Tự Cẩm 2

Chương 817: Chương 817: Tạo áp lực 




Thái Tử Phi liên quan đến thể diện hoàng gia, càng liên quan đến trữ quân, đối với mấy lời đồn đãi ngoài cung Cảnh Minh Đế cực kỳ để ý.

Vì bình ổn lời đồn, ông vốn định để cho Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên đưa Lư Sở Sở nguyên vẹn trở về, mặc kệ vị này là Quận chúa thật hay là Quận chúa giả, một câu nhận sai người tốt người xấu trước tiên bình ổn dân chúng nghị luận đã.

Trong kinh bát quái tầng tầng lớp lớp, có lẽ không lâu sau dân chúng sẽ đã lãng quên chuyện này.

Ai ngờ đâu sứ thần Bắc Tề ở sứ quán nghe được tiếng gió chạy tới nhận người, bổ nhào vào trước mặt Lư Sở Sở khóc như chết cha chết mẹ, hoàn toàn chứng thực thân phận quận chúa Bắc Tề của nàng.

Cứ như vậy, Cảnh Minh Đế chẳng những phải bóp mũi chấp nhận, mà còn phải đáp ứng yêu cầu của sứ thần Bắc Tề: Mong Đại Chu phái ra tướng sĩ hộ tống Khỉ La quận chúa về Bắc Tề.

Bàn về quốc lực tổng hợp, dĩ nhiên là Đại Chu hơn một bậc, nhưng người Bắc Tề hiếu chiến, nếu thật sự đánh nhau thường là Đại Chu thiệt thòi lớn, tốn nhiều tiền hơn.

Cũng may nhiều năm qua tuy hai nước không ngừng xảy ra xô xát nhỏ, lại chưa từng bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, điều này cũng khiến cho Đại Chu có tinh lực toàn lực đối phó Nam Lan.

Dưới thế cục này, Cảnh Minh Đế đương nhiên không muốn đắc tội Bắc Tề, cân nhắc một hồi liền chỉ định Khương Trạm hộ tống Khỉ La quận chúa về Bắc Tề, nhanh chóng tiễn củ khoai lang phỏng tay này đi.

Đội ngũ hộ tống Khỉ La quận chúa cũng không gióng trống khua chiêng, nhưng vẫn bị dân chúng mắt sắc của kinh thành phát hiện.

Cứ như vậy, lời đồn lại càng dữ dội hơn.

Không ai chú ý chính là, Đại chưởng quỹ của Lộ Sinh Hương đã đóng cửa - Tú nương tử - viết một bức trạng thư kiện lên Thuận Thiên Phủ.

Đơn kiện có chút cổ quái, kiện chính là kẻ rải ra lời đồn đãi, lên án kẻ rải lời đồn đãi bụng dạ khó lường, tổn hại thanh danh chủ nhân của Lộ Sinh Hương, liên lụy Lộ Sinh Hương phải đóng cửa.

Nhưng đơn kiện cũng không có bị cáo cụ thể.

Cơ mà một bức trạng thư như vậy, Thuận Thiên phủ Doãn Chân Thế Thành lại tiếp nhận, còn nghiêm túc lập án.

Đảo mắt lại hơn một tháng trôi qua, đã đến mùa xuân tháng ba, kỳ thi mùa xuân ba năm một lần cũng đã qua.

Theo lý thuyết lúc này dân chúng kinh thành chú ý nhất nên là Trạng Nguyên dạo phố, Thám Hoa bẻ hoa, hoặc là đàm luận một chút về Đại công tử Đông Bình Bá phủ sau Quỳnh Lâm Yến uống đến say khướt trên đường hồi phủ sơ ý ngã ngựa gãy chân, từ đây đứt duyên với con đường làm quan mới phải.

