Editor: Khuynh Vũ
Nhị thái thái Tiêu thị mang theo nghi hoặc từ Nhã Hinh Uyển vội vàng chạy đến, vừa vào liền nhìn lướt qua Khương Tự.
Lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống, trong phòng dù đã châm đèn, nhưng ánh sáng lại không sáng lắm.
Thiếu nữ chuyển mắt, hơi dương khóe môi, lập tức cả phòng sáng bừng.
Trong lòng Tiêu thị liền bắt đầu ê ẩm.
Lão gia làm quan Thái Bộc Tự Thiếu Khanh, đường đường chính chính là quan tứ phẩm kinh thành, điều này so sánh với những đệ tử huân quý chỉ cầm bổng lộc không có thực quyền kia mạnh hơn nhiều, và đây cũng là nguyên nhân con gái bà có thể gả đến Hầu phủ.
Điều Trường Hưng Hầu phủ coi trọng chưa bao giờ là thân phận cô nương Bá phủ của nữ nhi, mà là một thân bản lĩnh cùng tiềm lực tương lai của lão gia.
Có điều trong lòng Tiêu thị vẫn có chút tiếc nuối.
Hai năm trước, Lỗ vương cũng chính là con trai thứ năm của đương kim Thánh thượng tuyển phi, cuối cùng vị được chọn là Vương phi gia thế cũng không xuất chúng, nhưng lại có một dung mạo nhất đẳng.
Lúc ấy Thiến Nhi cũng tham gia buổi tuyển phi yến kia, nếu như Thiến Nhi có được dung mạo như Khương Tự, nói không chừng Lỗ vương phi sẽ chính là Thiến Nhi.
Trường Hưng Hầu phủ cho dù tốt, nhưng so với vị trí Vương phi vẫn cách biệt một trời.
Đương nhiên, Tiêu thị chỉ dám nghĩ điều này ở trong lòng.
Hôn sự của Khương Thiến xem như là một sự kiện đắc ý, nếu để cho người ngoài biết bà còn cảm giác tiếc nuối đối với việc nữ nhi gả đến Trường Hưng Hầu phủ, thì việc châm chọc khiêu khích sẽ không thiếu được.
“ Lão phu nhân còn chưa nghỉ ạ.” Tiêu thị cười chào hỏi Phùng lão phu nhân.
Khương Tự đứng dậy hơi nhún gối chào Tiêu thị: “ Nhị thẩm.”
“ Tứ cô nương đến thỉnh an lão phu nhân à?” Tiêu thị bày ra dáng vẻ hiền lành, “ Thật nên để Lệ Nhi cùng Bội Nhi học hỏi Tứ cô nương một ít, hai đứa nha đầu kia bị ta chiều hư, một chút cũng không hiểu chuyện.”
Khóe miệng Khương Tự nở nụ cười trào phúng lóe lên một cái rồi biến mất.
‘ Lệ Nhi’ và ‘ Bội Nhi trong miệng Tiêu thị theo thứ tự là Ngũ cô nương Khương Lệ, Lục cô nương Khương Bội.
Khương Lệ cùng Khương Bội đều là cô nương nhị phòng, lại là thứ nữ, Tiêu thị tự nhiên có thể thuận miệng nói một câu hai người không phải, còn có thể thể hiện sự yêu thương của mẹ cả đối với thứ nữ.
Phùng lão phu nhân nhẹ nhàng tằng hắng một cái, lướt qua thức ăn trên bàn.
Tiêu thị sững sờ, đè xuống trong lòng kinh ngạc cười nói: “Đây là ——”
Bà buổi sáng mới ám chỉ cho Lưu bà tử quản phòng bếp, buổi tối Khương Tự đã đến tìm lão phu nhân cáo trạng?
Tiêu thị không khỏi liếc Khương Tự một cái.
Thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh, khóe môi hơi cong.
Tiêu thị lòng tràn đầy không thể tin được.
Trong phủ này vẫn luôn là bà quản gia, Khương Tự một tiểu nha đầu không có mẹ ruột che chở hơn nữa còn vừa mới từ hôn, làm sao dám làm thế!
Dưới tình huống bình thường, một tiểu nha đầu không phải nên cụp đuôi làm người sao?
Chờ nha đầu này ăn mấy ngày đau khổ, biết mình nặng mấy cân mấy lượng, bà tự nhiên sẽ ám chỉ Lưu bà tử không động tay động chân nữa.
