Tự Cẩm 2

Chương 422: Chương 422: Quan binh đến 




Cầm đầu chính là một phụ nhân trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, mặc một cái váy thạch lựu sặc sỡ chạy như bay đến, bởi vì dùng tay áo che mặt, nên không nhìn ra bộ dáng.

Phụ nhân trẻ tuổi chạy tới trước cửa Lộ Sinh Hương, lên tiếng khóc lớn: “ Hương Lộ của Lộ Sinh Hương làm hư mặt ta, đây là một cái hắc điếm táng tận thiên lương a ~ ——”

Ả ta vừa gào khóc như vậy nhất thời hấp dẫn không ít người dừng chân vây xem, cửa hàng liền nhau hoặc là đối diện càng tuồn ra rất nhiều người đến xem náo nhiệt.

Người ở đại đường Lộ Sinh Hương, chuẩn bị mua son phấn Hương lộ hai mặt nhìn nhau, nhất thời có chút ngây ngốc.

Tú nương tử bước nhanh ra ngoài.

“Vị thái thái này, ngài vì sao ở trước cửa tiểu điếm khóc rống?”

“Vì sao?” Phụ nhân trẻ tuổi đột nhiên buông ống tay áo lộ ra khuôn mặt, giọng the thé nói, “Các vị nhìn một cái đi, mặt ta chính là dùng Hương lộ của Lộ Sinh Hương mới biến thành cái bộ dạng quỷ này. Ông trời ơi, vốn định dùng Hương lộ để nam nhân của ta có thể nhìn ta thêm mấy lần, ai ngờ giờ ngay cả người đều không dám gặp, nam nhân của ta không thôi ta mới là lạ……”

Trên khuôn mặt của phụ nhân tràn đầy chấm đỏ chi chít, có chấm đỏ thậm chí còn hóa mủ, nhìn vào cực kỳ đáng sợ.

Tiếng hít không khí vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Đám người vây xem bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bảng hiệu của Lộ Sinh Hương.

“Không phải chứ, Lộ Sinh Hương hiện tại làm ăn phát đạt, dùng Hương lộ nhà hắn sẽ biến thành như vậy?”

“Khó nói nha, dù sao cũng không phải cửa hàng trăm năm gì, xảy ra sơ suất cũng không kỳ quái……”

“Chậc chậc, xem ra về sau đồ của Lộ Sinh Hương không thể dùng rồi.”

Trong tiệm những khách nhân đó vội vàng thả son phấn Hương Lộ vốn đã chọn xong sắp tính tiền xuống, tựa như phỏng tay vậy.

Tú nương tử trải qua nỗi đau mất con tuy rằng sa sút hồi lâu, nhưng lúc còn trẻ nàng tang phu có thể một mình nuôi lớn nữ nhi, trong xương cốt đều là kiên cường mạnh mẽ, thấy phụ nhân trẻ tuổi này làm ầm ĩ như thế, lập tức quơ lấy cái chổi ở cửa đập phành phạch trên mặt đất.

Tiếng gào thét của phụ nhân trẻ tuổi cứng lại.

Tú nương tử mày liễu dựng ngược, giọng còn cao hơn phụ nhân trẻ tuổi: “Thái thái, ngài nói mặt mình biến thành như vậy là do dùng Hương lộ của tiểu điếm, ngài có chứng cứ không? Từ khi tiểu điếm khai trương tới nay bán ra Hương lộ không có một ngàn cũng có 800, tại sao khách nhân khác đều không có việc gì, chỉ có ngài dùng là xảy ra vấn đề?”

Phụ nhân trẻ tuổi không chút nào yếu thế: “Chứng cứ? Ta hôm qua mới mua Hương lộ từ chỗ các ngươi, trước khi ngủ thoa vài giọt lên mặt, sáng hôm nay liền thành cái bộ dáng quỷ này, gương mặt ta đây còn không tính là chứng cứ?”

Phụ nhân trẻ tuổi càng nói càng kích động, dẫn tới càng nhiều người vây xem.

“Nhà của chúng ta tuy không phải đại phú đại quý, nhưng ta cũng không đáng vì lừa mấy đồng tiền của các ngươi mà phá hủy mặt mình đi?”

Đám người vây xem nghe thế, nhao nhao gật đầu.

Đúng vậy, nữ tử coi trọng nhất dung mạo, nào có vì lừa tiền mà biến mặt mình thành như vậy?

Lại nhìn phụ nhân này ăn mặc không tệ, trên tay còn đeo vòng vàng, nào có giống bộ dạng thiếu tiền.

Nghe mọi người nghị luận, Tú nương tử có hơi hoảng.

Không tốt, nếu để phụ nhân này tiếp tục ầm ỹ, Lộ Sinh Hương sẽ không thể mở cửa nổi nữa……

“Không lời gì để nói đi? Các ngươi đây là một nhà hắc điếm táng tận thiên lương! Mau đập cho ta, để nhà hắc điếm này về sau không thể hại người nữa!” Phụ nhân trẻ tuổi căn bản không cho Tú nương tử thời gian phản ứng, vừa khóc vừa kêu.

Mấy hán tử đi theo phía sau ả ta lập tức ùa vào Lộ Sinh Hương, động thủ bắt đầu đập phá.

Nữ khách trong cửa hàng cuống quýt chạy ra, kinh hồn gia nhập đám người xem náo nhiệt.

Gặp được loại sự tình này sợ hãi thì sợ hãi, nhưng náo nhiệt vẫn muốn xem.

Trong đám người, Thôi Minh Nguyệt đầu đội mũ có rèm nhẹ nhàng cong môi.