Nhưng cố tình phong ba Thái Tử Phi chẳng những không qua đi, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Thái Tử Phi cùng gian tế Bắc Tề cấu kết là tội thứ nhất, Thái Tử Phi lui hôn thanh danh có vết là tội thứ hai, hiện tại còn ra tội thứ ba: Năm ngoái bắt đầu xuất hiện tình trạng hạn hán, đến bây giờ ngay cả địa giới kinh thành cũng chẳng có một giọt mưa, đây là trời cao bất mãn Thái Tử Phi nên mới giáng xuống cảnh báo.

Khương Tự nghe thấy những tin đồn này lại vẫn vui vẻ như thường.

A Man tức giận đến dậm chân: “ Sao ngài còn cười được hả, cũng tại ở trong cung không tiện đi ra ngoài, bằng không nô tỳ không xé rách miệng mấy kẻ đó không được!”

Khương Tự liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi chỉ có một đôi tay còn có thể xé hết miệng người trong thiên hạ hay sao?”

“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để mặc bọn họ chửi bới thanh danh ngài? Nô tỳ còn nghe nói khi thượng triều đã có Ngự Sử buộc tội ngài cơ.”

“Ngươi ngược lại tin tức linh thông. Được rồi, những chuyện này không phải việc ngươi nên bận tâm, bình tĩnh đi.”

A Man thấy Khương Tự như thế, đành phải thôi.

Cảnh Minh Đế xác thật rất đau đầu với đám ngôn quan nhảy nhót lung tung cùng bách quan huân quý rục rịch muốn động.

Trong lòng ông rất rõ ràng, việc này không thiếu được vấn đề là do lúc trước đột nhiên định ra trữ quân lưu lại.

Lúc ấy thánh chỉ hạ xuống, đám bách quan giận mà không dám nói gì, sau đó Thái Tử tránh được ngày thiên cẩu nuốt mặt trời được cho là thiên mệnh sở quy, lại càng không ai dám hé răng.

Nhưng không hé răng không đại biểu không có suy nghĩ khác.

Đến bây giờ Thái Tử Phi gặp chuyện, từng người từng người đều bắt đầu mài dao xoèn xoẹt.

Không thể lấy Thái Tử khai đao, còn không thể lấy Thái Tử Phi khai đao sao?

Lại nói, Thái Tử tuổi trẻ anh tuấn, mắt thấy Hoàng Thượng chỉnh cho một đám hoàng tử đến không còn mấy vị, ngôi vị Thái Tử đã vững chắc. Nếu như xử lý được Thái Tử Phi, khuê nữ cháu gái, chất nữ nhà mình còn không phải có cơ hội.

Vừa nghĩ như vậy, quần thần lại càng nỗ lực mười phần.

Cảnh Minh Đế ngồi ở trên long ỷ, nghe một tên ngôn quan nước miếng tung bay buộc tội Thái Tử Phi đến nỗi muốn ngủ gục.

Không trách được, mấy ngày nay mấy lời thế này nghe đã quá nhiều, lỗ tai đều mọc kén đến chết lặng.

Trong lòng Cảnh Minh Đế không phải không tức.

Thái Tử Phi cùng gian tế Bắc Tề cấu kết?

Nghe nói vị Khỉ La quận chúa kia uống ngụm nước lạnh còn giắt răng, nếu Bắc Tề phái người như vậy làm gian tế đã sớm vong quốc rồi.

Còn có chuyện Thái Tử Phi từng lui hôn xưa xửa xừa xưa thế mà cũng lôi ra ngột ngạt ông, cái đám ngu xuẩn này chẳng lẽ đã quên lúc lão Thất còn là Yến Vương hôn sự chính là ông hạ chỉ?

Chẳng lẽ lúc ấy ông không biết Thái Tử Phi từng lui hôn chắc?

Nhân duyên ông tán thành hiện tại bị lấy ra vạch tội, đây mà là nhằm vào Thái Tử Phi á hả? Đây là vả mặt ông đấy!

Về phần xuất hiện tình trạng hạn hán lại càng buồn cười hơn, nói cứ như hàng năm đều mưa thuận gió hoà vậy, chẳng qua là muốn gán tội thì sợ gì không có lí do thôi.