Biểu hiện của Tiêu thị rõ ràng lấy lòng Khương Tự, độ cong trên khóe môi thiếu nữ càng cong hơn.
Nàng ở kiếp trước chính là một người có tính tình thích thể hiện, rất để ý thanh danh của mình, nếu như khi đó Tiêu thị làm như vậy, nàng không muốn xin phụ huynh giúp đỡ, cũng sẽ không muốn tổ mẫu coi thường nàng, tám chín phần mười sẽ tạm thời nhịn xuống nghĩ biện pháp thích hợp hơn để giải quyết.
Nhưng hiện tại, nếu như thanh danh không thể làm cho nàng sống được càng thoải mái hơn, đó chính là chó má, ai cũng không thể làm cho nàng không thoải mái.
“ Nói cho Nhị thẩm biết vậy, đây là cơm trưa cùng cơm tối đưa đến Hải Đường Cư.” Khương Tự lạnh mặt nói.
“ Đồ ăn này làm sao?” Tiêu thị giả vờ hồ đồ.
“ Khó mà nuốt trôi.” Khương Tự nói thẳng, “ A Phúc cùng A Hỉ đều hưởng qua rồi, Nhị thẩm nếu không tin, có thể tự mình nếm thử.”
Tiêu thị đổi sắc mặt: “ Tứ cô nương lời này thật khiến thím khó chịu. Tứ cô nương không ăn được nói với thím là được, thím chắc chắn sẽ giáo huấn cho đầu bếp nữ một trận cho Tứ cô nương hết giận.”
“ Nhị thẩm định giáo huấn đầu bếp nữ như thế nào ?” Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp, “ Con nhớ quản phòng bếp chính là Lưu bà tử nhỉ?”
Tiêu thị vừa rồi thay đổi sắc mặt chẳng qua là làm bộ, hiện tại mới chính thức biến sắc, hé nụ cười thân thiết hỏi ngược lại: “ Tứ cô nương muốn để thím giáo huấn đầu bếp nữ như thế nào đây?”
Bà một trưởng bối hạ thấp tư thái đến như vậy, nếu Khương Tự còn hùng hổ dọa người, thì ở chỗ lão phu nhân cũng không chiếm được gì tốt, truyền ra ngoài hạ nhân trong phủ cũng sẽ cho rằng là Tứ cô nương cay nghiệt, khó xử hạ nhân.
Khương Tự chỉ vào một bàn đồ ăn cười lạnh: “ Nếu nói một món ăn làm kém, có thể là do lỡ tay, nhưng hết lần này tới lần khác bốn món ăn một chén canh đều khiến người ta ăn không trôi. Nếu nói một bữa cơm làm kém, có thể là đầu bếp chưa tỉnh ngủ, đằng này hết lần này tới lần khác hai bữa cơm đều là như thế.”
Khương Tự cười như không cười nhìn Tiêu thị: “ Nếu là người chẳng phân biệt đúng sai, còn tưởng rằng là Nhị thẩm nói gì đó với quản phòng bếp, cho nên phòng bếp mới dùng thức ăn như vậy khó xử chất nữ kìa.”
Nét mặt Tiêu thị hoàn toàn không nhịn được rồi: “ Tứ cô nương, con nói như vậy thật khiến thím thương tâm. Thím quản gia không phải một hai năm, ta là người như vậy sao?”
“ Nhị thẩm gấp cái gì, con không phải nói, nếu không phải người không phân đúng sai mới sẽ sinh ra hiểu lầm như vậy sao? Hay là Nhị thẩm cảm thấy chất nữ là người không phân biệt được đúng sai?”
“ Dĩ nhiên không phải......” Tiêu thị miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Khương Tự một vấn đề tiếp một vấn đề tung ra, ngay thẳng không thèm che giấu, lại khiến cho một người biết nói chuyện như Tiêu thị có cảm giác đáp ứng không xuể.
Khương Tự nghiêm mặt: “ Nếu chuyện của phòng bếp Nhị thẩm không biết rõ tình hình, như vậy chính là Lưu bà tử lừa trên gạt dưới, muốn ở trên người một người mất mẹ từ nhỏ là con nếm thử cảm giác đầy tớ ức hiếp chủ nhân rồi. Nhị thẩm cảm thấy hạ nhân như vậy nên trừng phạt như thế nào mới có thể khiến cho những hạ nhân khác lấy đó mà làm gương?”
