Tự Cẩm 2

Chương 689: Chương 689: Sống 




Trên đường, Khương Trạm vẫn không xác định cho lắm: “Vương gia, trong nhà thật sự cho rằng ta đã chết?”

Úc Cẩn cười tủm tỉm nói: “Chờ đến nơi rồi chẳng phải sẽ biết sao.”

Khương Trạm ngẫm lại cũng phải, vì thế đè xuống sự tò mò, chột dạ, áy náy, cộng thêm hưng phấn khó hiểu, gấp rút chạy tới Đông Bình Bá phủ.

Nếu là những năm trước, Đông Bình Bá phủ chắc chắn cũng như các phủ đệ khác giăng đèn kết hoa không khí vui mừng, nhưng năm nay phần vui mừng này lại giản lược.

Cứ việc trong mắt Phùng lão phu nhân, chết một tôn tử râu ria đổi lấy tước vị truyền thừa ba đời, đây quả thực là quá có lời, nhưng chủ nhân Bá phủ là Khương An Thành, nếu những người khác không bi thương cũng không thích hợp.

Bởi vì Khương Trạm chết, năm nay Bá phủ ít qua lại rất nhiều, gác cổng chán nản trú ở trong phòng canh gác uống trà, ngay cả hai con sư tử bằng đá ở trước cửa cũng có vẻ buồn bã ỉu xìu.

Tiếng đập cửa vang lên, người gác cổng mở cửa: “Vị nào?”

Khương Trạm lộ ra một gương mặt tươi cười: “Là ta.”

“A ——” Hét thảm một tiếng, đại môn đóng lại cái rầm.

Bên trong càng truyền đến thanh âm thảm thiết hơn: “Quỷ a!”

Khương Trạm xoa xoa cái mũi suýt nữa bị đại môn đập trúng, bất đắc dĩ cười với Úc Cẩn: “Xem ra thật đúng là cho rằng ta đã chết.”

Trong Bá phủ, người gác cổng co cẳng chạy như điên, vừa chạy vừa kêu: “ Linh hồn Nhị công tử trở về rồi ——”

Dọc theo đường đi hạ nhân nghe được vừa tò mò vừa kinh sợ, trong đó một người ngăn người gác cổng lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Người gác cổng sắc mặt trắng bệch, hai mắt đăm đăm, cho thấy là bị dọa sợ không nhẹ: “Nhị, nhị công tử đã trở lại!”

“Ban ngày ban mặt, bớt nói hươu nói vượn ——”

Người gác cổng trừng mắt: “Ai nói hươu nói vượn, các ngươi không tin thì ra cửa nhìn xem, ta phải đi bẩm báo Bá gia.”

Người gác cổng đẩy ra hạ nhân cản hắn nhấc chân chạy đi, để lại mấy người hai mặt nhìn nhau.

“Xem phản ứng của lão Trương, không giống giả lắm.”

“Không phải giả lẽ nào là thật? Các ngươi ngẩng đầu nhìn đi, mặt trời còn treo cao đấy.”

“Đi xem chẳng phải sẽ biết.”

Mấy hạ nhân thương lượng xong, chạy về phía cổng.

Ăn chén canh bế môn Khương Trạm cũng không giận, cười nói với Úc Cẩn: “Phỏng chừng là dọa người ta sợ rồi.”

Úc Cẩn mặt không biểu tình lắc lắc đầu: “ Gác cổng Bá phủ nên đổi người đi.”

Hắn đem Đại cữu ca châu về hợp phố sau đó còn phải vội vàng về đoàn tụ với A Tự nữa, lão gác cổng còn làm chậm trễ thời gian.

Đang chửi thầm, cổng lớn từ từ mở ra, hai ba người thò đầu ra, thấy rõ tình hình ngoài cửa đều hai mắt trợn tròn, một bộ dạng thấy quỷ.

“Mau mở cửa ra đi, Vương gia còn đang ở bên ngoài đấy.” Khương Trạm chỉ chỉ Úc Cẩn, duỗi tay kéo cửa.

Hắn không động còn tốt, hắn vừa duỗi tay, mấy hạ nhân đã nhanh chân bỏ chạy, trong miệng hô: “Quỷ, quỷ ——”

Khương Trạm không nhịn được nữa, sải bước đi vào, giận dữ hét: “Quỷ con mẹ ngươi chứ quỷ, Tết nhất rủa ta hả, mau đi bẩm báo phụ thân ta, con của ổng đã tung tăng nhảy nhót trở về rồi!”

Nghe Khương Trạm rống trung khí mười phần, vài tên hạ nhân không khỏi dừng lại, thật cẩn thận hỏi: “Ngài, ngài thật là Nhị công tử?”

Khương Trạm trợn trắng mắt: “Không phải ta thì là ai? Quỷ có thể tuấn tú như vậy à? Một lũ ngu xuẩn!”

Hắn cũng không nhiều lời với những người này, đi nhanh vào trong, không đi bao xa liền nghênh diện đụng phải Khương An Thành đang vội vàng chạy ra.

Trong nháy mắt nhìn thấy nhi tử, Khương An Thành bỗng nhiên sững sờ đứng trơ ở đó, da mặt kịch liệt run rẩy.

Khương Trạm bước nhanh tới, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Khương An Thành: “Phụ thân, nhi tử không chết, nhi tử đã trở về!”

