Lưu tiên cô đi đến cửa phòng, bị A Man ngăn lại.
“ Cô nương có ý gì?” Lưu tiên cô xoay người, sắc mặt âm trầm nhìn Khương Tự.
Nghe Khương Tự nhắc tới Đông Bình Bá phủ, Lưu tiên cô trong lòng ngược lại có nắm chắc.
Nếu đối phương có quan hệ với Đông Bình Bá phủ, bối cảnh hơn phân nửa sẽ không cao hơn Đông Bình Bá phủ bao nhiêu.
Bà tuy rằng ở tại khu dân nghèo, nhiều năm qua cùng người nhà giàu phú quý giao tiếp cũng tích lũy được một ít nhân mạch cùng thanh danh, chẳng sợ cô nương trước mắt là quý nữ, muốn tính toán bà vẫn còn hơi non.
Trên mặt Khương Tự vẫn như cũ treo nụ cười nhàn nhạt: “ Tiên cô tới đều tới rồi, chẳng lẽ ngay cả ly trà cũng không uống sao?”
“ Trà nơi này ta uống không quen.” Lưu tiên cô ngữ khí bình tĩnh nói.
Khương Tự thu hồi ý cười, ánh mắt sâu thẳm đón nhận tầm mắt của Lưu tiên cô: “ Như vậy tiên cô khăng khăng muốn giúp Nhị thái thái Đông Bình Bá phủ làm việc thương thiên hại lí?”
“ Cô nương đến tột cùng là người nào? Tự dưng tìm ta nói chuyện này để làm gì?”
“ Ta sao, là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ, nhị thái thái là nhị thẩm của ta, người mà bà ấy mời tiên cô tính kế là huynh trưởng một mẹ đẻ ra của ta.” Khương Tự không chút nào dấu diếm, thẳng thắn nói ra thân phận.
Nghe xong nàng nói, ánh mắt của Lưu tiên cô đã từ kinh ngạc ban đầu biến thành ánh mắt nhìn một kẻ ngốc.
Vị Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ này đầu óc có vấn đề à, không có bằng chứng liền chạy tới tìm bà nói này đó?
Trước không nói đắc tội với bà, lấy thanh danh hiện tại của bà chỉ cần tùy tiện nói cái gì đó là đã có thể đẩy vị tứ cô nương này đến tình cảnh vạn kiếp bất phục, hoặc giả bà tính mặc kệ, quay đầu nói lại việc này cho Nhị thái thái Đông Bình Bá phủ, vậy ngày tháng sau này của tiểu cô nương trước mắt sẽ không quá tốt rồi.
“ Cô nương từ đâu nghe được tin đồn nhảm nhí vậy? Ta tuy không phải chân nhân đắc đạo gì, nhưng cũng từng thay không ít người trừ ưu giải nạn, cô nương chỉ trích như vậy ta cũng không dám nhận.” Lưu tiên cô nhìn về phía Khương Tự trong ánh mắt ẩn chứa tia khinh thường.
Tiểu cô nương không có tâm cơ như vậy, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết kêu la ầm ỹ, kì thực một chút năng lực cũng không có, bà gặp nhiều rồi.
“ Cô nương cũng sớm trở về đi, miễn cho người trong phủ lo lắng.” Lưu tiên cô lách qua A Man, đưa tay đẩy cửa.
A Man chặn cửa, giòn tan nói: “ Cô nương chúng ta chưa cho tiên cô đi đâu.”
Lưu tiên cô bình tĩnh quay người, thanh âm khẽ nhếch: “ Không lẽ cô nương muốn cưỡng chế giữ ta?”
Giọng của nữ đồng ngoài cửa truyền đến: “ Tiên cô, ngài vẫn ổn chứ?”
Lưu tiên cô vừa muốn đáp lời, Khương Tự trước một bước mở miệng: “ Tiên cô vẫn nên ngồi xuống đi. Nếu như Tiên cô không có hứng thú đàm luận chuyện của Đông Bình Bá phủ, như vậy chúng ta nói chuyện nhà của Nghiêm viên ngoại ở Kinh Giao được không?”
Lưu tiên cô sắc mặt đại biến, đáy mắt không thể che hết sự hoảng loạn.
“ Tiên cô, ngài không có việc gì chứ?” Giọng nói của nữ đồng từ ngoài cửa truyền đến.
Lưu tiên cô chỉ cảm thấy có một cái búa tạ đang hung hăng nện ở trên người bà, nện đến bà hồn phách xuất khiếu, đầu váng mắt hoa.
Tại sao lại có người biết chuyện nhà Nghiêm viên ngoại!
Nhìn thấy Lưu tiên cô thất thố, Khương Tự cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ở Bạch Lộc trấn Kinh Giao có một phú thân họ Nghiêm, Nghiêm viên ngoại có một đứa con gái một, dung mạo như hoa như ngọc, văn tĩnh thanh tao lịch sự, còn chưa cập kê mà người tới cầu hôn đã đạp nát cửa lớn.
Thế nhưng làm sao tính được số trời, vào cái năm Nghiêm cô nương cập kê lại phát sinh bệnh lạ, lúc mới đầu là buồn ngủ càng về sau càng phát triển thành trong vòng một ngày không có lấy một giờ thanh tỉnh.
Nghiêm viên ngoại chỉ có một ái nữ như vậy, vì thế lo lắng đến trắng cả tóc, nhờ người mời danh y kinh thành đều không chữa khỏi, liền có người nói Nghiêm cô nương có thể là bị mất hồn nên mới mãi chưa tỉnh lại.
Bởi vậy, đạo sĩ, bà cốt lần lượt lên đài, trong đó có cả vị Lưu tiên cô mới đến Bạch Lộc trấn không lâu này.