Đến lúc này, vô luận người xem náo nhiệt có tin hay không, thì tin tức bởi vì có người dùng Hương Lộ của Lộ Sinh Hương mà bị huỷ mặt sẽ nhanh chóng truyền đi, càng truyền càng xa, còn ai sẽ đi tìm tòi chân tướng nữa chứ?

Ả muốn đương nhiên không đơn giản chỉ là một cái cửa hàng son phấn nho nhỏ không mở cửa được nữa như vậy, mà là thu thập người của Yến Vương phi, xem Yến Vương phi có ra mặt hay không.

Nếu Yến Vương phi trốn tránh không dám xuất đầu, vậy thì cứ tận hưởng cục uất ức này thôi, còn nếu nhịn không được ra mặt, vậy càng có ý tứ.

Lộ Sinh Hương cũng không phải là sau khi Yến Vương phi gả vào Vương phủ mới mở.

Một thiếu nữ chưa lấy chồng lén lút làm ăn vốn đã là một sai lầm, mở cửa hàng còn gây ra loại bê bối này, hiện tại có tổn hại chính là thanh danh hoàng gia, đến lúc đó xem ả ăn nói ra sao.

Yến Vương còn sẽ nhìn ả ngàn tốt trăm tốt?

Thôi Minh Nguyệt thực chờ mong được nhìn thấy vợ chồng mới cưới cầm sắt hòa minh càng lúc càng xa cách.

“Đừng đập, mau dừng tay, các ngươi không được đập——” Tú nương tử không nghĩ tới những người này nói động thủ liền động thủ, khóc kêu quơ lấy cái chổi nhào đánh một tên hán tử trong đó.

Hán tử kia cao lớn thô kệch, nào sợ một người đàn bà, vỗ tay cướp lấy cái chổi quẳng xuống mặt đất, nhằm Tú nương tử chính là một cước.

Tú nương tử bị gạt ngã trên mặt đất, gắt gao ôm lấy mắt cá chân hán tử không buông tay: “Không được đập, không được đập……”

Người vây xem mặt lộ vẻ không đành lòng, nhưng không ai hé răng.

Mặt khổ chủ đều thành như vậy, bọn họ cũng khó phân biệt thật giả, nếu là bởi vì dùng Hương Lộ của cửa hàng nhà này mà bị hại, coi như bị đánh đập cũng đáng.

Mà chưởng quỷ tiểu nhị của những cửa hàng ngày thường đỏ mắt vì Lộ Sinh Hương làm ăn tốt thì nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Ha hả, quản hắn là thật hay giả, nếu Lộ Sinh Hương đổ, về sau bọn họ làm ăn càng tốt.

“ Dừng tay cho ta!” Một tiếng quát khẽ, một thân ảnh mạnh mẽ vọt vào, bay lên một cước đá ngay vào mặt tên hán tử kia.

Tú nương tử cố hết sức ngửa đầu, đau đến ứa nước mắt: “Sở Sở cô nương, cô nương cuối cùng cũng về rồi.”

Nữ tử thân thủ lưu loát này đúng là Lư Sở Sở.

Lư Sở Sở cùng Tú nương tử ở sau hậu viện Lộ Sinh Hương, xem như có chỗ an ổn ở kinh thành.

Sáng sớm hôm nay nàng mang theo một người tiểu nhị đi chọn mua nguyên liệu điều chế Hương Lộ, không nghĩ tới lại để cho người ta đập phá cửa hàng.

Lư Sở Sở thân thủ rất không tệ, chống lại mấy tên hán tử vậy mà chiếm thượng phong.

Tú nương tử bò dậy, nhặt lên cái chổi hỗ trợ.

Hai bên đánh nhau túi bụi, mọi người vây xem càng cảm thấy trận náo nhiệt này xem thật đáng giá, một vài người vốn còn phải làm ăn cũng không nhích nổi chân.

Công việc ngày nào đều làm chẳng hết, náo nhiệt lại không phải ngày nào cũng có.

Đứng ở trong đám người, Thôi Minh Nguyệt thần sắc lạnh lùng.

Ả lặng lẽ điều tra qua, Lộ Sinh Hương có một nữ chưởng quầy trung niên, hai gã tiểu nhị, còn có một cô nương trẻ tuổi làm chút việc vặt vãnh, thoạt nhìn cùng nữ chưởng quầy chẳng phân biệt tôn ti.

Không nghĩ tới nữ tử này thế mà biết võ.

Vô luận là Yến Vương phi, hay là người của Yến Vương phi, luôn có thể cho ả ngoài ý muốn.

Nói như vậy, muốn cho người của Lộ Sinh Hương nếm chút khổ sở sẽ hơi khó khăn.

Có điều Thôi Minh Nguyệt không hối hận.

Người đi theo phụ nhân tới gây chuyện nếu biểu hiện ra bản lĩnh giết người như ma, ấy mới chọc người hoài nghi.

Ả nghiêng đầu liếc mắt cuối phố một cái, rốt cuộc nhìn thấy một đội quan binh vội vàng chạy tới, hơi hơi nhếch khóe miệng.

Có thể đánh lại thì thế nào? Song quyền khó địch bốn tay, chẳng lẽ nữ tử kia có thể đối kháng nhiều quan binh như vậy?

Chờ người của Binh Mã Tư Ngũ thành mang người của Lộ Sinh Hương đi, Yến Vương phi hoặc là nhìn thủ hạ ngồi đại lao, hoặc là phải dựa vào mặt mũi Vương phi cứu người ra thôi.

Đến lúc đó, thân phận Yến Vương phi là chủ nhân phía sau cửa hàng không còn giấu được nữa.

Thấy quan binh tới, bá tánh vây xem sôi nổi tránh ra.

Quan binh cầm đầu dừng lại, cao giọng nói: “Đem người gây chuyện bên đường mang đi hết cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.