Tự Cẩm 2

Chương 752: Chương 752: Vạch trần lời nói dối 




Theo phụ nhân xuất hiện, mọi người vây xem bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

“Ta vừa rồi còn nghĩ sẽ không phải là khuê nữ nhà Vương Thắng chứ, không nghĩ tới đúng là thật ——”

“Đúng vậy, từ hai năm trước khuê nữ nhà Vương Thắng mất tích, tức phụ Vương Thắng gặp người liền khóc, nhìn quá đáng thương.”

“Không phải nói nha đầu nhà Vương Thắng bỏ trốn với nhân tình à, người làm sao lại ở dưới giếng được?”

“Ai biết được, có lẽ là nhân tình đó mưu tài hại mệnh, được một món tiền liền cưới kiều nương khác cũng nên……”

“Lúc trước ta còn nghĩ, nha đầu Vương gia bộ dạng tầm thường, còn có thể cùng người bỏ trốn? Nói không chừng chính là bị người ta lừa……”

Chân Thế Thành bất động thanh sắc nghe hết nghị luận vào trong tai, hỏi phụ nhân: “Có thể nói một câu tình huống A Thải mất tích không?”

Phụ nhân chỉ lo nhìn chằm chằm thi cốt trên mặt đất khóc hu hu, Chân Thế Thành hỏi chuyện giống như không nghe thấy.

Một bên nam nhân hành lễ với Chân Thế Thành: “Thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân là cha A Thải, để tiểu nhân nói đi.”

Chân Thế Thành hơi gật đầu.

Nam nhân lau đôi mắt, lại nói tiếp: “Tiểu nhân nhớ rõ, hai năm trước là ngày của hoa, trong phủ cho một ít nha đầu nghỉ, A Thải nói muốn đi ra ngoài chơi, tiểu nhân cùng bà nương nhất thời mềm lòng liền gật đầu, kết quả A Thải vừa đi liền không trở về nữa ——”

Chân Thế Thành kiên nhẫn chờ nam nhân lau nước mắt, hỏi: “Ngươi có hoài nghi người nào không?”

“Có!” Giọng nam nhân không tự giác lớn, mắt lộ hàn quang, “A Thải có vừa ý một tiểu tử kêu A Quang, ngày ấy A Thải đi ra ngoài nhất định là có hẹn với tiểu tử đó …… A Quang chính là hung thủ hại chết A Thải, cầu đại lão gia làm chủ ——”

Một bên phụ nhân lại gào khóc, vừa khóc vừa mắng: “ A Quang đáng chém ngàn đao, chính là hắn hại A Thải của ta ——”

Chân Thế Thành mặt không cảm xúc nghe, đợi hai người hơi ổn định cảm xúc, lại hỏi: “Nếu A Thải với A Quang là tình nhân, A Quang có gì lý do giết hại A Thải?”

“Bởi vì chúng ta không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau!” Mặt nam nhân lộ vẻ giận dữ, “A Quang cha mẹ chết sớm, chỉ có một gia gia ốm yếu dọn ra ngoài Vương phủ ở, A Thải gả đến nhà hắn chính là chịu tội, ta với nương A Thải đương nhiên không đồng ý. Tiểu tử đó chắc chắn ghi hận trong lòng, mắt thấy cưới A Thải vô vọng liền hại nó, cuốn theo tiền tài ngày đó A Thải trộm mang theo chạy thoát……”

“Nói như vậy, trước mắt A Quang cũng không ở vương phủ?” Chân Thế Thành vuốt râu hỏi.

Quản sự Vương phủ vội nói: “Hồi bẩm đại nhân, sau ngày của hoa hai năm trước A Quang không còn xuất hiện nữa.”

“Đối với đào nô như vậy, có khi chép báo quan không?”

Quản sự Vương phủ nhìn về phía Tương Vương.

Tương Vương không nghĩ tới quản sự nhanh trí như thế, mới đó đã tìm được một đôi khổ chủ thích hợp như vậy, lập tức càng an lòng hơn, thản nhiên nói: “Đại nhân hỏi ngươi, ngươi cứ trả lời tình hình thực tế.”

Quản sự Vương phủ khom người nói: “Lúc ấy có báo quan, quan phủ hẳn là còn lưu lại ghi chép.”

Chân Thế Thành khẽ gật đầu.

Đối với chuyện vừa tra đã biết như vậy, chỉ cần không ngốc sẽ không nói dối.

“Vậy gia gia A Quang đâu?”

“Việc này tiểu nhân còn nhớ rõ, tối hôm đó A Thải không trở về, cha A Thải cố ý xin ta nghỉ đến nhà A quang tìm người, kết quả phát hiện gia gia A Quang đã tắt thở……” Quản sự Vương phủ trả lời.

Phụ nhân cảm xúc kích động nói: “Đại lão gia, khẳng định là A Quang phát hiện gia gia bệnh nặng lại không có tiền mời thầy xin thuốc, vì tiền mà hại A Thải, kết quả phát hiện gia gia quy thiên, dứt khoát trở thành đào nô……”

“Vậy rốt cuộc là A Quang bất mãn các ngươi không đồng ý A Thải gả cho hắn mà không cam lòng, hay là vì gia gia hắn?”

Phụ nhân cứng lại.