Khi đó Lưu tiên cô còn chưa gọi Lưu tiên cô, mà là tự xưng Lưu bà.
Bà ta nói với người ngoài là nam nhân trong nhà đã mất mấy năm rồi, chỉ để lại một trai một gái. Về sau nhi tử cũng mất, liền dẫn nữ nhi thay người trừ tà thu hồn sống qua ngày.
Lưu tiên cô nói với Nghiêm viên ngoại rằng lúc Nghiêm cô nương đạp thanh đã bị mất hồn, yêu cầu cần thiếu nữ linh khí chưa tan đêm đêm làm bạn với Nghiêm cô nương, trong mộng thay Nghiêm cô nương tìm hồn trở về.
Mà nữ nhi của bà chính là xử nữ linh khí chưa tan ấy.
Khi đó Nghiêm viên ngoại đã tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử, không do dự liền đáp ứng.
Cứ như vậy, nữ nhi của Lưu tiên cô bồi Nghiêm cô nương bảy ngày bảy đêm, Nghiêm cô nương lại thực sự tốt lên.
Nghiêm viên ngoại vui mừng khôn xiết, tạ lễ phong phú cho Lưu tiên cô, danh khí của Lưu tiên cô cũng lan truyền khắp Bạch Lộc trấn, trong lúc nhất thời người tìm Lưu tiên cô xem bệnh lạ nối liền không dứt.
Nghiêm cô nương khỏi bệnh rồi, Nghiêm viên ngoại liền bắt đầu thu xếp hôn sự cho nữ nhi, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu.
Nghiêm cô nương vậy mà sống chết không đồng ý làm mai, bị bức ép đến mức nóng nảy mới nói ở trong mơ đã cùng một vị nam tử gọi là Tiền lang tư định chung thân, đời này không phải Tiền lang thì không gả.
Nghiêm viên ngoại lúc ấy vô cùng sợ hãi, cho rằng nữ nhi mất hồn bị cô hồn dã quỷ quấn lấy, lại vội vàng mời Lưu tiên cô đến.
Lưu tiên cô bấm ngón tay tính toán, cười nói Tiền lang trong mộng Nghiêm cô nương không phải cô hồn dã quỷ, mà đúng là có người này, Nghiêm cô nương cùng người này là nhân duyên trời định, nếu như hai người không thể kết làm liền cành, Nghiêm cô nương sẽ còn gặp nhiều khó khăn trắc trở kỳ quái.
Lúc này Nghiêm cô nương còn nói ra nơi ở của Tiền lang, Nghiêm viên ngoại vội vàng phái người đi tìm, quả nhiên tìm được người này.
Chỉ là Tiền lang là một thanh niên phụ mẫu đều mất nương tựa thân thích phương xa, nhà không có của cải, thân không có sở trường, Nghiêm viên ngoại nào coi trọng, phản ứng đầu tiên chính là tuyệt không đáp ứng.
Nghiêm cô nương khóc khóc náo loạn ầm ỹ hơn một tháng, lại một sự kiện lạ phát sinh; Nghiêm cô nương lại mang thai!
Lúc này Nghiêm viên ngoại hoàn toàn hết cách, sau khi hỏi Tiền lang có nguyện ý cưới Nghiêm cô nương không, liền vội vàng cho hai người thành thân.
“ Tiên cô ——” Nữ đồng ngoài cửa bắt đầu gõ cửa.
“ Không có việc gì!” Lưu tiên cô đột nhiên hoàn hồn, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi gần cửa sổ.
Thiếu nữ tư thế ngồi thẳng, ánh nắng chiếu vào từ song cửa sổ khắc hoa rơi vào trên người nàng, cấu thành một bức tranh nhu hòa yên tĩnh.
Thế nhưng yên tĩnh như vậy lại làm cho Lưu tiên cô không rét mà run.
Chuyện về Nghiêm viên ngoại đã xảy ra hơn mười năm, lại ở Kinh Giao xa xôi, lấy xuất thân cùng niên kỷ của thiếu nữ trước mắt, bây giờ không có khả năng biết được đoạn bí mật kia.
Lưu tiên cô duỗi tay vuốt vuốt tóc, cố gắng trấn định nói: “ Cái gì Nghiêm viên ngoại, Vương viên ngoại? Nhiều năm như vậy ta gặp qua nhiều người đi qua nhiều nhà, không nhớ rõ là nhà ai.”
Khương Tự nhìn chằm chằm Lưu tiên cô một lát, bỗng nhiên cười một tiếng: “ Tiên cô nói đùa đi, những người khác tiên cô có lẽ không nhớ rõ, nhưng sao thông gia lại có thể không nhớ chứ?”
Tròng mắt của Lưu tiên cô đột nhiên co rụt, nhìn về phía Khương Tự trong mắt tràn đầy kinh hãi.
A Man giữ cửa ra vào vẻ mặt hiếu kì.
“ A Man, ngươi ra bên ngoài chờ, cũng tiện cho tiểu cô nương bên ngoài yên tâm.”
A Man dù có tò mò đầy lòng, nghe Khương Tự phân phó vẫn yên lặng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Tự cùng Lưu tiên cô.
Lưu tiên cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Khương Tự, trầm mặc quỷ dị.
Khóe miệng Khương Tự lại treo nụ cười vân đạm phong khinh: “ Vị Tiền lang kia, là nữ nhi của tiên cô đi?”
Lưu tiên cô không tự chủ được lùi về sau hai bước, sau lưng đụng phải cánh cửa.
Cánh cửa phát ra một tiếng vang trầm.
Thiếu nữ tú mỹ vô song đối diện cười nhẹ nhàng: “ Hoặc là nói, là nhi tử của tiên cô!”