Mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, đối với thôn làng như Ô Miêu mà nói, dường như luôn tuần hoàn như thế.
Trước mắt trong làng đã hiếm khi nhìn thấy người đi lại, từng nhà bốc lên khói bếp lượn lờ, đã đến giờ ăn cơm tối. Ngẫu nhiên gặp được người, đều bị Hoa trưởng lão vội vàng có lệ đi qua.
Khương Tự không nói một lời đi theo Hoa trưởng lão, dư quang nơi khóe mắt quét mắt nhìn bốn phía.
Có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Nàng dần dần nhìn ra Hoa trưởng lão muốn đưa nàng tới nơi nào.
Nếu như đoán không sai, Hoa trưởng lão hẳn là trực tiếp dẫn nàng đi gặp Đại trưởng lão.
Khương Tự thả chậm bước chân.
Hoa trưởng lão lập tức phát hiện, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Tự nghênh đón ánh nhìn của Hoa trưởng lão: “Ta muốn gặp huynh trưởng trước.”
Hoa trưởng lão nhăn mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Khương Tự lại dứt khoát dừng lại, ngữ khí kiên quyết: “Đến gặp huynh trưởng của ta trước, cái khác bàn lại sau.”
Chưa nhìn thấy Nhị ca đã muốn nàng xuất lực, chẳng lẽ đối phương muốn tay không bắt sói trắng?
“A Hoa ——” Hoa trưởng lão dường như không muốn phát sinh thêm chuyện, vẻ mặt không tình nguyện.
Vẻ mặt Khương Tự càng thêm kiên quyết.
Đối với việc hiện giờ Nhị ca có phải thật sự còn sống hay không, lại có phải đang ở Ô Miêu hay không, trong lòng nàng vốn dĩ đã chứa hoài nghi. Chẳng qua Nhị ca là một trong những người rất quan trọng với nàng, cho dù chỉ có một khả năng nhỏ nhoi, nàng cũng cam nguyện đi một chuyến.
Đã tới nơi này, một đường ẩn nhẫn rốt cuộc không còn duy trì được nữa, nàng nhất định phải xác định sống chết của Nhị ca mới được.
Khương Tự bày ra dáng vẻ nhất định phải được, Hoa trưởng lão đang định khuyên tiếp, lại nghe một giọng nói truyền đến: “A Hoa, ngươi trở về rồi?”
Một thiếu nữ tuổi tác gần bằng A Hoa đi về phía bên này, giọng nói như Hoàng Oanh xuất cốc: “Ta còn đang đi tìm ngươi đây, kết quả nghe nói Hoa qua ngươi đã trở lại, mang ngươi đi ra ngoài chơi……”
Thiếu nữ đến gần, thi lễ với Hoa trưởng lão, miệng xưng “Hoa trưởng lão”, một đôi mắt lại tò mò ngắm nghía đồ vật Hoa trưởng lão đang xách trong tay, cũng chớp chớp mắt với Khương Tự vài cái.
Thiếu nữ hiển nhiên rất quen thuộc với A Hoa.
Trên đường Khương Tự nghe Hoa trưởng lão nói không ít chuyện về A Hoa, biết ở trong tộc A Hoa có ba người bạn chơi thân, tên cũng nhớ kỹ, ước chừng có thể đoán ra thiếu nữ trước mắt là ai, lại không dám tùy tiện mở miệng.
Tuy rằng dịch dung thành bộ dạng của A Hoa, dưới sắc trời thấp thoáng cho dù là người rất quen thuộc cũng rất khó phát hiện không ổn, nhưng giọng nói của hai người lại không giống nhau.
Dịch dung, chung quy chỉ có thể thay đổi vẻ bên ngoài, giọng nói lại không thể lừa người được.
Đây cũng là chỗ Khương Tự cảm thấy kỳ quái, kiếp trước nàng vào Ô Miêu giả mạo Thánh Nữ A Tang, tuy rằng lấy danh nghĩa thanh tu rất ít qua lại với tộc nhân, nhưng vẫn không thể hoàn toàn phòng tránh.
Nhưng những thế hệ trưởng lão nhìn A Tang trưởng thành, Nhị đại trưởng lão lại không ai phát hiện ra dị thường.
Nàng lấy thân phận A Tang mà sống, luôn lo lắng sau khi bại lộ sẽ không có chỗ dung thân, nên thà rằng nói ít hỏi ít thì hơn.
Nghi hoặc đè ở trong lòng nàng, cuối cùng trở thành bí ẩn không giải được.
Giờ khắc này, Khương Tự có chút hối hận lúc ấy yếu đuối nhu nhược.
“A Hoa, sao ngươi lại không nói lời nào thế?” Thiếu nữ buồn bực.
Khương Tự chỉ chỉ cổ họng, làm giọng nói nghe có vẻ khàn khàn: “Có chút khó chịu……”
Hoa trưởng lão đón lời nói tiếp: “Mang A Hoa đi ăn bát mì, không nghĩ tới bên trong bỏ ít gia vị, làm nó bị sưng họng. A Hồng, ngươi mau trở về ăn cơm đi, chờ A Hoa đỡ hơn rồi sẽ đi tìm ngươi chơi.”
Thiếu nữ che miệng cười rộ lên, chuỗi vòng bạc trên cổ tay nhẹ nhàng va vào nhau, phát ra tiếng vang dễ nghe.
“A Hoa, hóa ra là ngươi lại tham ăn. Có phải khi ở kinh thành Đại Chu đã ăn được rất nhiều món ngon, nên giờ không thích cơm canh chỗ chúng ta nữa phải không?”