Nam nhân trừng phụ nhân một cái, giải thích nói: “Đại lão gia, những điều này đều là chúng ta suy đoán, A Quang đến tột cùng vì sao lại hại A Thải cũng chỉ có hắn mới biết, nhưng A Thải chết tiểu tử kia không thoát khỏi liên quan là khẳng định.”

“Hai vị xác định bộ bạch cốt này chính là nữ nhi A Thải nhà các ngươi?” Chân Thế Thành chỉ thi cốt trên mặt đất, nghiêm mặt hỏi.

Thi cốt trên mặt đất đã không còn máu thịt, chỉ có áo trong không rõ màu sắc treo ở trên người lộ vẻ trống trải, một đầu tóc dài mất đi ánh sáng ngược lại rất dày.

Nhưng chỉ dựa vào bộ tóc dài phân biệt nam nữ cũng đã khó khăn, càng đừng nói là nhận ra đây là nữ nhi nhà mình.

Hai vợ chồng lại kiên trì gật đầu.

“Không sai được, quản sự đều tra qua, nữ tử trẻ tuổi mất tích trong vòng ba năm nay cũng chỉ có A Thải chúng ta, đây không phải nữ nhi chúng ta còn có thể là ai?”

Đứng ở cách đó không xa tâm tình Tương Vương nhẹ nhàng hơn nhiều.

Vốn đang lo lắng sẽ liên lụy đến mình, hiện tại xem ra đã có tiểu tử tên A Quang gì đó gánh trách nhiệm, yên tâm được rồi.

“Không biết hai vị ở Vương phủ làm công việc gì?” Chân Thế Thành hỏi.

Phụ nhân nói: “Nô tỳ làm việc ở phòng bếp.”

Chân Thế Thành nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân cũng nói: “Tiểu nhân đi theo quản sự làm việc chọn mua ——”

Chân Thế Thành dường như tùy ý hỏi: “Nói như vậy, hai vị ở Vương phủ xem như sống cũng được?”

Vợ chồng hai người liếc nhau, chần chờ gật đầu: “Vương gia khoan hậu, cuộc sống cũng không khó khăn lắm……”

Chân Thế Thành mở ra khăn tay, lộ ra cái hoa tai trân châu nho nhỏ: “Vậy các ngươi hãy nhìn kỹ xem, cái hoa tai trân châu này có phải nữ nhi các ngươi từng đeo không?”

Nam nhân nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi lóe, lặng lẽ nhìn quản sự Vương phủ một cái.

Quản sự gật đầu nhỏ đến khó phát hiện.

Nam nhân vội nói: “Là của A Thải, tiểu nhân từng thấy A Thải đeo!”

“Ồ, thật sự là của A Thải?”

Lần này ngay cả phụ nhân cũng lau nước mắt phụ họa: “Là của A Thải không sai, đây là đôi hoa tai trân châu A Thải thích đeo nhất ——”

Chân Thế Thành cười lạnh một tiếng, từng chữ nói: “Miệng đầy dối trá, cái hoa tai trân châu này tuyệt đối không phải các ngươi có thể mua nổi!”

Lời này vừa nói ra, tức khắc tạo nên một mảnh xôn xao, không ít người nhỏ giọng nói: “Mua không nổi một đôi hoa tai trân châu không đến mức đi……”

Theo người trong Vương phủ thấy thì, vợ chồng Vương Thắng ở Vương phủ làm việc không tệ, đừng nói một đôi hoa tai trân châu nho nhỏ, chính là mua trâm cài cho nữ nhi cũng có thể ấy chứ.

Không hề nghi ngờ, viên trân châu chỉ lớn hơn hạt gạo một chút trên hoa tai ở trong mắt mọi người không tính là đáng tiền.

Tương Vương bất mãn nói: “Chân đại nhân lẽ nào cảm thấy tiểu vương khắt khe hạ nhân?”

Chân Thế Thành cười cười: “Vương gia đối với hạ nhân Vương phủ thế nào, không nằm trong điều tra lần này của hạ quan, hạ quan chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi.”

“Phải không? Chân đại nhân làm thế nào nhận định bọn họ không mua nổi cho nữ nhi một đôi hoa tai trân châu?”

Tương Vương đã thấy trân bảo nhiều, cũng không cảm thấy trân châu lớn hơn hạt gạo đáng giá gì.

Chân Thế Thành nâng cái hoa tai trân châu kia lên, cao giọng nói: “Bởi vì được khảm trên hoa tai cũng không phải là trân châu bình thường!”

“Cái gì, không phải trân châu bình thường?” Không ít người nghe xong lời này không khỏi rướn cổ lên nhìn, ngay cả mấy vị Vương gia cũng không ngoại lệ.

Chân Thế Thành cẩn thận cầm hoa tai trân châu, làm nó đối diện ánh mặt trời.

“ Bây giờ chư vị có thể nhìn thấy sự khác biệt của viên trân châu chưa?”

Viên trân châu lúc đầu vốn bình thường không có gì kỳ lạ sau khi phủ thêm ánh mặt trời nhất thời trở nên rực rỡ lung linh, mà theo Chân Thế Thành di chuyển ngón tay lại hiện ra màu sắc khác nhau.

Lỗ Vương hít một hơi, buột miệng thốt ra: “Đây là kiểu châu!” ( Kiểu: trong, sáng)

Thứ đồ này đắt cực kỳ, cọp mẹ trong nhà cũng có một đôi, tốn rất nhiều tiền của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.