Chờ đến khi ngôn quan thứ ba đứng ra vạch tội Thái Tử Phi, Cảnh Minh Đế không thể nhịn được nữa xen vào một câu: “Thái Tử Phi chẳng qua chỉ là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể cấu kết với người Bắc Tề? Ái khanh lo xa quá rồi ------ ”

Ai ngờ tên ngôn quan kia là một người xốc nổi, cũng không đợi Cảnh Minh Đế nói cho hết lời đã đập đầu vào cột.

Càng không nghĩ tới chính là bên cạnh ngôn quan đứng một đám người, vậy mà không có ai phản ứng nhanh giữ chặt người lại, ngôn quan lập tức vỡ đầu chảy máu, cứ thế đập đầu chết.

Xảy ra chuyện như vậy, Cảnh Minh Đế có muốn lừa gạt cho qua chuyện Thái Tử Phi đã không còn dễ dàng.

Đến lúc này, Thái Tử Phi có cấu kết với người Bắc Tề hay không đã không còn quan trọng nữa.

Miệng nhiều người xói chảy vàng, nhân ngôn đáng sợ, nói ngươi có tội, vậy ngươi chính là có tội. Nói ngươi làm hại thiên hạ đại hạn, vậy ngươi chính là kẻ đầu sỏ gây tội làm cho thiên hạ đại hạn.

Cảnh Minh Đế liếc mắt nhìn vết máu trên gạch vàng, đen mặt phất tay áo bỏ đi.

Tin tức ngôn quan buộc tội Thái Tử Phi ở trên đại điện đập đầu vào cột mà chết nhanh chóng truyền ra ngoài.

Người Từ Ninh Cung tới, mời Cảnh Minh Đế qua.

Nhìn thấy Thái Hậu, Cảnh Minh Đế đè xuống phiền muộn kéo ra tươi cười: “Mẫu hậu tìm nhi tử có chuyện gì?”

Trước mặt Thái Hậu để một ly trà, vẫn còn tỏa nhiệt khí.

Bà ta bưng chén trà lên, thanh âm trầm thấp: “Ai gia nghe nói có Ngự Sử bởi vì buộc tội Thái Tử Phi mà đập đầu vào cột tự tử.”

“Mẫu hậu cũng nghe nói?” Cảnh Minh Đế nhắc tới chuyện này, rất là buồn bực.

Đừng tưởng rằng ông không rõ, đám ngôn quan kia động một tí là đòi chết đòi sống thật sự là vì cương trực công chính?

Ha hả, chẳng qua là muốn đạp lên vị quân chủ là ông đổi lấy một mỹ danh thôi.

Ngẫm lại là tức, nhưng cố tình người đã chết, ông còn có thể làm sao bây giờ? Nếu phát tác vào gia tộc ngôn quan, cái mũ hôn quân sẽ lập tức chụp xuống đầu.

Ánh mắt Thái Hậu khẽ lóe: “ Chuyện của Thái Tử Phi ồn ào huyên náo, ai gia cũng không phải kẻ điếc, một ít tiếng gió làm sao có thể không nghe?”

Cảnh Minh Đế thở dài: “Lại làm mẫu hậu lo lắng rồi.”

Thái Hậu nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Ai gia có lo lắng hay không không quan trọng, quan trọng là Hoàng Thượng định làm sao bây giờ?”

Thấy Cảnh Minh Đế không nói, Thái Hậu để chén trà xuống, nói lời thấm thía: “Hoàng Thượng vừa mới chọn ra trữ quân, Thái Tử Phi liền gặp phải phong ba như vậy, bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, muốn bình ổn người trong thiên hạ nghị luận e không phải chuyện dễ dàng. Việc này phải xử lý như thế nào, Hoàng Thượng vẫn nên suy nghĩ cẩn thận đi.”

“Nhi tử biết rồi.” Cảnh Minh Đế tâm sự nặng nề rời khỏi Từ Ninh Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.