Khương Tự cân nhắc đang định nói vài câu, thiếu nữ lại xua xua tay nói: “Được rồi, biết cổ họng ngươi khó chịu, chờ ngươi đỡ hơn ta lại đi tìm ngươi.”
Mắt thấy thiếu nữ đi xa, Hoa trưởng lão hơi thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng thúc giục Khương Tự: “Đi thôi, còn chậm trễ nữa sẽ còn gặp được nhiều người hơn.”
Khương Tự nhướng mày cười, giọng nói khôi phục bình thường: “Đây hẳn là việc Hoa qua nên lo lắng nha.”
Hoa trưởng lão ngẩn ra, nhìn gương mặt có ít nhất chín phần tương tự cháu gái mà khí chất lại rất khác biệt kia, không thể không lựa chọn thỏa hiệp.
Yến Vương phi xác thật là một nữ tử thông minh lại khó chơi.
Đi vào địa phương hoàn toàn xa lạ như Ô Miêu, chẳng những không bởi vì thấp thỏm bước theo chân bà, trái lại còn uy hiếp bà.
Còn có thiên lý hay không?
Hoa trưởng lão yên lặng nhìn trời, ở trong lòng thở dài, thanh âm lộ ra mỏi mệt: “Được rồi, ngươi đi theo ta.”
Xem ra không cho Yến Vương phi gặp mặt huynh trưởng là không được.
Thấy Hoa trưởng lão chuyển hướng, khóe môi Khương Tự khẽ nhếch.
Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc thì nhất định phải kiên trì, cho dù phải mạo hiểm rất lớn.
Hai người xuyên qua một con đường nhỏ, đi đến trước một tòa nhà.
Hoa trưởng lão dừng lại, thấp giọng dặn dò nói: “Ngươi muốn gặp huynh trưởng có thể, nhưng mà trước khi chưa hoàn thành chuyện đã đáp ứng chúng ta, thì không thể để hắn biết được thân phận của ngươi. Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ dẫn ngươi đi vào gặp hắn.”
Khương Tự tự nhiên gật đầu.
Vừa mới nói qua, việc nên thỏa hiệp liền thỏa hiệp, không cần thiết so đo quá nhiều.
Thấy Khương Tự đáp ứng, Hoa trưởng lão lúc này mới mang theo nàng gõ vang cửa viện.
Cửa mở ra, bên trong cánh cửa đứng một người thiếu nữ mặc váy màu lam, dung mạo xinh đẹp.
Thấy là Hoa trưởng lão, thiếu nữ hành lễ.
“Người tỉnh dậy chưa?” Hoa trưởng lão hỏi.
Thiếu nữ vừa theo Hoa trưởng lão đi vào trong vừa trả lời: “Đang ngủ.”
Khương Tự nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ váy lam, ánh mắt chuyển sâu.
Nếu nói kiếp trước người nàng quen thuộc nhất ở Ô Miêu là ai, thì một vị là Đại trưởng lão, còn một vị khác chính là thiếu nữ trước mắt.
Thiếu nữ tên là A Lan, chính là tỳ nữ thiếp thân của Thánh Nữ A Tang.
Đối với A Lan, Khương Tự cũng không có hảo cảm.
Lúc ấy biết thân phận của nàng chỉ có hai người là Đại trưởng lão và A Lan, cũng bởi vậy, trong cách A Lan nói chuyện với nàng chứa rất nhiều khinh thường.
Chỉ sợ ở trong lòng A Lan, nàng chỉ là một kẻ vô sỉ tu hú chiếm tổ, chiếm mất thân phận Thánh Nữ mà thôi.
Nếu Nhị ca thật sự ở chỗ này dưỡng thương, vì sao chăm sóc Nhị ca lại là A Lan?
Khương Tự đè xuống nghi hoặc trong lòng, tăng nhanh bước chân.
Đi đến trước cửa phòng, Hoa trưởng lão dừng lại, nói với A Lan: “Ngươi canh giữ ở bên ngoài đi, chúng ta đi vào trước.”
A Lan mang ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Khương Tự một cái, gật đầu lui đến một bên.
Khương Tự nhướng mày nhỏ đến khó phát hiện.
Từ thái độ trước mắt của A Lan với nàng, đối phương rất có thể biết nàng không phải A Hoa.
Tiến vào trong phòng, Hoa trưởng lão giống như nhận thấy Khương Tự nghi hoặc, thấp giọng nói: “Nó là A Lan, cũng biết ngươi không phải A Hoa. Sau này ngươi lấy thân phận Thánh Nữ lộ diện, còn cần nó phối hợp……”
Nếu có thể, bọn họ cũng không muốn để một tiểu nha đầu như A Lan biết quá nhiều, nhưng A Lan là tỳ nữ thân cận của Thánh Nữ, cũng là một trong số rất ít người biết Thánh Nữ đã không còn trên nhân thế.
Thánh Nữ chết có thể giấu diếm được đại đa số tộc nhân, lại làm sao có thể giấu được tỳ nữ bên người đây?
Khương Tự theo Hoa trưởng lão xuyên qua nhà chính, dừng lại ở trước một cánh cửa treo rèm vải năm màu.
“Vào đi, người đang ở bên trong.”
Khương Tự âm thầm hít một hơi, nhấc chân đi vào.
Trong phòng, dựa vào tường là một cái giường trúc, trên giường trải đệm chăn, đắp ở trên người một người.
Người nọ vừa vặn đang nằm nghiêng hướng ra ngoài, dưới ngọn đèn dầu, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Chính là Khương Trạm.