Tự Cẩm 2

Chương 474: Chương 474: Suy đoán lớn mật




Lúc này Cảnh Minh Đế cũng lười cho Uông Hải mặt mũi, nói thẳng: “Để Hàn Nhiên đi hỏi.”

Luận thẩm vấn tra tấn, Chỉ huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên đương nhiên am hiểu hơn thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải.

Chân Thế Thành lúc này lại mở miệng nói: “Hoàng Thượng, vi thần muốn đi hỏi hắn mấy vấn đề.”

Đối đãi với Chân Thế Thành, thần sắc Cảnh Minh Đế hòa hoãn rất nhiều, khẽ gật đầu.

Chân Thế Thành đi ra ngoài.

Giờ phút này tên Kim Ngô Vệ kia đã là vết máu loang lổ, thấy Chân Thế Thành đi tới chỉ là thoáng trợn mắt, sau đó lại nhắm lại.

Chân Thế Thành đứng yên ở trước mặt hắn, trầm mặc.

Trầm mặc như vậy ngược lại làm tên Kim Ngô Vệ này mở mắt ra lần nữa, nhìn Chân Thế Thành ánh mắt mang theo khó hiểu.

Chân Thế Thành thấy mục đích đạt tới, đột nhiên cười cười.

Hắn vừa cười, càng làm đối phương sờ không ra đầu mối.

“ Bản án ta từng phá có tới mấy trăm vụ, tổng kết ra một quy luật.” Chân Thế Thành lấy ngữ khí gia trưởng nói chuyện phiếm mở miệng.

Người nọ giật giật mí mắt, nhìn qua.

Chân Thế Thành sờ sờ râu, chậm rãi nói: “Sẽ giết người, đơn giản vì mấy nguyên nhân như sau: Vì tài, vì lợi, vì sắc, vì thù……”

Hắn vừa nói, vừa cẩn thận lưu ý thần sắc biến hóa của người nọ, rõ ràng phát giác khi nói đến “Vì sắc” mí mắt người nọ run lên hai lần.

Trong lòng Chân Thế Thành nhất thời có phương hướng.

Có lẽ ở trong mắt người ngoài chỉ vì một điểm biểu tình khác thường của đối phương mà liền kết luận phương hướng phá án chính là lời nói vô căn cứ, nhưng chỉ có người đã làm trong ngành này nhiều năm mới có thể lý giải huyền diệu trong đó.

Đôi khi chỉ là một đạo linh quang, đã là mấu chốt phá án.

Chân Thế Thành tiếp tục nói: “Vừa rồi ta có hỏi qua tình huống của ngươi. Ngươi là ấu tử của Khánh Xuân Bá, sau khi cha mẹ qua đời phân qua phủ khác, ngày thường không qua lại với huynh trưởng kế thừa tước vị nhiều lắm, có thể nói trong một năm đại đa số thời gian đều là làm việc ở hoàng thành. Dưới loại tình huống này, ta nghĩ không ra ngươi có thể cùng An Quận Vương kết thù.”

Người nọ rũ mi mắt không có phản ứng.

“Ngươi không thích đánh bạc, không mê rượu, ngày nghỉ tắm gội cũng không đi tiêu khiển nhiều, hẳn là cũng không phải vì tài……” Chân Thế Thành nhìn chằm chằm gã, dùng khẩu khí khẳng định nói, “Là vì nữ nhân đi?”

Người nọ bỗng nhiên giương mắt nhìn qua, sâu trong đáy mắt lướt nhanh một mạt khủng hoảng.

Phản ứng lần này bị Chân Thế Thành thu hết vào đáy mắt, càng thêm có tự tin, vuốt râu lộ ra nụ cười chắc chắn: “Để cho ta suy đoán thân phận có khả năng nhất của nữ kia nào.”

Bởi vì Chân Thế Thành muốn hỏi chuyện, Cảnh Minh Đế đã sớm đi ra phòng trong, cách bình phong nghe lén, lúc này nghe nói tên tiểu thị vệ này giết người thế mà là vì nữ tử, lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, chỉ thiếu đem lỗ tai dán đến trên bình phong.

Phan Hải vội vàng kéo Cảnh Minh Đế, chỉ chỉ bình phong.

Hoàng Thượng còn dán lên bình phong tiếp, sẽ đẩy ngã bình phong.

Cảnh Minh Đế xê dịch ra sau, thận trọng nâng nâng cằm.

Ngoài bình phong, những lời của Chân Thế Thành đã thay đổi toàn bộ tâm thần của tên Kim Ngô Vệ kia.

Dưới nụ cười chắc chắn của đối phương, trái tim Kim Ngô Vệ treo lên, cảm thấy khẩn trương vô cùng.

Chân Thế Thành lại rất vui vẻ khi thấy Kim Ngô Vệ áp lực.

Hắn nói tiếp: “Vừa rồi nói qua, ngươi trong một năm đại đa số thời gian đều làm việc ở hoàng thành, nhà với ngươi mà nói chẳng qua là nơi thỉnh thoảng thả lỏng, ta phỏng đoán nữ tử kia ở trong hoàng thành có khả năng khá lớn. Như vậy nữ tử ngươi có khả năng tiếp xúc nhất trong hoàng thành là người nào đây? Cung nữ?”

Tránh ở sau bình phong, khóe miệng Cảnh Minh Đế giật giật.

Thị vệ cùng cung nữ có gian díu, đó là tội sẽ bị xử tử.