“ Cái này ——” Tiêu thị chần chờ một chút, “ Nếu Lưu bà tử đã thất trách, vậy thì để cho bà ta bỏ công việc phòng bếp, đi kim chỉ phòng làm đi.”
Lưu bà tử là dựa theo bà phân phó làm việc, đi kim chỉ phòng so với việc quản phòng bếp tổn thất không nhỏ, nếu như lại phạt nặng, có thể sẽ làm lạnh tâm những người thay bà làm việc.
“ Một hạ nhân khi dễ chủ tử, Nhị thẩm chỉ đuổi bà ta đến kim chỉ phòng, Nhị thẩm thật đúng là thiện tâm a ~. Chỉ là không biết, nếu như Lưu bà tử khi dễ chính là Nhị tỷ, Nhị thẩm lại làm như thế nào đây?” Khương Tự không chút khách khí hỏi.
Tiêu thị tuyệt không nghĩ tới Khương Tự dám xé rách mặt nói chuyện, ráng chống đỡ nói: “Lưu bà tử ở phòng bếp lớn làm việc nhiều năm vẫn luôn rất thoả đáng, cho dù là Nhị tỷ con gặp phải việc này, cũng không thể một chút đường sống cũng không lưu cho lão bộc, rét lạnh lòng người được.”
Ha ha, dù sao Thiến nhi đã sớm xuất giá, đương nhiên sẽ không gặp phải loại sự tình này.
Khương Tự nhướng mày: “ Nhị thẩm nói cũng đúng, một người trông coi phòng bếp nhiều năm làm việc vẫn luôn rất thoả đáng, làm sao đột nhiên lại hồ đồ chứ? Xem ra không phải là hạ nhân khi dễ chủ tử đơn giản như vậy rồi.”
Tiêu thị nghe xong, sắc mặt lại càng không xong.
Vẫn là hạ nhân ức hiếp chủ nhân đi, bằng không chẳng phải sẽ nói là do bà sai sử ư?
Sắc mặt Tiêu thị biến đổi ngay miệng, Khương Tự nhún gối với Phùng lão phu nhân: “ Tổ mẫu, ngài cơ trí nhất, không bằng chỉ điểm cho cháu gái một chút sai lầm đi, Lưu bà tử bỗng nhiên náo loạn ra một màn này đến tột cùng là vì cái gì nha?”
“ Còn có thể là vì cái gì, nhất định là mỡ heo làm tâm trí lão nô kia mê muội!” Tiêu thị vội vã nói tiếp, quyết định bỏ qua quân cờ Lưu bà tử này, “ Tứ cô nương nói đúng, hạ nhân ức hiếp chủ nhân là không chứa được, vậy thì để cho bà ta đến thôn trang Kinh Giao đào đất đi, Tứ cô nương cảm thấy thế nào?”
Khương Tự miễn cưỡng gật đầu: “ Nếu Nhị thẩm đã nói như vậy, vậy thì con sẽ không so đo nữa, dù sao Lưu bà tử còn có một nhà già trẻ phải sống mà.”
Tiêu thị chỉ còn biết ha hả.
Không lưu cho người ta đường sống không phải chính là ngươi à, cái nha đầu chết tiệt miệng lưỡi bén nhọn này!
Khương Tự thản nhiên hành lễ với Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu gái sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.”
Nàng khẽ gật đầu, A Man cùng A Xảo lập tức thu dọn sạch đồ ăn trên mặt bàn.
Phùng lão phu nhân thấy Khương Tự không còn nhắc lại chuyện đòi đồ cưới, ước gì nàng mau rời đi, vội vàng gật đầu nói: “ Đi đi.”
Khương Tự bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa, lại như nhớ ra gì đó, quay đầu cười nói: “Hôm nay Nhị tỷ trở về, nghe nói không đến chỗ của Nhị thẩm. Nhị thẩm cũng đừng khó chịu, nói không chừng qua hai ngày Nhị tỷ lại tới đó.”
Nàng dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Phùng lão phu nhân lạnh lùng liếc Tiêu thị một cái, sắc mặt khó coi.
Trong lòng Tiêu thị lộp bộp một tiếng.
Khương Tự cái nha đầu chết tiệt này, trước khi đi lại còn đào hố cho bà!