lão công mới ăn đồ có dính nước bọt của tiểu thụ.

- !!!!!!!!!!!!!

Một ngàn ngôi sao nổ bùm bụp trong đầu Long.

Ngất,

Ngất,

Ngất!!!!!!!!!!!

Long lập tức gào lên:

Vào giường! Vào giường!

Anh đây sẽ cho tên khốn nhà ngươi biết! Ai công ai thụ!

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!

===========

Dĩ nhiên,

Chẳng có màn vào giường quất đồ quăng mặt nhau nào cả,

Vì đơn giản,

Ngay lúc này đây,

Đối với Sơn,

Trêu cho cái tên kia tức điên, là một thú vui. Chẳng hề nghĩ gì tới chuyện yêu đương, càng không bao giờ nghĩ đến chuyện tiểu thụ lão công gì.

Sau một bữa ăn đầy oán khí.

Long tức tới phồng mang trợn má.

Sơn lại vô cùng nghiêm túc mà “ họp” lại tưng ấy người.

- Tôi có một ý tưởng.

Cả Đức và Thành Khải, đều bị sự nghiêm túc của Sơn làm cho có chút căng thẳng:

Đức hắng giọng:

- Chuyện gì vậy?

- Tôi muốn mở một quán café.

Long lập tức nhảy lên:

- Rồi lấy tên là café Bao hay Bao café? Café gì anh ta. Có mà lại quán tuyển gái ý!.Tôi còn lạ gì, nhìn cái mặt sao càng ngày càng tởm thế không biết?

Thành Khải phải lừ Long một cái, Long mới chịu ngồi yên. Cậu nhẹ giọng:

- Thực ra, sắp hè rồi, tôi và Đức cũng sẽ sớm đi tìm việc làm thêm. Vì, mở quán café cũng cần khá vốn. Số tiền hiện tại cũng tạm đủ, nhưng...Thành Khải hơi cúi một chút:

- Tôi cũng chưa tốt nghiệp, Đức lại cũng còn một thời gian nữa, nếu thất bại, quãng thời gian tới sẽ khó khăn rất nhiều, Tôi không muốn việc học của cậu ấy, bị gián đoạn,.. tôi...

Những lời chậm rãi, chân tình,

Những sự lo lắng, thói quen tiết kiệm của Thành Khải trong những ngày qua, theo từng lời nói chậm rãi mà buông ra. Khiến Đức vô thức mà ôm lấy eo người ngồi cạnh. Rồi hất hàm với Sơn:

- Nói thử xem.

- Tao tiết kiệm được một số tiền, 200 triệu. Tạm đủ để mở một quán café nho nhỏ. Bữa rồi một quán trên Bình Chánh của ba tao bị công an quét, không hoạt động được nữa. Bây giờ nếu qua đó mở lại, sẽ tiết kiệm được nhiều chi phí đấy.

- Đừng tin em ơi nó lừa đấy – Long ngồi bên cạnh nhúc nhắc người nhại theo.

Thành Khải giận cái cậu em nhỏ này quá trời, phát giọng:

- Long. Nếu em còn thế nữa, từ mai cấm tới đây ăn chực!

- Hả?

Long xịu mặt. lừ tên Sơn chết bằm kia một cái.

Sau đó, là quá trình bàn bạc diễn ra êm xuôi.

Tuổi trẻ,

Nhiệt huyết chính là có thừa.

Nhưng, tới khi ra về,

Cánh cửa phòng vừa khép.

Sơn đã gian manh mà với tay mà nhéo lên mông Long một cái.

Long quay lại, Như tin như không mà trợn trừng mắt, không nói thành lời.

Sơn lập tức đổi giọng:

- Nếu em tới đó, làm nhân viên cho anh, anh sẽ suy nghĩ về việc chính thức nạp em vào hậu cung!

- Đồ - mồm – thối! cút!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Long rít lên từng chữ.

Thế nhưng, Sơn lại chẳng hề gì mà ghé sát tai Long nhỏ giọng:

- Nếu như, ngày mai em dám không tới. Tôi sẽ nói cho Thành Khải biết, cái đêm cậu ta bị cưỡng trên đường Hoa Sứ ấy, tất cả, là do em cố tình!

- ...........!!!!!!!!!!

Và như thế, trong khi Sơn cười ha hả bước đi.

Thì Long tức tới nỗi, mặt từ trắng chuyển sang xanh,

Con bà nó, con bà nó

Con bà nó!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

=========

Sáng hôm sau,

Long vác đôi vành mắt thâm quầng, mái tóc rối bời xem ra là chưa kịp chải. Tới sớm nhất đám. Đứng gác tại cửa quán.

Nói như thế nào. Long cũng không muốn Khải biết được chuyện đó.

Cậu, không dám nghĩ tới, nếu, Thành Khải thực sự hắt hủi cậu...

Một nơi Sài Thành phồn hoa nhộn nhịp như thế. Cậu, sẽ đi về đâu?

Căn phòng nơi chung cư ấy,

Cứ như thế mà dần trở lên thân quen hơn bao giờ hết.

Dẫu là cái tên Đức đó hay nhíu mày lườm cậu mỗi khi cậu đứng gần Thành Khải. Thế nhưng, điều đó, thực sự không quan trọng bằng việc được ăn đồ do Thành Khải nấu nha,

Mà nhắc lại nhớ,

Cậu đá bung hòn đá dưới chân.

Cứ nghĩ đến cái mặt của cái tên thối tha kia là không thể chịu nổi.

Dám chọc đến cậu?

Cậu cũng sẽ tìm cách cho hắn chết trước!.

Hãy đợi đấy!

Đúng lúc ấy, thì Đức và Thành Khải vừa tới.

Vừa nhìn thấy Long, Thành Khải liền ngẩn người:

- Long? Sao em bảo em không tới?

Long cố gắng rặn ra một nụ cười trên môi:

- À, là vì..

- Vì trót thương tôi rồi, không nỡ rời xa, đúng không?

Sơn cũng ung dung bước tới.

Ai biết được, hắn ở bên kia đường, nhấp một ngụm café đen, nhìn tên ngốc bên này đường ráng sức mà tụng kinh chửi hắn,

Còn nữa, đem mấy hòn đá vẩn vơ dưới chân, đá tới đá lui.

Thực... đáng yêu.

================//=============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.