Trong cung tuy có quy định cung nữ tuổi tròn 25 có thể ra cung, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, phàm là nữ tử trong hoàng thành, trừ Thái Hậu, công chúa ra thì những người không có huyết thống với Hoàng Thượng, đều có thể xem như là nữ nhân của Hoàng Thượng.

Cảnh Minh Đế không có thói quen ngủ cung nữ, nhưng nghe được loại chuyện này trong lòng vẫn khó chịu một trận.

Thị vệ to gan lớn mật dám thông đồng cung nữ, có phải cũng có thể thông đồng phi tần luôn không?

Ý nghĩ này mới thoảng qua, liền nghe Chân Thế Thành nói: “Hoặc là phi tần?”

Cảnh Minh Đế thân mình nhoáng lên, suýt nữa bổ nhào vào bình phong.

Phan Hải vội đỡ lấy Cảnh Minh Đế, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh.

Chân Thế Thành này, thật là cái gì cũng dám nói!

Một bên Chỉ huy sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ Uông Hải rũ mắt giả chết.

Kim Ngô Vệ cười lạnh: “Đại nhân suy đoán lung tung như vậy, không sợ Hoàng Thượng trị tội ngươi?”

Chân Thế Thành cười lạnh lớn hơn nữa: “Hết thảy phỏng đoán đều là vì phá án, Hoàng Thượng lại không phải hôn quân, vì sao sẽ trị tội ta? Nếu ngươi thật sự có gian díu với vị nữ tử nào đó trong hoàng thành, bắt được cũng mạnh hơn so với giấu diếm nhiều!”

Sau bình phong Cảnh Minh Đế không khỏi gật đầu.

Chân Thế Thành nói tuy nghe bực mình, nhưng vẫn có đạo lý.

Kim Ngô Vệ hừ lạnh một tiếng, xoay đầu không nhìn Chân Thế Thành nữa.

Chân Thế Thành cười cười: “Phát hỏa thường thường là vì che dấu sợ hãi trong lòng, xem ra ta suy đoán không sai rồi.”

“Buồn cười, ngươi đường đường phủ Doãn Thuận Thiên bôi nhọ một tiểu thị vệ như ta, ta còn không thể bực bội sao?”

“Ngươi đương nhiên có thể thẹn quá thành giận.” Chân Thế Thành bình tĩnh nói.

Kim Ngô Vệ nhất thời ngậm miệng.

Càng nói dường như càng không xong……

Chân Thế Thành chắp tay đi dạo vài bước, thoáng kéo ra khoảng cách với Kim Ngô Vệ, ý vị thâm trường nói: “Hôm nay người bị hại là An Quận Vương, bản quan lúc trước có thẩm tra một vụ án có chút liên hệ với ông ấy, bản quan vừa lúc biết người ông ấy gần đây đắc tội là ai.”

Sau bình phong thần sắc Cảnh Minh Đế đột nhiên nghiêm túc, mà tên Kim Ngô Vệ kia nghe được lời này càng là thần sắc khẽ biến.

Chân Thế Thành cũng không để ý này đó, nói tiếp: “Năm trước bản quan vào kinh nhậm chức, tiếp nhận vụ án đầu tiên chính là án ‘ Dương quốc cữu ’ chết bất đắc kỳ tử. ‘ Dương quốc cữu ’ đột tử ở trạm dịch, về sau vụ án tra ra manh mối, là người hầu An Quận Vương động tay, nguyên nhân gây ra là ‘ Dương quốc cữu ’ cùng An Quận Vương đồng thời coi trọng một vị hoa khôi trên sông Kim Thủy ……”

Theo Chân Thế Thành kể lại, mọi người không khỏi nhớ lại vụ án oanh động kinh thành năm ngoái.

Ách, vụ án oanh động kinh thành vào năm ngoái có rất nhiều, ngoài vụ án ‘ Dương quốc cữu” chết bất đắc kỳ tử ra, cùng lúc còn có vụ án Trường Hưng Hầu thế tử hành hạ mười nữ tử đến chết ……

“ Vụ án tuy rằng điều tra rõ, những vì giết người chính là người hầu An Quận Vương, cho nên An Quận Vương ngoại trừ bị phạt bổng lộc cũng không có trừng phạt khác, nói vậy Dương phi là bất mãn……”

Người sáng suốt lúc ấy đều biết, người hầu An Quận Vương chẳng qua là người chịu tội thay mà thôi, chân chính muốn giết chết “Dương quốc cữu” chắc chắn là An Quận Vương.

An Quận Vương là đường huynh đệ của Cảnh Minh Đế, Cảnh Minh Đế tuy rằng rất giận An Quận Vương cả gan làm loạn, nhưng suy xét từ nhiều phương diện cũng không có nghiêm trị.

Cũng bởi vì như thế, hơn nửa năm qua Dương phi oán trách Cảnh Minh Đế rất nhiều.

Chân Thế Thành nhìn tên Kim Ngô Vệ kia, nói từng chữ: “ Người xui khiến ngươi giết hại An Quận Vương, chính là Dương phi!”

Giọng nói rơi xuống, bình phong ầm ầm ngã xuống đất, phát ra tiếng vang động trời.

“Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế không nghe người khác kêu, bước nhanh đi đến trước mặt Chân Thế Thành, ngữ khí là nghiêm khắc chưa bao giờ có: “Chân ái khanh, lời ngươi nói là thật?”

Chân Thế Thành chắp tay với Cảnh Minh Đế, ngữ khí bình tĩnh như thường: “Đây đều là thần cả gan phỏng đoán, là thật hay không, Hoàng Thượng sao không gọi Dương phi tới hỏi xem thử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.