Khương An Thành nhìn nhi tử quỳ gối trước mặt, một hồi lâu mới nói: “ Đứng lên ——”

Khương Trạm biết nghe lời phải đứng dậy, cười với Khương An Thành một cái thật tươi.

Nhìn nhi tử cười ngu quen thuộc, trái tim lơ lửng của Khương An Thành rốt cuộc bình ổn, nhưng vẫn như cũ có cảm giác như đang trong mơ, vì thế duỗi tay nhéo nhéo da mặt Khương Trạm, phát hiện mặt là nóng, còn có thể nhéo nửa vòng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lẩm bẩm nói: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt.”

Khương Trạm bị nhéo đến nhe răng trợn mắt, một khuôn mặt tuấn tú đều vặn vẹo, lại không dám phản kháng, thầm nghĩ: Thôi, làm phụ thân lo lắng lâu như vậy, nhéo vài cái thì nhéo vài cái đi.

Nhịn trong chốc lát, phát hiện phụ thân đại nhân còn không có ý định buông tay, Khương Trạm ho khan một tiếng: “Phụ thân, Vương gia đưa con trở về.”

Khương An Thành lúc này mới hoàn hồn, nhìn về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn ôm quyền chào hỏi Khương An Thành: “Nhạc phụ, tiểu tế đã mang cữu huynh về rồi.”

Khương An Thành duỗi tay bắt lấy tay Úc Cẩn, nói không ra lời.

Con rể thân là Vương gia lại ngàn dặm xa xôi mang nhi tử vốn đã nhận định là chết trận trở về, ông thật sự không biết nói cái gì, trong lòng chỉ có một ý niệm: Nữ nhi không có gả sai người.

Yêu ai yêu cả đường đi, con rể để ý nữ nhi, mới có lần đi phía Nam này.

“Là…… Là tìm được ở đâu?” Sau một lúc lâu, Khương An Thành mới tìm về thanh âm, khó nén run rẩy.

“Nhạc phụ, chúng ta vẫn là vào nhà nói đi.”

Khương An Thành phản ứng lại, liên tục gật đầu: “Vào nhà nói, vào nhà nói.”

Sau đó cha vợ con rể hai người liền nắm tay nhau đi vào trong, lưu lại Khương Trạm xoa xoa khuôn mặt bị nhéo đến phát đau, nhỏ giọng nói thầm: “Gặp lại chỉ kích động trong chốc lát như vậy, sau đó nhìn con rể còn thân hơn nhi tử?”

Hắn chính là thân nhi tử “Chết mà sống lại” mà, cứ bị bỏ lại như vậy?

Hoài nghi nhân sinh trong chốc lát, thấy người đều đã đi xa, Khương Trạm chỉ đành phải nhấc chân đuổi theo.

Tất cả chủ tử trong phủ đều ùa vào Từ Tâm Đường, xác định Khương Trạm thật sự còn sống trở về, sôi nổi chúc mừng Khương An Thành.

Mà trong đó, Khương nhị lão gia là buồn bực nhất.

Vốn dĩ tước vị Bá phủ truyền thừa ba đời, mà nhi tử duy nhất của Đại ca đã mất, lấy sự hiểu biết của ông ta với Đại ca chắc chắn sẽ không vì kéo dài hương khói mà cưới vợ kế, như vậy, tước vị có khả năng rất lớn sẽ rơi xuống đầu một trong mấy đứa con trai của ông ta, trăm triệu không nghĩ tới Khương Trạm thế mà còn sống trở về!

Nhìn mọi người nói cười vui vẻ, Khương nhị lão gia có cảm giác uể oải nói không nên lời.

Bao nhiêu tưởng niệm, đều bị phá vỡ vào lúc hy vọng lớn nhất.

Nhưng dù thế nào, Khương nhị lão gia vẫn phải nâng cao tinh thần tỏ ra cao hứng.

Lúc này liền nghe Khương Nguyên nói: “Nhị ca, huynh về sau chính là thế tử đó.”

Lời này vừa nói ra, trong phòng tức thời yên tĩnh.

“ Thế tử gì?” Khương Trạm không hiểu ra sao, không khỏi nhìn Khương An Thành.

Khương Nguyên hưng phấn nói: “Đông Bình Bá thế tử á. Lúc Nhị ca huynh còn chưa trở về, Hoàng Thượng đã ban cho Bá phủ tước vị truyền thừa ba đời, vậy huynh không phải là thế tử sao.”

Nhìn bộ dạng cao hứng bừng bừng của con thứ, trước mắt Khương Nhị lão gia biến thành từng cơn màu đen, nhưng mà lúc này cũng không có ai để ý tâm tình của ông ta.

“Phụ thân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Khương An Thành cười ha hả nói: “Ngươi với Tứ muội ngươi biểu hiện tốt, Hoàng Thượng ban thưởng, có điều vị trí thế tử phải chính thức xin phong rồi mới chắc chắn được.”

Khương Trạm đột nhiên phản ứng lại: “Con trở về như vậy, có phải là phải vào cung tạ ơn không?”

Úc Cẩn nói: “ Khi ta vào thành đã sai người đưa tin vào trong cung rồi, nếu phụ hoàng muốn gặp ngươi, hẳn là sắp có tin tức.”

Khi Cảnh Minh Đế nhận được tin tức là đang híp mắt vuốt lông mèo trắng: “Lão Thất vận khí không tồi, thế mà để hắn thật sự tìm được di thể của con trai Đông Bình Bá.”

Phan Hải vội giải thích nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.